Hẹn Ước Một Kiếp - Chương 3: Hồng Nhan Mộng khúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Hẹn Ước Một Kiếp


Chương 3: Hồng Nhan Mộng khúc


Tối hôm nay Tịnh Châu có một nơi cực kì náo nhiệt, đó chính là Nhạn Yên tửu quán, thậm chí ngày lễ Thất Tịch còn chưa chắc đã đông như thế này. Dưới sản những bàn ghế đã được chuẩn bị sẵn vốn không đủ cho những người hôm nay đến nghe đàn. Thậm chí có một vài người phải đứng bên ngoài chen chúc để hi vọng mình được nghe tiếng đàn tuyệt diệu của Lâm Hiểu Thiên

“Rốt cuộc khi nào Bạch Y cầm sư mới xuất hiện thế? Bổn thiếu hiệp đã đợi rất lâu rồi thật khiến người khác bực bội mà!”

“Phải đó! Làm bổn gia này đợi suốt thật làm ta mất hứng”

“Tôi đây nóng lòng lắm rồi sao còn chưa thấy người ra gì hết

Giữa những bàn được chuẩn bị sẵn trong sảnh, có một bàn khá yên tĩnh so với những người xung quanh. Hết lời than vãn này lại đến lời chán ngẫm kia

“Hình như hôm nay những nhân sĩ võ lâm xuất hiệp rất nhiều thì phải” Nàng khẽ cười, một tay đặt lên bàn một tha thong dong thưởng thức trà ở đây.

“Hình như đúng là thế! Ha ha bọn họ uổng công tự xưng danh phái thế mà đợi một lát đã than phiền thật không đáng mặt mà” Lãnh Thiên Nhai liếc nhìn một số đệ tử cũng những môn phái danh tiếng lừng lẫy thế mà làm mất mặt chính mình

“Hì Bạch Y cầm sư Lâm Hiểu Thiên là tiền bối đức cao vọng trọng để chúng ta đợi một lát thì đã sao chứ. Huynh nói đúng không, Lãnh công tử?”

“Đúng đấy! Chỉ có Mi Nhi cô nương thật là thấu tình đạt lý mà. Lãnh mộ khâm phục ha ha”

“Hì, huynh lại trêu ghẹo ta rồi!”

Giữa những xồn xào to nhỏ giữa sảnh thì lúc này lại có tiếng bước chân từ tầng trên đi xuống. Vị công tử này thân vận bạch y, trên người hắn tựa như thần tiên trên trời. Dung mạo của hắn không dừng ở mức ngọc thụ lâm phong, mà còn cao ngạo khiến người ta vừa yêu vừa sọ. Trong tay hắn thứ được cầm theo không phải thanh kiếm, mà là một chiếc bạch ngọc phiến. Hắn phe phẩy chiết phiến trong tay, ưu tư ung dung bước xuống. Lúc hắn vừa bước xuống thì nhận được vô số sự kinh ngạc của những người ở đây

“Đây… Không lẽ đây chính là Bạch Y cầm sư Lâm Hiểu Thiên trong truyền thuyết sao. Sao có thể trẻ như thế chứ?”

“Phải rồi chẳng lẽ đây chính là Lâm Hiểu Thiên tiền bối? Nhưng dung mạo của vị công tử này…”

“Chư vị xin đừng nóng lòng, tại hạ chính là Mộ Âu Thần chủ nhân của Nhạn Yên tửu quán này. Cảm tạ hôm nay mọi người đã đến ủng hộ, hôm nay toàn bộ trà nước đều tặng cho mọi người” Hắn vẫn phẩy phẩy chiếc phiến, ung dung mà nói. Lời nói ra rất nhẹ nhàng lại chẳng có chút tính toán gì. Một phú thương giàu nhất cả nước như hắn thì bấy nhiêu trà nước có đáng gì chứ?

“Ra là Mộ công tử, nghe danh đã lâu hôm nay được gặp đúng là danh bất hư truyền”

“Hôm nay không chỉ được nghe Bạch Y cầm sư biểu diễn mà còn chứng kiến được dung mạo của Mộ công tử. Ta đường xá xôi đến cũng thật đáng mà”

“Mộ công tử không hổ danh là người rộng rãi a!!!”

Những người này mang đến đến nghe âm luật nhưng loại người này đến lật mặt lại có thể nhanh đến vậy. Bọn họ vừa than phiền đủ thứ vừa thấy Mộ Âu Thần xuất hiện liền thay đổi thái độ, đúng là những người thô tục

Lúc này một thị vệ cận thân của Mộ Âu Thần tức tốc chạy đến ghé vào tai hắn nói gì đó khiến cho những người dưới này trầm trồ không ít.

“Không để mọi người đợi lâu, chúng ta cùng chờ đợi Lâm lão tiền bối xuất hiện đi” Hắn cười nhẹ chỉ để lộ ra hàm răng trắng tươi cùng nụ cười nhu thuận, lúc này hắn vừa bước xuống khán đài đã có người dọn ra sẵn một cái bàn và một cái ghế dành riêng cho hắn. Hôm nay Mộ Âu Thần hắn cũng là một trong những người khách muốn nghe âm luật

“Mi Nhi cô nương có hồi hộp không” Lãnh Thiên Nhai vẫn nhâm nhi trà thưởng thức, trong lòng hứng thú càng dâng lên

“Giống huynh thôi”

Giữa bao nhiêu sự chờ đợi đó, lúc này trên không trung không biết từ bao giờ cũng xuất hiện một bạch y nam tử, vị này chắc chắn chính là Bạch Y cầm sư trong truyền thuyết rồi.

Nhẹ như không trung chỉ một chút khinh công bay từ ngoài vào đến khán đài không chút tiếng động, thật đáng cho người khác kinh ngạc!!!

“Đây… Nhất định là Lâm Hiểu Thiên tiền bối rồi” Lãnh Thiên Nhai không ngừng được phấn khích, hắn đứng dây vừa chấp tay vừa chào hỏi

“Không sai, ta chính là Lâm Hiểu Thiên cũng xin đa tạ chư vị hảo hữu đặc biệt là những độngg đạo trong giang hồ có mặt ở đây đã không ngại đường xa đến đây thưởng thức âm luật của ta. Cũng không để các vị đợi lâu, ta hôm nay chính là muốn đàn khúc nhạc “Hồng Nhan Mộng khúc” “

Ông ta lấy cổ cầm trên lưng mình xuống đặt lên trên bàn gỗ đã được chuẩn bị sẵn, ngồi xuống chiếc ghế đẩu. Những ngón tay của ông bắt đầu phiêu du cử động. Âm thanh tương truyền thiên hạ đệ nhất được vang lên.

Không hổ là thiên hạ đệ nhất Bạch Y cầm sư, tiếng đàn này chỉ nên có ở tiên cảnh không ngờ nhân gian cũng có thể tận tai nghe được. Âm điệu của khúc nhàn như đưa chúng ta lạc vào chốn thần tiên, vừa êm dịu lại vừa lạnh lẽo vừa nhu thuận lãi vừa mạnh mẽ vừa có vẻ như tốt đẹp nhưng thực chất là u sầu.

Khúc nhạc này nói về một mỹ nữ nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, chỉ đáng tiếc nàng ta lại yêu ngay chính kẻ thù của mình. Để bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phúc, cuối cùng một hồng nhan lại ra đi chỉ vì tình yêu nghiệt duyên này. Đúng là bất công với nữ nhân, chỉ vì chữ yêu cho dù có rơi xuống mười tám tầng địa ngục cũng chẳng hối tiếc. Đến cuối cùng, cho dù là cái chết nàng cũng chưa từng hối hận, nhắm mặt lại vẫn họa lên hình ảnh nam nhân kia

Tiếng đàn càng lúc càng cao trào, nó khiến người nghe thậm chí còn xót xa đến muốn rơi nước mặt nhưng lại đi sâu vào nỗi buồn làm họ quên đi việc mình muốn rơi nước mắt kia…

“Chát” Cuối cùng ngón tay của Lâm Hiểu Thiên cũng dừng lại trên cổ cầm. Những người ở dưới cũng như được trở lại nhân gian

“Lâm tiền bối tiếng đàn của người quả đúng là tuyệt đỉnh không ai có thể sánh bằng mà!”

“Tiền bối người không hổ danh là đệ nhất cầm sư, tại hả tâm phục khẩu phục”

Để ngoài tai những lời khen ngợi kia lúc này Lâm Hiểu Thiên mới bắt đầu lên tiếng

“Thật ra hôm nay ta xuất hiện ở đây cũng chỉ vì muốn tìm người hữu duyên, để ta có thể truyền lại khúc nhạc phổ tâm đắc nhất đợi này. Hồng Nhan Mộng khúc sẽ truyền lại cho người đó”

“Chuyện này Lâm tiền bối người nói là thật sao?”

“Tiền bối vãn bối rất hi vọng có thể kế thừa tuyệt khúc này từ người. Rất mong người có thể cho vãn bối cơ hội… “

….

Vô số lời nói từ năn nỉ đến nịnh nọt, nhưng đổi lại chỉ là vài cái lắc đầu của Lâm Hiểu Sinh. Lúc này ông mới bước xuống dưới, chợt dừng tại chỗ của Lãnh Thiên Nhai như đã có dự định sẵn, ông lấy từ trong người ra cuốn cầm phổ khiến nhiều người ngỡ ngàng

“Cầm phổ này ta muốn tặng lại cho các hạ và vị tiểu thư đây. Ở đây ta chỉ hợp nhãn với hai vị mong hai người hãy nhận lấy tấm lòng của lão phu!” Lời nói này vừa nói ra đừng nói những người khác ngạc nhiên đến nàng cũng không cách nào tin được? Cơ duyên này trùng hợp đến vậy sao?

“Lão tiền bối người nói là thật sao?…”

“Thật không thể lẫn lộn, hôm nay người ta có thể nhìn ra là hữu duyên chỉ có hai người. Khúc nhạc này nếu được cầm tiêu cùng tấu nhất định còn hay gấp mấy lần. Sau này ta mong hai người giúp ta đừng để nó bị thất lạc, để hậu thế mai này còn biết đến Hồng Nhan Mộng khúc này.”

“Vãn bối đồng ý với người”

“Tiểu nữ cung kính”

….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN