Tướng Dạ - Quyển 1 - Chương 23: Ta biết rằng ngài biết ta là người có dị bẩm...
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Tướng Dạ


Quyển 1 - Chương 23: Ta biết rằng ngài biết ta là người có dị bẩm...


– Người ta nói trong thành Trường An võ giả đứng khắp nơi, kiếm sư đi chật lối, không cần nghĩ cũng biết đây là lời thổi phồng quá mức,
nhưng dù sao với tư cách đô thành của đế quốc, mảnh đất trù phú sầm uất
nhất thế gian, đó tất nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, người tu hành đông đảo, khi ngươi tới Trường An, nếu ở trong thư viện thì không sao, còn
khi ra bên ngoài nhớ phải đi đứng nói năng cho cẩn thận, tránh gây điều
thị phi.

– Vâng. – Ninh Khuyết lập tức đáp, rồi hắn hỏi thêm: –
Lữ tiên sinh, chẳng biết trong thành Trường An có những điều gì cần lưu
ý, hoặc những cao thủ nào không nên trêu chọc?

Lữ Thanh Thần liếc gã thiếu niên rồi trêu chọc:

– Ồ, hình như mấy bữa trước có kẻ nào vừa bảo không cần để ý những thứ này thì phải?

Ninh Khuyết xấu hổ gãi gãi đầu.

– Cho ngươi biết những điều này cũng không có ý nghĩa gì. – Lữ Thanh Thần lắc đầu cười – Ngươi chỉ cần nhớ kĩ, lưu phái tu hành trong thiên hạ
tuy đông đảo nhưng truy đến cùng đều không ngoài ba tông Phật, Đạo, Ma
cộng thêm một thư viện. Phật tông hay trú ở những nơi hoang sơ vắng vẻ,
đạo gia thích tìm những khu đất đặc thù lập đàn mở quán, Ma tông thay
đổi không cố định, không cần tìm hiểu nó. Đạo tông chính là Hạo Thiên
đạo mà ta đang tu hành, các đời cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp,
được hoàng thất các quốc gia trong thế tục tôn thờ cung phụng, nếu như
ngươi từng nghe nói đến Tây Lăng Thần Quốc thì cũng biết tổng đàn Hạo
Thiên đạo của ta đặt ở đó.

– Hoàng thất các quốc gia đều tôn thờ
cung phụng ư? Vậy đế quốc đối với Hạo Thiên đạo cũng như vậy chứ? – Ninh Khuyết nhíu mày hỏi.

Lữ Thanh Thần cười khổ, là quốc gia hùng
mạnh nhất thế gian, hoàng thất của Đại Đường hẳn là hoàng thất duy nhất
trong thế tục dám không coi mặt mũi của Hạo Thiên đạo vào đâu, mà Hạo
Thiên đạo cũng bó tay không có cách nào đáp trả. Thân là một người Đại
Đường, lại ở trong Hạo Thiên đạo, tình cảnh của lão đúng là tiến thoái
lưỡng nan, chẳng biết đứng về bên nào.

– Ma tông thì sao? Trong
Ma tông có cao thủ nào đặc biệt tài giỏi không? – Ninh Khuyết nhận thấy
vẻ mặt của lão khác thường bèn tìm cách chuyển đề tài, hắn mỉm cười,
nói: – Nhớ lại lúc bên đường Bắc Sơn ngài từng nói thủ đoạn tên kiếm sư
kia dùng chính là thủ đoạn của Ma tông, vãn bối thực sự không hiểu thủ
đoạn thế nào thì gọi là thủ đoạn của Ma tông?

Nghe thấy hai chữ Ma tông, tức thì vẻ mặt của Lữ Thanh Thần nghiêm túc hẳn lên, lão nói:

– Những thứ này ngươi không cần nhớ, sau này cũng không được kể cho người khác nghe, biết chưa?

– Vâng, thưa tiên sinh.

– Bất kể Phật, Đạo hay thư viện, đã là người tu hành trong chính phái thì trước hết cảm nhận hơi thở của đất trời, sau đó hài hòa tồn tại cùng
nhau, cái gọi là khống chế nguyên khí, nói cho chính xác phải là mượn
lực của đất trời để dùng.

Lữ Thanh Thần nheo mắt, tựa hồ đang nhớ lại chuyện gì đó, lão nhẹ nhàng nói tiếp:

– Nhưng con đường của Ma tông hoàn toàn khác với chúng ta, bọn chúng đem
nguyên khi đất trời cưỡng ép thu nạp vào trong cơ thể của mình.

– Cách này… cách này có gì không đúng? – Ninh Khuyết nghĩ đi nghĩ lại vẫn không
hiểu nổi phương pháp tu hành đó có gì không ổn, thậm chí xét kĩ ra dường như còn có vài phần trực tiếp hơn.

– Sau này không được phép nói những lời lung tung đó, nếu trong thư viện hoặc Hạo Thiên đạo mà ngươi
dám mở miệng bình luận về thủ đoạn của Ma tông như vậy thì nhẹ cũng bị
đuổi khỏi sư môn, nặng thì chịu những hình phạt nghiêm khắc hơn nhiều.

Vẻ mặt Lữ Thanh Thần vô cùng nghiêm túc, lão cảnh cáo:

– So sánh với trời đất, con người chúng ta có khác gì con sâu cái kiến?
Tuyết sơn khí hải trong cơ thể chỉ chứa đựng niệm lực bản thân đã đủ khó nhọc lắm rồi, nay lại liều lĩnh thu nạp thêm nguyên khí đất trời, thử
hỏi tấm thân này biết chịu đựng ra sao? Cuối cùng rồi chỉ có một kết
quả, giống như tên kiếm sư bên đường Bắc Sơn hôm nọ, bạo thể mà chết.

– Thế nhưng… Ma tông nếu như đã xưng là một tông… – Ninh Khuyết cố
gắng điều chỉnh giọng điệu cho phù hợp, cung kính hỏi: – Vậy tất nhiên
phải có không ít đệ tử trên đời đang tu hành, nếu cứ thu nạp nguyên khí
liền bị bạo thể chết ngay, bọn họ truyền thừa bằng cách nào?


Bản thân Ma tông có một bộ tà pháp giúp chúng cải tạo thân thể, do đó có thể thu nạp một ít nguyên khí đất trời, nhưng quá trình đó vô cùng tàn
khốc đẫm máu, theo lời các vị tiền bối thì cứ một trăm nhân tài của Ma
tông cuối cùng chỉ còn lại hai ba kẻ may mắn vượt qua nổi khổ bạo thể.

– Thật sự rất tàn nhẫn.

Ninh Khuyết nhíu mày nói, lòng thầm nghĩ người có khả năng tu hành trong thế gian vốn đã vô cùng ít ỏi, phương pháp của Ma tông chỉ sợ làm tình hình đó càng trầm trọng thêm, có lẽ những tông phải kia không thể chấp nhận
sự tồn tại của nó cũng một phần vì nguyên nhân này.

Lữ Thanh Thần đại khái đoán được suy nghĩ trong lòng gã thiếu niên, giọng điệu càng thêm nghiêm túc, lão lạnh lùng nói tiếp:

– Ma tông cưỡng ép cải tạo thân thể, sau khi cải tạo xong bọn chúng còn
được coi là người nữa sao? Người là một trong vô số người trong trời
đất, trời đất là trời đất duy nhất bao trùm con người, đem nguyên khí
thu vào trong thân thể, Ma tông khác nào muốn biến thân mình thành một
mảnh trời đất khác? Trời đất, chỉ duy nhất một trời cao kia mà thôi! Nay Ma tông dám nghĩ vậy, làm vậy, tu hành vậy, thật là một hành vi đại ác, phản trời!

Một buổi tối khi đã sắp đến thành Trường An, Ninh
Khuyết lại một lần nữa tới bên xe ngựa của vị tiên sinh già, chỉ có điều lúc này hắn là khách không mời tự tới. Trên cao, bầu trời sao rực rỡ
phủ ánh sáng mờ ảo lên doanh địa, khiến bóng hắn trong đêm trông kì lạ
quái quỷ khác thường.

Trong xe, trước ngọn đèn sáng sủa, Lữ Thanh Thần đang ngồi xem những đoạn bút ký do Ninh Khuyết viết, nhìn những
hàng chữ khải cực nhỏ trên nền giấy trắng tinh, sắc sảo đẹp mắt, lão
cũng phải thắc mắc gã thiếu niên này làm cách nào để điều khiển cổ tay
viết ra những con chữ bay bướm trong điều kiện xe ngựa lắc lư điên cuồng như thế, trên mặt trong nhịn được tràn đầy tán thưởng.

Bỗng lão nhíu mày, buông tờ giấy xuống rồi nhìn về phía rèm che cửa sổ, nói:

– Vào đi.

Ninh Khuyết chui vào trong xe, chống tay ngồi xuống vị trí quen thuộc hàng ngày, hắn im lặng một lúc rồi mở miệng:

– Lữ tiên sinh, trong lòng vãn bối luôn có điều thắc mắc, nếu vãn bối
thực sự không có tiềm chất tu hành, tại sao ngài lại chịu dạy vãn bối
nhiều điều như vậy?

Nói đến đây, gã thiếu niên chợt ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, giọng run run:

– Phải chăng ngài nhận thấy thiên phú dị bẩm nào đó ở vãn bối nên mới nhìn bằng con mắt khác?

Lão già Lữ Thanh Thần trố mắt ngạc nhiên nhìn hắn, khóe môi giật giật, một lúc sau mới do dự hỏi:

– Dị bẩm của ngươi… ở chỗ nào cơ?

Lần này đến phiên Ninh Khuyết giật mình, hắn há hốc miệng nhìn lão già, bối rối hỏi lại:

– Nếu vãn bối biết dị bẩm của mình ở chỗ nào, hà tất còn phải tới đây hỏi tiên sinh?

Lão già đưa ngón tay gầy quắt chỉ vào mũi gã thiếu niên, môi run rẩy một lúc lâu, không biết phải nói gì cho phải.

– Lữ tiên sinh, thực ra vãn bối là một người có rất nhiều bí mật. – Xem
ra Ninh Khuyết tuyệt không muốn bỏ rơi cái hy vọng thuyết phục một vị
cao nhân cảnh giới Động Huyền tin rằng mình là nhân vật nam chính lúc
nào cũng có thiên phú tài năng đầy mình, chỉ chờ khai quật, hắn căng
thẳng gãi tai, nói tiếp – Sau khi rời khỏi Vị Thành, trong mắt người
khác vãn bối là một kẻ vô cùng lười biếng, dường như lúc nào cũng mệt
mỏi buồn ngủ, ngay cả lúc đánh xe ngựa cũng muốn ngủ gật, nhưng sự thật
không phải như thế, kỳ thực những lúc tưởng chừng gà gật ấy vãn bối đều
đang tiến hành minh tưởng.

– Ấy, ngài đừng lộ ra vẻ mặt đó chứ,
chuyện này là sự thực, sự thực cả đấy… Ngài cũng biết sống ở nơi biên
giới chẳng có thứ gì để giải trí cả, mỗi ngày vãn bối đều viết vài chữ,
một là vì vãn bối thông thạo chuyện đó, hai là nó khiến vãn bối thấy thư thái dễ chịu trong lòng hơn, trừ việc đó ra, mỗi khi có thời gian vãn
bối đều đọc “Thái thượng cảm ứng thiên”, ngài hẳn cũng biết “Thái thượng cảm ứng thiên” khá khô khan nhàm chán, do đó bình thường trông vãn bối
có vẻ giống như ngủ gật, nhưng giờ nghĩ kĩ lại, hẳn không phải là ngủ
thật…

Ninh Khuyết nhìn lão già bằng ánh mắt thành khẩn chân thật nhất rồi nói tiếp:

– Bởi vì cứ mỗi khi vừa đi vào giấc ngủ, vãn bối đều cảm thấy nhà cửa đồ
vật bên người luôn dần dần lùi ra rất xa, toàn bộ thế giới cuối cùng
biến thành một cõi trời đất trong nó có ta, trong ta có trời đất, vãn
bối còn loáng thoảng cảm thụ được một loại hô hấp có nhịp điệu thần bí
nào đó…

Vẻ mặt Lữ Thanh Thần dần biến thành tin tưởng, tiến
hành minh tưởng trong khi ngủ tuy cực kì hiếm thấy nhưng trong điển tịch của Hạo Thiên đạo, không phải là không có ghi chép nhắc đến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN