Thiên Hạ Hữu Tuyết [Thần Châu Kỳ Hiệp]
Chương 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Thu Thủy lắc đầu lia lịa.
Hắn vội vàng nói:
– Năm vị đại sư, vãn bối thật sự không dám chứng minh cái gì, mà võ công này quả thực là…
Hắn nói đến đây, ngũ tăng đã từ từ tản ra, cúi đầu chắp tay, bộ dạng hoàn toàn giống như vậy công Yến Cuồng Đồ lúc trước.
Chợt nghe Yến Cuồng Đồ nói xen vào:
– Thu Thủy, cần gì phải nói nhiều như vậy. Nếu ngươi thật sự có tâm thì phải cho bọn chúng biết, lời người nói thực sự là sự thật.
Tiêu Thu Thủy vẻ mặt khổ sở, nhìn Yến Cuồng Đồ, nói:
– Chẳng lẽ lời nói thật đều nhất định phải trả giá bằng máu và nước mắt?
Yến Cuồng Đồ bật cười:
– Đó cũng có thể là vì muốn đạt được chân tướng cần phải trả giá nhất định!
Lại có chút hứng thú hỏi ngược lại:
– Chẳng lẽ ngươi không biết trong thiên hạ có rất nhiều chân lý đều dùng nắm quyền mà đánh ra sao?
Tiêu Thu Thủy khẽ gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, cuối cùng cũng thở dài một tiếng, hướng về phía ngũ lão, chắp tay vái dài, nói:
– Xin năm vị tiền bối xuống tay lưu tình.
Ngũ lão thoáng mỉm cười đáp:
– Thiếu hiệp võ nghệ hơn người, không cần phải khách khí.
Bão Tàn đại sư vươn người ra trước, một chiêu “Hắc hổ thâu tâm” đánh thẳng tới trước ngực.
Bão Phong đại sư thân hình khẽ động, đá ra một cước, chính là “Khôi tinh thích đấu”.
Bão Hoa đại sư lắc mình, bổ ra một chưởng, chính là “Lục đinh khai sơn”.
Bão Tuyết đại sư thân hình nhoáng lên, đẩy ra một chưởng, chính là “Đan long xuất hải”.
Bão Nguyệt đại sư tung mình lên cao, đánh xuống một chưởng, chính là “Độc phách Hoa Sơn”
Năm người đồng loạt đánh năm chiêu thức cực kỳ bình thường, nhưng lại khiến Yến Cuồng Đồ vẫn một mực không chút biến đổi cũng phải hô lên một tiếng mà ngay cả lúc thấy ngũ tăng sử dụng chiêu thức Hoài bão thiên hạ cũng không kích động đến như thế:
– Hay!
Võ học trong thiên hạ bác tạp rối rắm, nhiều như cát bên sông, không thể đếm hết nổi, tuyệt chiêu kỳ công các nhà các phái cũng tự có sở trường, mang ưu khuyết điểm riêng..
Nhưng các môn công phu nhập môn của môn phái bình thường, tới tới lui lui đều không nằm ngoài mấy chiêu thức đó. Thiếu Lâm là phái võ nguồn gốc sâu xa đệ nhất thiên hạ những võ công nhập môn phần nhiều cũng là mấy chiêu thức và pháp môn luyện công mà người võ lâm thông thường đều biết sử dụng.
Các loại như Hắc hổ thâu tâm, Độc phách Hoa Sơn, Khôi tinh thích đấu, cho dù là người không hề có liên quan gì tới Thiếu Lâm, dù là loại lăn lộn phố phường thì cũng ít ai lại không biết mấy chiêu võ công thô thiển này.
Trong mắt cao tăng phái Thiếu Lâm như Địa Nhãn, những loại võ công nhập môn thô thiển này đã sớm bị bỏ rơi từ ba bốn chục năm trước rồi. Những loại võ công này dùng để đối phó với hạng không biết võ công thì cũng còn tạm được, sử ra trước mặt cao thủ hạng nhất thì thực giống như áo gấm trên thân, dưới chân giày rách, vô cùng tức cười.
Nhưng bây giờ năm vị thần tăng võ công cao cường nhất đang còn tồn tại của phái Thiếu Lâm, trong tình huống đã nói rõ chỉ sử dụng ba chiêu, chiêu đầu tiên lại dùng đến loại võ công thô thiển này.
Ngoài không hiểu được, còn nghĩ ngũ tăng cố ý nhường nhịn, nhưng loại cao thủ tuyệt đỉnh siêu cấp như Yến Cuồng Đồ thì lại không khỏi thầm toát mồ hôi lạnh thay Tiêu Thu Thủy!
Cùng là Hắc hổ thâu tâm, có ai sử ra được chính xác hơn, mạnh mẽ hơn, uy thế vô cùng hơn Bão Tàn!
Một chiêu Đan long xuất hải đơn giản hết mức, có ai sử ra được biến hóa khôn lường, nội hàm sát chước tinh vi hơn Bão Tuyết!
Một chiêu Độc phách Hoa Sơn phổ thông bình phàm, có ai sử ra được quyết liệt hơn, không thể chống đỡ hơn Bão Nguyệt!
Càng huống hồ năm người đánh ra năm chiêu, nhìn như đơn giản bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng ai mà ngờ, năm chiêu này hợp lại một chỗ lại càng là trận thế đáng sợ, nhất kích tất thắng, căn bản không thể phòng ngự nổi.
Tiêu Thu Thủy làm sao mà ngăn cản được!
Yến Cuồng Đồ không biết Tiêu Thu Thủy có thể chống đỡ như thế nào.
Nếu đổi thành bản thân ông ta thì chỉ có thể dựa và Huyền thiên Ô kim chưởng đấu cứng.
Ông tự tin có thể đánh bị thương ba người nhưng bản thân cũng khó đảm bảo không bị vài vết thương.
Ngay chính ông ta cũng khó tránh khỏi thụ thương thì Tiêu Thu Thủy làm sao mà đón đỡ được!
Đó chính là chỗ mà ông nhìn nhầm Tiêu Thu Thủy.
Nếu đổi thành Lý Trầm Chu thì nhất định sẽ không nghĩ như thế.
Lý Trầm Chu chưa từng xem thường năng lực của bất kỳ ai, y thậm chí còn phỏng đoán Liễu Tùy Phong lên quá cao, kết quả ngược lại trở thành sai lầm quá nặng.
Sai lầm của y đổi lấy cái chết của Liễu Ngũ.
Yến Cuồng Đồ ngàn vạn lần không ngờ được, Tiêu Thu Thủy lại có thể phá giải được đòn hợp kích của ngũ lão.
Ngũ lão cũng không nghĩ tới.
Họ vừa ra tay liền lập tức hối hận tại sao mình lại xuống tay quá nặng.
Trong lòng họ vẫn còn khá có thiện cảm với người thanh niên trước mắt, đương nhiên là không muốn ra tay hủy diệt hắn.
Nhưng trận chiến này lại liên quan đến vinh nhục của phái Thiếu Lâm, cho nên không thể không nặng tay.
Nhưng rồi lúc này họ lại hoài nghi, mình ra tay phải chăng là có hơi quá nhẹ?
Tiêu Thu Thủy đã phá được chiêu thức của họ.
Tiêu Thu Thủy chỉ sử dụng tổng cộng năm chiêu: “Tiên nhân chỉ lộ”, “Như phong tự bế”, “Ngọc nữ xuyên lăng”. “Quy xà thổ châu”, “Thuần dương khai lộ”.
Năm chiêu này đều là năm chiêu thức nhập môn bình thường nhất của phái Võ Đang.
Nhưng Tiêu Thu Thủy lại sử dụng năm chiêu tầm thường này để phá năm chiêu “nhìn như không lạ, kỳ thật cực lạ” của Thiếu Lâm ngũ lão.
Lượt đấu này phần lớn mọi người đều xem không hiểu, nghĩ rằng hai bên nhường nhịn nhau, không biết ảo diệu ở chỗ nào.
Nhưng chiêu tiếp theo cho dù là người hoàn toàn xem không hiểu cũng biết là không hề tầm thường.
Bởi vì chiêu thức ngũ lão đánh ra chính là chiêu ngũ tăng vừa dùng để đối phó với võ lâm đệ nhất nhân Yến Cuồng Đồ, “Hoài bão thiên hạ”.
Năm người mở rộng cánh tay, bao vây lấy Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy làm thế nào tránh được.
Hắn vốn có thể sử dũng mười lăm pháp môn trong Vong Tình thiên thư, các chiêu như Địa thế, Phong lưu, đều có thể tránh thoát được.
Chỉ là đã sớm có quy định, phải sử dụng võ nghệ Võ Đang hoặc Thiếu Lâm!
Nếu không cho dù có thể không bại thì ngũ lão cũng sẽ không chịu tin lời hắn nói.
Võ công hắn tuy kém Yến Cuồng Đồ một bậc nhưng Yến Cuồng Đồ chỉ hơi tiếp cận qua với chiêu thức Thiếu Lâm, Võ Đang mà thôi, không như Tiêu Thu Thủy do kiên trì rèn luyện Thiếu Võ chân kinh đã hiểu biết rất sâu về võ công Thiếu Lâm và Võ Đang, dù trong lúc ngàn cân treo sợi tóc vẫn có thể nghĩ ra được đối sách.
Cũng có lẽ là vì trong Thiếu Võ chân kinh, Chu đại thiên vương đã sớm tính toán có một ngày phải tiêu diệt võ công tuyệt chiêu Thiếu Lâm, Võ Đang.
Nghĩ tới điểm này, Tiêu Thu Thủy lại càng không thể thối lui. Nếu như hắn thất bại, không thể khiến ngũ lão tin tưởng, Chu đại thiên vương dựa vào công lực ngay từ năm xưa đã sáng tạo ra Thiếu Võ chân kinh, muốn trừ Võ Đang, diệt Thiếu Lâm, trong tình huống hai phái khinh địch, hoàn toàn không phòng bị, thật sự không phải là chuyện khó.
Tiêu Thu Thủy càng hiểu rõ uy lực của Thiếu Võ chân kinh thì lại càng không thể bỏ qua việc này.
“Hoài bão thiên hạ” quả thật là có một loại uy lực to lớn, bao trùm cả thiên hạ. Sức mạnh này không những là vô hình mà thậm chí còn có thể nói là vô ý, cũng đã tiếp cận tới vô địch.
Đây là võ công có tiềm lực không thể đo lường nhất trong Thiếu Lâm.
Nhưng thứ Tiêu Thu Thủy đưa ra để đối kháng lại chính là thần công hữu hình hữu ý, lăng lệ nhất của Thiếu Lâm, Long Tượng Bàn Nhược thiền công!
Môn thần công được xưng là mỗi chưởng đánh ra đều có công lực như một rông một voi này va chạm mãnh liệt với “Hoài bão thiên hạ” như linh dương gác sừng, không lộ tung tích. Ầm một tiếng, thân hình ngũ tằng cùng khẽ lắc lư, Tiêu Thu Thủy lùi liên tiếp năm bước, không ngờ lại vô sự.
“Hoài bão thiên hạ” của Thiếu Lâm bị Long Tượng Bàn Nhược thiền công của chính Thiếu Lâm cản lại.
Chiêu thứ hai rồi.
Thêm một chiêu nữa mà Thiếu Lâm ngũ lão không đánh ngã được Tiêu Thu Thủy thì sẽ tính là thua.
Năm vị lão tăng đưa mắt nhìn nhau, lúc này vẻ nhàn nhã bình đạm khi trước đã hoàn toàn biến mất.
Năm người cùng thấp giọng quát lên một tiếng, giống như âm thanh gầm rít từ trong cổ họng thú vật, thân hình đột nhiên di động không ngừng.
Tiêu Thu Thủy ngưng thần đón đỡ, nhận thức của hắn đối với võ công Thiếu Lâm chỉ tới từ Thiếu Võ chân kinh, dù sang cũng vẫn còn khá nông cạn, nhìn ngũ tăng bóng đáng biến ảo, không thể phân định được là họ đang sử dụng loại võ công nào, loại tâm pháp nào.
Đúng lúc này, ngũ lão đột nhiên đứng lại.
Ngũ lão chợt mở rộng hai tay, tiếp đó từ từ co lại đốt ngón tay thứ nhất, sau đó chậm rãi co lại đốt ngón tay thứ hai, rồi lại co tiếp đốt ngón tay thứ ba, lúc này bàn tay đã biến thành: nắm quyền!
Chỉ nghe ngũ lão nhất tề quát lớn:
– Ngũ chỉ liên tâm, ngũ biện thành liên!
Tiếp đó ngũ lão liền phát động “Ngũ chỉ liên tâm” đó.
Áp lực và uy lực của “Ngũ chỉ liên tâm” còn mạnh hơn hai lần công kích trước!
Tiêu Thu Thủy dù dốc hết sở học Võ Đang, tuyệt kỹ Thiếu Lâm cũng không thể tránh khỏi chiêu này!
Hắn chỉ có thể động pháp môn đại vô úy nhất cũng là hoàn mỹ nhất trong Vong Tình thiên thư thập ngũ quyết: “Thiên ý”.
Thiên ý xuất hiện liền như ý trời, ý trời không thể nghịch.
“Ngũ chỉ liên tâm” cũng không nghịch lại được, ngũ lão chấn động, hỏi:
– Đây là võ công gì?
Ngay cả Yến Cuồng Đồ cũng thanh âm phát run, hoảng hốt nói:
– Thiên hạ không ngờ lại có võ công như thế!
Tiếp đó ngũ lão và Yến Cuồng Đồ cùng nhất tề minh ngộ, đồng loạt hô lên:
– Vong Tình thiên thư!
Chỉ có võ công của Vong Tình thiên thư mới có được uy lực như vậy.
Chỉ có võ công trong Vong Tình thiên thư mới có thể tiếp được “Ngũ chỉ liên tâm”.
Tiêu Thu Thủy không lập tức đáp lời.
Khi hắn sử ra một quyết Thiên ý thì bản thân hắn đã phảng phất như dung hợp với trời cao, trong một sát na, hắn chính là khung trời vô tận, mãi không điểm dừng, cũng không có tình cảm.
Nhưng rồi hắn lập tức khôi phục lại, cúi đầu nói:
– Tôi bại rồi.
Tiêu Thu Thủy dùng Thiên ý đỡ được “Ngũ chỉ liên tâm” của Thiếu Lâm ngũ tăng, đương nhiên là vẫn chưa bại, nhưng theo quy định Tiêu Thu Thủy dùng ba chiêu võ công “Thiếu Lâm, Võ Đang” chống đỡ công kích của ngũ lão, Tiêu Thu Thủy đã bị ép dùng võ công trong Vong Tình thiên thư thì chỉ có thể tính là đã bại.
– Cậu không hề bại.
Bão Tàn đáp.
– Kẻ bại là chúng ta.
Bão Phong nói.
– Chúng ta đã sử dụng “Ngũ chỉ liên tâm”.
Bão Hoa nói.
– “Ngũ chỉ liên tâm” không chỉ là võ công Thiếu Lâm.
Bão Tuyết nói.
– Mà còn lã võ công Võ Đang.
Bão Nguyệt nói.
– “Ngũ chỉ liên tâm” là võ công kết hợp Thiếu Lâm, Võ Đang sáng tạo nên, chúng ta thấy đánh cậu không thắng nổi liền bị ép phải dùng đến.
Bão Tàn tổng kết lại.
– Cho nên cậu không hề bại. Kẻ bại là chúng ta.
Ánh mắt Tiêu Thu Thủy lập tức sáng lên.
Hóa ra năm vị cao tăng Thiếu Lâm đã sớm khổ công nghiên cứu pháp môn hợp nhất vận dụng võ công hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang cho nên đến lúc bị ép bất đắc dĩ mới sử ra “Ngũ chỉ liên tâm.”
Nếu Thiếu Lâm đã sớm có phòng bị thì trận chiến này chỉ là để giữ gìn mặt mũi trong võ lâm mà thôi, cho dù Chu đại thiên vương tự mình tới, họ cũng đã sớm có đề phòng, đâu có gì phải lo lắng nữa!
Vì thế điều mình và Yến Cuồng Đồ lo lắng quả thực là ôm chuyện bao đồng.
Tiêu Thu Thủy lập tức chắp tay, vái dài nói:
– Năm vị tiền bối nhìn xa vạn dặm, tại hạ to gan mạo phạm, xin được năm vị tiền bối và các vị cao tăng thứ tội.
Sắc mặt Bão Tàn lại khôi phục vẻ lười nhác đạm mạc như lúc trước, đáp:
– Có tội gì đâu? Thiếu hiệp nhân tâm hiệp cốt, lòng lo thiên hạ, chính là anh hùng xuất thiếu niên! Có tội gì đâu? A Di Đà phật!
Trong lúc mọi người đối thoại lại có một người trong lòng vô cùng ảo não.
Người đó chính là Kiếm nhược du long Trác Phi Phàm.
Trác Phi Phàm không những hình dung tuấn tú mà lòng dạ cũng rộng rãi hơn người, nhưng nghe mọi người đối thoại liền biết Hoài Bão ngũ tăng đã sớm lén nghiên cứu Thiếu Lâm, Võ Đang không biết bao nhiêu năm, do vậy trong lòng rất là buồn bực, chỉ mong có thể sớm trở về Võ Đang, mau chóng tìm ra trưởng bối còn sống của Võ Đang, bẩm báo lại việc này rồi tiến hành quyết định.
Cùng lắm thì cũng bám lấy Thiếu Lâm mở một đợt “học tập lẫn nhau”, xem xem ai học nhanh hơn, học nhiều hơn, học giỏi hơn, học cao hơn được đối phương!
Tiêu Thu Thủy, Yến Cuồng Đồ cáo từ chùa Thiếu Lâm, trên đường xuống núi Tung Sơn chợt gặp một đợt tuyết trắng.
Tiêu Thu Thủy thì thào:
– Đây là trận tuyết đầu mùa phải không?
Yến Cuồng Đồ cũng lẩm bẩm tự nói:
– Không biết trận tuyết cuối cùng sẽ là lúc nào?
Tung Sơn thế núi hùng vĩ, bây giờ tuyết rơi lả tả, nơi sườn núi một khoảng vắng lặng, hai người chỉ cảm thấy một luồng ý chí to lớn, lại bi thương lạnh lẽo khôn cùng.
Tiêu Thu Thủy bỗng nói:
– Tiền bối, ngài hãy khóa huyệt đạo tôi lại đi.
Lúc này Yến Cuồng Đồ vẫn đang ở trên lưng Tiêu Thu Thủy, hỏi:
– Tại sao?
Tiêu Thu Thủy đáp:
– Nơi tiền bối muốn đến, chuyện tiền bối muốn làm đều không cho tôi nhúng tay vào nhưng tôi lại hết lần này lần khác không kiềm chế được. Trận Thiếu Lâm lần này lại không tuân lời tiền bối, chung quy vẫn ra tay… Như vậy không ổn, vẫn mời tiền bối khóa huyệt đạo trên tay tôi lại thôi.
Yến Cuồng Đồ nói:
– Trên Tung Sơn ngươi ra tay là đã được ta đồng ý, không tính là nuốt lời.
Tiêu Thu Thủy nói:
– Nhưng như vậy cũng không ổn. Tiền bối không cho tôi ra tay tất là tự có thâm ý… Tôi sợ mình ra tay ngược lại làm hỏng chuyện của tiền bối…
Yến Cuồng Đồ cười khà khà:
– Thế cũng chẳng có gì qua trọng, chỉ là tâm nguyện của ta mà thôi… Kỳ thực, nếu ngươi không cho ta điểm huyệt, ta bay giờ hai chân tê dại, chă chắc đã khóa nổi huyệt đạo của ngươi…. Khó mà được sự thành khẩn như vậy!
Tiêu Thu Thủy đáp:
– Đại trượng phu một chữ đáng ngàn vàng, vốn là chuyện đáng phải làm.
Yến Cuồng Đồ cười lớn:
– Trong thiên hạ loại người bất thành, bất tín, bất trung, bất nghĩa lại thích vặn vẹo đạo lý nhiều không đếm hết! Ngươi có thể làm được như vậy đã là không thể coi thường rồi, chẳng trách lại có người phục ngươi.
Tiêu Thu Thủy thản nhiên đáp:
– Kỳ thực vãn bối cũng chẳng có gì đáng để người ta khâm phục…. Những chuyện ích kỷ trong lòng vẫn còn rất nhiều, thường không kiềm chế được, lại còn thích đánh thích giết….
Yến Cuồng Đồ ngắt lời:
– Thế thì đã làm sao! Nam tử hán đại trương phu, háo sắc, đánh giết, cũng là bản sắc anh hùng.
Tiêu Thu Thủy cười cười, như tự có cảm nhận, không đáp lời nữa. Yến Cuồng Đồ lại hỏi:
– Chiêu thức ngươi sử dụng vừa nãy thật sự là của Vong Tình thiên thư?
Tiêu Thu Thủy đáp:
– Phải.
Yến Cuồng Đồ cười ngất:
– Kẻ khác cứ nghĩ Vong Tình thiên thư là do Yến mỗ viết ra, đúng là ăn nói quàng xiên! Kỳ thực võ công trong Vong Tình thiên thư ngay cả ta cũng phải mơ ước, vẫn là vận may của tên nhóc nhà ngươi quá tốt.
Tiêu Thu Thủy nói:
– Chỉ là Vong Tình thiên thư không phải sách, mà là người.
Yến Cuồng Đồ ngẩn ra, hỏi:
– Thế thì đúng là kỳ lạ. Là ai vậy?
Tiêu Thu Thủy đáp:
– Không phải một người, mà là ba vị. Ba người họ một người ngoại hiệu “Thiên”, một người ngoại hiệu “Tình”, một người ngoại hiệu “Vong”.
Yến Cuồng Đồ cười nói:
– Đúng là “ngoài trời còn có trời, người giỏi còn có người giỏi hơn”, ta lại không biết chuyện đó!
Tuyết rơi lất phất như lông ngỗng bay giữa trời, bấy giờ chợt nghe từ đằng xa truyền lại tiếng quát tháo cùng tiếng binh khí va chạm, Yến Cuồng Đồ nói:
– Qua đó xem thử.
Tiêu Thu Thủy gật đầu, cõng Yến Cuồng Đồ, thi triển khinh công lao về hướng tiếng quát tháo đang vang vọng.
Chỉ thấy trong sơn cốc u tích, một đám người đang đánh nhau loạn xạ.
Tiêu Thu Thủy vừa tới đã nghe một người há miệng chửi lớn:
– Con mẹ nhà nó! Con mẹ nhà nó! Cái tên chó săn Hán không ra Hán, Kim không ra Kim nhà mi, xem ra đánh cho đến lúc mi kêu bà ngoại thành ông nội đây! Cho ngươi biết rằng, những chuyện ném giếng xuống đá từ sau ít làm thôi!
Một giọng nữ ồm ồm bực tức mắng:
– Là ném đá xuống giếng.
Giọng nói lúc ban đầu quát trả:
– Cũng giống nhau hết còn gì! Dù sao cũng có giếng có đá, sao phải bắt bẻ từng ly từng tý thế, đúng là thông rởm thái đời!
Lại có một giọng nói khác léo nhéo chỉ trích:
– Là thông thái rởm đời! Lần trước đã sử cho rồi!
– Đời! Đời! Đời!
Người lúc đầu nổi giận rồi:
– Đời cái đầu chết toi nhà mi ấy!
Tiêu Thu Thủy vừa nghe liền lập tức không nhịn được phải phì cười, căn bản không cần nhin thêm một cái đã biết người dùng loạn thành ngữ đó chính là huynh đệ tốt Vua rắm Thiết Tinh Nguyệt, giọng nữ ôm ồm kia tất là Diêm vương thân thủ Trần Kiến Quỷ, giọng nam léo nhéo chỉ có thể là Khâu Nam Cố thôi.
Tiêu Thu Thủy vừa thấy họ, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
Thiết Tinh Nguyệt vừa chửi vừa đánh, tay chân không hề chậm trễ một khắc nào. Cái kiểu của hắn là chửi bới càng hung thì đánh càng sảng khoái, không sảng khoái chính là Trần Kiến Quỷ và Khâu Nam Cố thường xuyên, đâm chọc sau lưng hắn.
Lúc này bỗng nghe có người hắt xì một tiếng, người đó tuy hắt xì nhưng giơ tay khom lưng đã đánh bay hai kẻ địch. Người này càng đánh càng mệt, đánh lâu tất ngủ, nếu mà hắn đã ngủ thì dù có người lấy đao kề lên cổ cũng quyết ngủ cho bằng được. Tiêu Thu Thủy mỉm cười, hắn còn nhờ lần trước trong trận ở núi Đan Hà, hắn suýt nữa bị Ngũ kiếm dưới trướng Chu đại thiên vương giết chết vậy mà người đó vẫn còn ở trên cành cây nằm mơ giấc mộng xuân thu của mình.
Người đó đương nhiên chính là hòa thượng Đại Đỗ.
Hòa thượng Đại Đỗ chính là người còn lại cuối cùng trong trận ở đình Ngũ Long Quảng Tây, cho dù biết rõ phải chết nhưng vẫn kiên định tử thủ bên cạnh Tiêu Thu Thủy.
Ngoài Đại Đỗ còn có mấy người Kim đao Hồ Phúc đầu to tai lớn cằm dài, Đinh sắt Lý Hắc đen như cục than hai mắt láo liên, Đầu sắt Hồng Hoa ba năm không mở miệng, mở miệng dọa chết người, Tạp hạc Thi Nguyệt cao như cái sào, nói chuyện như pháo liên châu, cùng với Thiên thủ Kiếm viên Lận Tuấn Long, ba thanh kiếm xông pha giang hồ, từ trẻ đến già hùng tâm vẫn không mất….
Tất cả họ đều tới rồi!
Trong lòng Tiêu Thu Thủy như muốn hét lên một tiếng hô vang mừng rỡ.
Chúng hiệp cũng trông thấy Tiêu Thu Thủy, hoan hô như sấm dậy.
Gương mặt vốn luôn vui vẻ của họ, giờ trong giây phút hân hoan nhất này không ngờ lại vẫn mang theo vẻ ưu sầu phẫn nộ, thật đúng là chuyện chưa từng có.
Thiết Tinh Nguyệt câu đầu tiên đã nói:
– Tiêu đại ca, sao cậu lớn thế này rồi còn chơi trò “cưỡi ngựa”, ông già này…
Nói được nửa chừng mới nhìn rõ người được Tiêu Thu Thủy cõng trên lưng không ngờ lại chính là Sở nhân Yến Cuồng Đồ từng uy chấn toàn trường trong trận Đương Dương ngày trước, hắn dù có to gan hơn nữa cũng trợn mắt há mồm, nhất thời ngắc ngứ không nói tiếp được.
Yến Cuồng Đồ cười nhạt hỏi:
– Sao vậy? Lão già ta ở đây ngươi liền biến thành con chó câm rồi à?
Thiết Tinh Nguyệt vốn là kẻ không sợ trời không sợ đất, bị Yến Cuồng Đồ khích một câu như vậy, cho dù đối thủ là thiên vương lão tử hắn cũng không bỏ qua được, lập tức chửi to:
– Lão gia mãi không chết! Chửi lão thì đã làm sao! Lão cũng không phải là không có chân, còn bắt Tiêu đại ca cõng đi…
Thiếu Lâm Hồng bỗng thốt lên một câu:
– Đại ca, Nhạc nguyên soái bị bắt vào ngục rồi!
Dứt lời, nghẹn ngào không tiếp được.
Đầu óc Tiêu Thu Thủy lập tức loạn thành một mớ, chỉ vang vọng: Nhạc nguyên soái bị bắt vào ngục, Nhạc nguyên soái bị bắt vào ngục…. Chỉ kịp truy hỏi một câu:
– Tại… tại sao?
Lý Hắc đau đớn đáp:
– Tên cẩu tặc Tần Cối hãm hại trung lương, đã bao giờ cần lý do đâu.
Tiêu Thu Thủy lòng dạ rối như tơ vò, trong đầu chỉ có một câu: Ta phải đi cứu ngài, ta phải đi cứu ngài… Ta phải đi cứu Nhạc nguyên soái!
Bấy giờ bỗng có có một mũi kiếm sắc như mặt trời đâm thẳng tới trước mặt hắn.
Mặt trời chói chang nóng rực, mắt không mở ra nổi.
Nếu đổi thành lúc thường thì một kiếm này, Tiêu Thu Thủy dù nhắm mắt cũng có thể tiếp được.
Nhưng hiện tại Tiêu Thu Thủy tâm thần hoàn toàn bị phân tán, một kiếm đâm tới trước mặt không ngờ lại không biết tránh né. Đúng lúc đó, mặt trời vụt biến mất.
Ánh sáng vàng chói lọi bị kẹp giữa hai ngón tay.
Hai ngón tay kẹp lại không ngờ lại khiến mặt trời cũng phải thoáng u ám.
Kiếm là kiếm của Khang Xuất Ngư.
Ngón tay là ngón tay của Yến Cuồng Đồ.
Tiêu Thu Thủy như bừng tỉnh mộng, bấy giờ mới biến Yến Cuồng Đồ đã cứu mình một mạng, cũng nhận ra rằng đám người đánh với nhóm Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, hòa thượng Đại Đỗ đến đỏ cả mắt lại chính là người của Quyền Lực bang, trong đó có hai cao thủ là Đao vương Triệu Thu Tức và Quan Nhật thần kiếm Khang Xuất Ngư!
Thiếu Lâm Hồng cả giận, đầu trọc cúi xuống, cổ hơi co lại, húc thẳng vào Khang Xuất Ngư!
Triệu Thu Tức cười lạnh, ánh đao lóe lên, chém một đao vào cổ Hồng Hoa!
Đao đột ngột dừng lại, bị người ta dùng hai chưởng chập lại, kẹp chặt lấy.
Người ra tay là hòa thượng Đại Đỗ. Những người này theo Tiêu Thu Thủy ra chiến trường đã lâu, đều học được không ít võ công, đã sớm không phải loại mù mờ như ngày trước nữa.
Tiêu Thu Thủy ngạc nhiên hỏi:
– Chuyện… chuyện này là thế nào?
Kim đao Hồ Phúc đáp:
– Nhạc nguyên soái về triều bị gian tướng không cho phân trần lập tức bắt đi, Tần Cối sợ có người cướp ngục bèn sai Chu Thuận Thủy tới giám sát, nghe nói bên phía người Kim cũng phái “Tái ngoại tam vương” tới tìm cách giết Nhạc nguyên soái. Đường Phương muội muội biết được chuyện đó liền sai bọn tôi tới báo cho cậu biết bởi vì chỉ có cậu ra tay mới hàng phục được Chu Thuận Thủy và ba tên ma đầu tái ngoại đó!
Tiêu Thu Thủy lòng dạ rối bời, nghe thấy tên Đường Phương giống như trong tim lóe lên một tia sáng, lập tức hỏi:
– Đường… Đường Phương… thì sao?
Tạo hạc Thi Nguyệt đáp:
– Đường tỷ tỷ không tới. Chị ấy trở về Thục, muốn xin Đường lão thái thái ra tay cứu Nhạc nguyên soái ra khỏi ngục, trên đường hộ tống già trẻ nhà họ Nhạc tới huyện Mai Hoa.
Tiêu Thu Thủy tuy thất thần nhưng tâm tư vẫn nhạy bén, liền hỏi:
– Lý bang chủ cũng đang ở kinh sư, sao không mời y và Triệu tỷ ra tay?
Đinh sắt Lý Hắc khẽ thở dài đáp:
– Cách nhìn trong chuyện này lại có rất nhiều khác biệt.
Muốn nói nhưng lại thôi.
Tiêu Thu Thủy vội hỏi:
– Có gì khác biệt?
Khâu Nam Cố bĩu môi đáp:
– Lý Trầm Chu với Chu đại thiên vương tuy không cùng một đường, Chu Thuận Thủy đứng bên phe Tần Cối, câu kết người Kim, hãm hại trung lương, Lý Trầm Chu lại cho rằng thời cơ đã đến, nếu Nhạc Phi bị giết, tất sẽ dẫn đến sự phẫn nộ của anh hùng thiên hạ, y vừa khéo có thể dấy binh tạo phản, tự lập làm vương, lại khởi binh chống Kim, hoàn thành giấc mộng xuân thu hoàng đế của mình!
Tiêu Thu Thủy giật mình hỏi:
– Vậy là Lý bang chủ quyết định ngồi yên bỏ mặc ư?
Lý Hắc lắc đầu thở dài:
– Quyền Lực bang chung quy vẫn không vượt qua được một chữ “quyền”. Loại người như Lý Trầm Chu một khi đã đợi được thời cơ thì sao chịu bỏ qua? Càng huống hồ sau khi Liễu Ngũ chết đi, tâm lý y cũng hoàn toàn thay đổi…
Lúc này, ánh đao Triệu Thu Tức tỏa tra thế công sắc bén, hòa thượng Đại Đỗ dần không chống đỡ nổi nữa, Khâu Nam Cố chạy tới hỗ trợ, hợp chiến Triệu Thu Tức, nhất thời ổn định được cục diện.
Tiêu Thu Thủy càng kinh ngạc:
– Liếu Ngũ chết rồi?
Yến Cuồng Đồ cũng vội vàng hỏi:
– Mộ Dung, Chu đại thiên vương, Đường môn, mấy nhà hợp công Quyền Lực bang, rút cuộc là thế nào rồi?
Hồ Phúc đáp:
– Mặc Dạ Vũ chết rồi, Đường Tuyệt, Đường Tống, Đường Quân Thương, Đường Quân Thu đều bỏ mạng đương trường, Mộ Dung Thế Tình cũng bị giết. Quyền Lực bang ngoài mất một Liễu Tùy Phong ra thì chẳng có tổn thất gì.
Yến Cuồng Đồ gật đầu, giống như vô cùng vui mừng, Tiêu Thu Thủy chưa từng thấy khi nào ông ta có vẻ mặt hiền tư như vậy, chỉ nghe ông ta nói:
– Lý Trầm Chu quả nhiên hùng tài đại lược, lợi hại phi phàm.
Điểm ấy Tiêu Thu Thủy cũng có chút đồng cảm, nói:
– Trên đời có một số người, thật sự không phải người khác cứ cố gắng là có thể thay thế được.
Lý Hắc nói:
– Tình thế hiện tại biến thành Chu địa thiên vương ủng hộ quân Kim, giúp đỡ Tần Cối, hãm hại Nhạc nguyên soái. Tái ngoại Tam vương thì vượt ngàn dặm đường muốn giết Nhạc Phi. Lý Trầm Chu cố ý muốn thời thế biến thành rối loạn, y mới có cơ hội để lợi dụng, cho nên cũng ngăn cản người khác giải cứu Nhạc gia. Chúng tôi trên đường tới đây thông báo với anh, Quyền Lực bang đã ba lần cảnh cáo, chúng tôi vẫn không thèm để ý, tên Đao vương kia liền dẫn người liều mạng với bọn tôi.
Tiêu Thu Thủy kinh ngạc hỏi:
– Triệu tỷ tỷ biết chuyện này cũng không tìm cách ngăn cản sao?
Lận Tuấn Long dựa vào ba thanh kiếm, xông vào trong trận Quyền Lực bang chém giết một hồi, khi trở về vừa lúc nghe thấy câu hỏi. Ông ta mặt không đỏ, thở không gấp, tuổi tuy đã lớn nhưng vừa tò mò vừa lắm chuyện, liền đáp:
– Cô bé xinh xắn tên Đường Phương đó từng báo lại tình hình với Triệu Sư Dung, Triệu Sư Dung cũng từng khuyên bảo Lý Trầm Chu, ta nghe nói tên nhóc con Lý Trầm Chu ấy lại đáp: ‘Nàng đang cầu ta? Không phải nàng trước nay không cầu xin ai sao? Vì Tiêu Thu Thủy, có đáng không?’ Triệu Sư Dung liền tức đến mặt mũi trắng bệch, bỏ đi. Đường Phương tới khuyên nàng ta, nàng ta nói: ‘Ta chỉ muốn tránh đi một thời gian, nhưng nếu chàng gặp chuyện thì ra vẫn sẽ đứng ở bên chàng.’ Triệu Sư Dung liền bảo Đường Phường nhắn lại những lời đó với cậu, Đường Phương phải đi về đất Thục liền nhờ ta chuyển lời cho cậu.
Tiêu Thu Thủy ngẩn ra hồi lâu, nhớ tới bóng áo xanh và bù nhìn rơm rơi lệ bên bờ Mạc Sầu Hồ, trong lòng không khỏi ẩm đạm.
– Tiêu đại ca.
Lúc này Trần Kiến Quỷ bước lên một bước, nghiêm mặt nói:
– Đường Phương tỷ nhờ tôi nhắn với anh một câu.
– Chị ấy về Xuyên lần này đã phạm gia quy của Đường môn, Đường Đăng Chi sẽ không tha cho chị, nếu chị ấy không ra được nữa thì bảo anh không cần chờ đợi, cũng không được đi tìm, Đường môn là nơi không thể tới được.
Trong đầu Tiêu Thu Thủy như nổ ẩm một tiếng, hét lên:
– Ta không thể đáp ứng! Nếu nàng không ra được thì ta sẽ tới đó tìm nàng! Núi đao biển lửa, dầu sôi địa ngục, ta đều phải tới tìm nàng! Ta không thể đáp ứng!
Âm thanh truyền đi vang vọng, tuyết thoáng tan đi, băng thoáng nứt toác.
Lý Đại ơi Lý Đại, Liễu Ngũ chết rồi, bất thế kiêu hùng Lý Trầm Chu cũng trở thành kẻ tầm thường sao? nản chả muốn dịch nữa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!