Lãnh Quân Dạ Thiếp - Chương Q.2 - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Lãnh Quân Dạ Thiếp


Chương Q.2 - Chương 1


Không cần nghĩ tới tương lai, cứ như bây giờ là được

Không cầnthiên trường địa cửu vĩnh viễn ở bên nhau. Kết quả ra sao, Hữu Hi cũngkhông cần quan tâm chỉ có thể hạnh phúc như lúc này là được.

Mỗi ngày,Hữu Hi đều tới chăm sóc Hoàng Bắc Thiên, mỗi ngày lại cho hắn một đóahồng. Lão phu nhân cũng không cản trở, hình như bà đã chấp nhận mối quan hệ của hai người. Hoàng Bắc Thiên chết đi sống lại cũng là một chuyệnkì diệu, còn sống là được rồi.

Về phần Hữu Hi, nàng tự mình xuống bếp nấu thuốc, chuẩn bị nước, giống như một thê tử luôn ở bên hắn chăm sóc từng chút một.

Hoàng BắcThiên tận hưởng cảm giác mỗi ngày nhìn thấy nữ nhân mình yêu luôn ở bêncạnh; nhìn thấy nàng cười, nhìn từng nhất cử nhất động của nàng. Tráitim vốn lạnh lùng, không chút cảm xúc, khi có mặt Hữu Hi mới trở nên nhu hòa.

Trong lúcHoàng Bắc Thiên bị thương, Lưu Tuấn, Văn Thúy cùng máy vị bằng hữu tớithăm Hoàng Bắc Thiên, nhưng đều bị hắn làm mặt lạnh đuổi đi. Căn bản làbọn họ đến không đúng lúc, quấy rầy thời gian ngọt ngào của hắn và HữuHi.

Một đạinam nhân lại ngồi yên một chỗ muốn Hữu Hi đút hắn ăn, Hữu Hi vừa trừngmắt, hắn lại trở thành một tiểu hài tử, hắn bị thương ở chân chứ tay đâu có bị gì.

Nhưng cuối cùng Hữu Hi cũng phải giúp hắn uống canh gà. Đôi mắt Hoàng Bắc Thiênnhìn thật sâu Hữu Hi, mỗi ánh mắt, mỗi hành động của nàng tất cả đều vìhắn. Nàng có chút không tình nguyện, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, làmhắn không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ lên.

Sau đó,Hữu Hi dùng cặp mắt hình viên đạn nhìn hắn, hắn dám lén lút làm chuyệnnày. Nhưng hành động này của nàng càng khơi lên ham muốn hôn nàng. Taygiữ chặt đầu nàng, cúi xuống hôn thật sâu. Hai người đang yêu nhau chẳng phải lúc nào cũng thế sao.

Trong khiđó sắc mặt Hữu Hi phiếm hồng, đây không phải là lần đầu tiên Hoàng BắcThiên hôn nàng, nhưng cảm giác không giống trước đây, mặt đỏ ửng, taychân luống cuống.

Đang trong lúc ngọt ngào, bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai: “Ah!, xin lỗi, xin lỗi, ta không nhìn thấy gì hết”.

Tiếng kêusợ hãi này là của Bắc Song. Phía sau nàng ta còn có Lưu Tuấn cùng hainam nhân khác, tên là Văn Bình. Còn có cả Thượng Quan Dã, hắn là mộtngười ít nói, đối với Bắc Song có tình ý, Bắc Song cũng dùng ánh mắt say đắm để nhìn Thượng Quan Dã, hai bên đều có tình ý với nhau.

Hữu Hi đỏ mặt, cúi đầu, bưng chén thuốc đứng dậy: “Ta đi hâm lại thuốc”

Hoàng Bắc Thiên cau mày, nhìn đám người lạnh lùng nói: “Các ngươi tới làm gì vậy?”.

“Thái độ của ngươi chẳng tốt tí nào”- Lưu Tuấn ra vẻ phớt lờ, nhìn chén canh gà đã vơi một nửa, ai oán kêu lên: “Chẳng chắc ngươi lại không muốn có người đến thăm, ra là có mỹ nhân làm bạn, có đồ ăn ngon để ăn, qủa thật là hạnh phúc”

Mặt BắcSong ửng hồng, đứng bên cạnh Thượng Quan Dã không nói lời nào. Văn Tụythì mặt trắng không còn chút máu, liếc mắt nhìn Lưu Tuấn, cảm giác hắnsẽ tiếp tục nói, muốn kêu hắn ngậm miệng lại. Những người tới thăm đềulà bạn bè nhiều năm của Hoàng Bắc Thiên, đối với thái độ lạnh lùng củahắn đã quá quen.

Lưu Tuấn cầm lấy chén thuốc: “Vừa đúng lúc ta cần tẩm bổ, Văn Tụy tiểu thư cô cũng nên học hỏi An cô nương một chút”- Nói xong liền uống chén thuốc, sau đó “oa” một tiếng, nôn tất cả trên mặt đất

Hữu Hi cau mày, ngượng ngùng lui ra: “Lưu Tuấn, ngươi thật là quá đáng, không muốn uống cũng đừng phá chứ”

Lưu Tuấn nhe răng thè lưỡi, ai oán nói: “Chén thuốc này sao lại ngọt như vậy, nó được đặc biệt làm ra sao?”

Hữu Hinhìn chén thuốc trong tay vừa nãy Hoàng Bắc Thiên mới uống, rồi tự mìnhnếm thử, quả nhiên… rất ngọt. Nàng rõ ràng đã cho rất ít đường sao lạingọt như vậy chứ.

“Sao ngươi không nói”- Hữu Hi ái ngại nhìn Hoàng Bắc Thiên, khó trách hắn vừa uống xong thuốc lại uống tiếp canh gà.

“Không sao cả”- Hoàng Bắc Thiên nhăn mặt, trừng mắt nhìn Lưu Tuấn.

Bắc Song nói tiếp: “ca ca, buổi tối có bắn pháo hoa, ca ca nên cùng Hữu Hi tỷ đi xem cho vui”

Trong mắtHữu HI lóe lên kim quang, bắn pháo hoa, phải đi chơi mới được, đang tính mở miệng nói đồng ý đi, Hoàng Bắc Thiên lại nằm xuống, lạnh lùng nói:“Không đi”.

“Bắc Vương thật biết cách làm người khác mất hứng, cứ tưởng năm nay ngươithay đổi không giống mọi năm trước, xem ra bọn ta hiểu sai rồi”- Lưu Tuấn nhíu mày nhìn Hữu Hi: “Vậy An cô nương cùng đi với chúng tôi, ta cùng Thượng Quan Dã nhất định sẽbảo vệ tốt, còn cái tên tàn tật kia cứ để hắn ở nhà nghỉ ngơi”

Tên LưuTuấn kia đúng là trời sinh ra để làm Hoàng Bắc Thiên tức giận, khôngbiết hai người sao lại trở thành bằng hữu chứ. Thượng Quan Dã trầm mặcchỉ liếc nhìn qua Hoàng Bắc Thiên không nói lời nào, sau đó nhìn BắcSong nói: “Để cho hắn nghỉ ngơi, chúng ta đi thôi”

“Oh!”- Bắc Song mỉm cười một cách đáng yêu nhìn gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Dã.

Văn Bình cười nói: “Được rồi, Hữu Hi cô nương phiền cô chăm sóc cho Hoàng Bắc Thiên rồi, chúng ta đi thôi”- Văn Tụy tuy miệng lưỡi lợi hại nhưng vẫn không thể so bì với cái tênLưu Tuấn xui xẻo kia. Nàng ấy vốn không phải là tú nữ, cũng không phảithiên kim tiểu thư, thân phận hết sức thần bí, không ai biết nàng đến từ đâu mà lại tới Đồng Thành mở một tửu lâu. TÍnh cách vội vàng hấp tấp,thẳng thắn.

Mọi ngườicuối cùng cũng bỏ đi, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi. Hữu Hi biết chân Hoàng Bắc Thiên đang bị thương không thích hợp để đilại, nên không muốn đi cũng là lẽ đương nhiên. Có điều cái bao tử củaHoàng Bắc Thiên bị chén thuốc của nàng hại rồi!!!.

Sau khi bằng hữu đi hết, gương mặt Hoàng Bắc Thiên khôi phục lại vẻ nhu hòa, ngồi dậy, nhìn Hữu Hi nói: “Hữu Hi, chúng ta đi ra ngoài!”

“Đi đâu?”- Hữu Hi hỏi Hoàng Bắc Thiên, nàng nghi hoặc nhìn gương mặt lãnh khốc của hắn. Hoàng Bắc Thiên đứng lên, cầm lấy cây quải trượng bên giường.

“Này, ngươi muốn đi đâu”- Hữu Hi đỡ lấy Hoàng Bắc Thiên, mặc dù nàng nhỏ bé căn bản không thểchống đỡ nổi thân hình cao lớn của hắn nhưng lại vẫn muốn làm như vậy.

“Đồ ngốc, đi xem pháo hoa”- Hoàng Bắc Thiên một tay chống lên quải trượng, một tay khoác lên vai Hữu Hi, đi về phía tủ áo.

Nhưng, hắn không phải nói không đi sai? Nàng đanh tính hỏi Hoàng Bắc Thiên, nhưnglại thấy ánh mắt cùng với giọng đã chuẩn bị sẵn đối đáp, Hữu Hi le lưỡi, quên đi, hắn nói đi thì đi. Hoàng Bắc Thiên lấy ra hai tấm áo choàng,một cái buộc lên vai Hữu Hi, cái còn lại thì mặc lên người. Sau đó khoác cả cánh tay lên bả vai Hữu Hi đi ra ngoài

Chân Hoàng Bắc Thiên vẫn chưa khỏi hẳn, việc đi lại rất khó khăn và tốn sức, Hữu Hi đau lòng không muốn hắn phí sức lực.

“Chúng ta về đi được không?”- Không biết hắn muốn dẫn nàng đi đâu.

“Sắp tới nơi rồi”- Cánh tay Hoàng Bắc Thiên gòng lên, không muốn nó đè xuống vai Hữu Hi tiếp tục đi về trước.

Hữu Hi cố ý đi thật chậm, nên mãi đến khi trời tối, hai người mới tới sườn núi,thật tốt quá, sườn núi không cao, địa hình cũng không qua khó đi, lại có một con đường nhỏ khá bằng phẳng để lên đỉnh, nhưng lên tới nơi cũngtốn không ít sức.

Hữu Hi vàHoàng Bắc Thiên đứng ở trên đỉnh núi, từ đây có thể nhìn được toàn bộĐồng Thành, có thể nhìn thấy ánh sáng như những vì sao phát ra từ ngọnđèn dầu của vạn nhà.

Hắn đưanàng tới đây làm gì? Hữu Hi tự hỏi thầm, nàng chỉ sợ chân hắn vì quá sức mà xảy ra vấn đề. Gió thổi mỗi lúc một lớn, chân Hữu Hi đứng khôngvững, nàng vội vàng giữ lấy cánh tay Hoàng Bắc Thiên. Hoàng Bắc Thiênnhìn Hữu Hi, hai tay kéo nàng vào trong lòng, lấy áo choàng bao bọc lấyHữu Hi.

Hữu Hi dựa sát vào ngực Hoàng Bắc Thiên, nàng ngẩng đầu lên, trong bóng đêm lạnhlẽo vẫn nhìn thấy gương mặt đầy nhu tình của hắn, niềm hạnh phúc đongđầy trong lòng, Hữu Hi cố gắng nhích gần hơn nữa vào trong lòng HoàngBắc Thiên.

“Chân của ngươi còn đau không?”- Hoàng Bắc Thiên hỏi, đó là điều mà nàng lo lắng bấy lâu.

Hoàng Bắc Thiên vui vẻ vội vàng nói: “Nhắm mắt lại”

Hữu Hi tựhỏi? Nhắm mắt lại làm gì? Hoàng Bắc Thiên không kiên nhẫn cúi đầu, hơilạnh trên môi hắn chạm vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Nụ hôn báo đạonhưng lại rất ngọt ngào, hoàn toàn phong bế lấy môi Hữu Hi, khiến nàngkhông tự chủ được mà siết chặt lấy tay hắn/

Môi hắnchế trụ lấy lưỡi nàng nhẹ nhàng di chuyển, hấp thụ. Hữu Hi nhắm hai mắtlại chấp nhận nụ hôn của hắn. Bên tai truyền đến tiếng sáo nổ, nhắm mặt, cũng vẫn có thể nhìn thấy ánh sắc lóa lên.

Hoàng BắcThiên từ từ thả môi Hữu Hi ra, hai mắt nàng mơ màng ngẩng đầu nhìn lêntrên. Bầu trời đầy pháo hoa sáng rực, như cố gắng so bì với thứ ánh sắng phát ra từ những ngôi nhà.

Oa! Pháohoa đẹp qua!! Pháo hoa trên không trung giống như những đóa hoa nở rộtrên bầu trời đầy sao, phát ra thứ ánh sáng xanh ngọc rất đẹp. Đóa hoanở rộ rồi biến mất, rồi lại nở bung, hành loạt màu sắc đa dạng xuất hiện tiếp theo. Hữu Hi mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc, thầm ca thán, thậtđẹp qua!!

“Hoàng Bắc Thiên, ngươi sao lại tìm được nơi nhìn pháo hoa đẹp như thế này chứ?”- Hữu Hi có thể khẳng định đây là nơi xem pháo hoa tốt nhất, Lưu Tuấn nói Hoàng Bắc Thiên chưa bao giờ xem pháo hoa nhưng sao lại biết nơi này.

“Lúc còn bé ta đã tới đây”- Hoàng Bắc Thiên nhìn lên bầu trời đầy pháo hoa rực rợ, tay nhẹ nhàng vuốt tóc HỮu Hi.

“Ngươi đã bao lâu không tới đây?”- Đôi mắt của Hữu Hi dưới bầu trời đầy pháo hoa trở nên lấp lánh thứ ánhsáng như ngọc, chợt lóe lên, giống như những ngôi sao sáng.

“Sau khi ta lớn”- Hoàng Bắc Thiên im lặng nói ra ba chữ.

“Vậy thật là tiếc quá”- Một nơi đẹp như thế này, khi lớn lên lại không hề đến đây nữa.

“Không tiếc, ta chỉ đợi tới ngày này thôi”- Giọng nói của Hoàng Bắc Thiên sâu thẳm vang lên.

Chờ đợingày này. Hữu Hi suy nghĩ ý nghĩa câu nói Hoàng Bắc Thiên, nàng đã hiểu điều hắn nói, nhưng lại nhíu mày, quay đầu lại nhìn, vẻ mặt nghi hoặchỏi: “Khoan đã, ngươi nói cho rõ ràng, sao lại chờ đợi ngày này chứ?”

Hoàng Bắc Thiên liếc mắt nhìn Hữu Hi giả vờ ngốc nghếch, ngẩng đầu không nói lờinào. gương mặt trở nên trầm tĩnh, giả vờ lãnh khốc?

“Nói, ta muốn nghe”- Tay Hữu Hi giữ lấy gương mặt mang theo hơi lạnh của Hoàng Bắc Thiên, vẻ mặt lạnh lùng của hắn đối với nàng không có tác dụng, Hữu Hi nghịchngợm mặt hắn, nhất quyết nói: “Hoàng Bắc Thiên ta muốn chính tai nghe ngươi nói”

Nói, ta muốn nghe”- Tay Hữu Hi giữ lấy gương mặt mang theo hơi lạnh của Hoàng Bắc Thiên, vẻ mặt lạnh lùng của hắn đối với nàng không có tác dụng, Hữu Hi nghịchngợm mặt hắn, nhất quyết nói: “Hoàng Bắc Thiên ta muốn chính tai nghe ngươi nói”

Đôi mắttối đen của Hoàng Bắc Thiên nhìn gương mặt ranh mãnh nhỏ nhắn tràn đầysự mong ngóng của Hữu Hi, hắn cười. Nụ cười đó làm cho nàng không cáchnào dời mắt đi được.

“Ta từng cầu nguyện, muốn người mình yêu nhất cùng chia sẻ mọi thứ”- Ánh mắt Hoàng Bắc Thiên chớp động nồng đậm mùi vị yêu thương, giọng nói khàn khàn lại tiếp tục: “Hữu Hi, nơi này sẽ trở thành nơi khởi đầu của chúng ta”

Hai mắtHữu Hi mọng nước, đôi mắt của hắn, lời nói của hắn, tất cả đều khắc sâutrong nhà. Ánh mắt của hắn như muốn đem những thứ đẹp đẽ nhất trong khắp thiên hạ dâng cho nàng. kỳ thật, nàng chỉ cần như thế này là đủ.

Hữu Hi kiễng mũi chân, tay vòng lấy cổ hắn, dịu dàng nói: “Ta chỉ cần lòng của ngươi là đủ rồi”

Hoàng Bắc Thiên ôm chặt Hữu Hi, giọng nói khàn khàn: “Trái tim ta sớm đã là của ngươi, chỉ có ngươi lâu như thế vẫn không tiếp nhận”

Hữu Hi cười nói: “Ta tiếp nhận, dĩ nhiên là ta sẽ tiếp nhận, ngươi không để cho ta cũng không được, hơn nữa hối hận lại càng không thể”

“Hữu Hi”- Hơi thở ấm áo của Hoàng Bắc Thiên kề sát mặt nàng, chỉ thiếu chút nữa môi hắn sẽ gắn chặt vào,

“uh”- Trống ngực Hữu Hi đánh nhanh hơn, nàng si ngốc nhìn na m nhân chung tình này.

“Nói lại lần nữa rằng ngươi yêu ta”- Giọng nói của Hoàng Bắc Thiên tràn ngập sự đầu độc, Hữu Hi đang muốn nói, đột nhiên ý thức ra gì đó, cau mày đáp: “Ngươi vẫn chưa nói yêu ta”

Ngực Hoàng Bắc Thiên phập phồng đứng lên, một trận cười sảng khoái từ miệng hắn phát ra.

Hắn đang cười, lại còn cười rất to, cho tới bây giờ chưa thấy hắn cười như vậy: “Cười cái gì bại hoại”- Hai tay Hữu Hi đánh vào ngực hắn.

Hoàng Bắc Thiên cúi đầu bá đạo hôn lên môi Hữu hi nhưng không mất đi sự ôn nhu, ý cười vẫn ở trên môi hắn: “Trái tim của ta đã muốn nói điều đó nhiều lần , ngươi không hề nghe thấy, ta… ta yêu nàng An Hữu Hi, ta yêu nàng!”

Càng tiều từ yêu hóa thành những nụ hôn,pháo hoa sáng lạn, trên bầu trời sáng như sao, chiếu sáng trái tim của nàng và hắn.

Hoàng BắcThiên bắt đầu làm việc, dù chân vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng đã có thể đilại trong thư phòng bắt đầu tìm hiểu về mỏ quặng Tây Sơn. Nhưng dù bậnviệc, Hoàng Bắc Thiên cũng muốn Hữu Hi cùng hoa phường dọn về phủ. Đúngthương cho Bắc Song, chỉ có thể ai óan nhìn ca ca mình bỏ rơi nàng.

Hoàng BắcThiên ngồi trước bàn, không biết viết cái gì, nhìn cái gì, nhìn nhữngchữ Hữu Hi viết ra thật phức tạp, cũng không muốn hỏi nhiều. Nàng yênlặng bên cạnh hắn, hắn làm công việc, nàng ngồi một bên làm hoa.

Hoàng BắcThiên ngồi trước bàn, nhìn chiếc hộp gấm đựng đầy hoa hồng. Đó là tất cả hoa hồng mà Hữu Hi đưa cho hắn, cho nên nó rất có ý nghĩa, Hoàng BắcThiên lại càng quý trọng. Bởi vì nó tượng trưng cho tình cảm của Hữu Hi.

hBắc Songcầm những cuốn sổ trong tay, quay đầu liếc nhìn Hữu Hi mải mê chiết hoa. Lúc rảnh rỗi chiết hoa cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, Hoàng BắcThiên cau có gọi: “Hữu Hi…”

“Chuyện gì?”- Hữu Hi ngẩng đầu nhìn Hoàng Bắc Thiên một cái, rồi tiếp tục công việc.

“Ta đếm ba tiếng, nàng không qua, thì ta sẽ đi qua”- Hoàng Bắc Thiên làm mặt lạnh uy hiếp.

“Một hai ba”- Hữu Hi thay Hoàng Bắc Thiên đếm nhanh, nhếch miệng cười.

Hoàng Bắc Thiên đứng dậy, chỉ đi vài bước, liền bế nàng đặt lên ghế nghỉ ngơi.

“Hoàng Bắc Thiên, ngươi học xấu”- Hữu Hi nhéo mũi Hoàng Bắc Thiên, cầm hoa hồng gắn vào vạt áo của hắn.

“Nàng gọi tên ta đi như thế sẽ thân thiết hơn”- Nếu như hắn nhớ không lầm, nàng trước đây từng gọi tên Nhất Thần.

“Thân thiết hơn?”- Hữu Hi hoàn toàn không biết Hoàng Bắc Thiên đang ghen. “Ta gọi Hoàng Bắc Thiên quen rồi, như thế cũng tốt mà”

“Không nghe lời phải không”- Hai tay Hoàng Bắc Thiên đặt ngay eo Hữu Hi, uy hiếp.

Hữu Hi sợ nhất bị nhột, Hoàng Bắc Thiên vẫn chưa làm gò, nàng liền nghiêm mặt không cười: “Đừng náo loạn”

Vẻ mặt Hoàng Bắc Thiên vẫn cố chấp: “Ta đang rất nghiêm túc”

“Được rồi, được rồi, Bắc Thiên, Bắc Thiên..”- Hữu Hi thỏa hiệp, Hoàng Bắc Thiên không buông tha nàng, dùng sức cù vái cái khiến nàng thở không nổi

“Còn chưa hai lòng, ta muốn nghe nàng gọi”- Giọng nói của hắn đầy tức giận, tay liên tục di chuyển.

Hữu Hi cười ra nước mắt, nói không nên lời, thân thể giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay của Hoàng Bắc Thiên.

“Khởi bẩm Bắc Vương, Vương gia đến thăm.”- Ngoài cửa truyền đến giọng của Thiếu Cửu, cắt đứt sự thân mật của hai người.

Hữu Hinghe Lăng Khiếu Dương đến, tâm trạng liền thấy bất an và khẩn trương,Hoàng Bắc Thiên cau mày đứng dạy, kéo Hữu Hi ở lại bên cạnh.

“Mời Vương gia ra phòng khách chờ”

“Không cần”- Ngoài cửa truyền tới giọng nói lạnh như băng của Lăng Khiếu Dương, cửamở ra, Lăng Khiếu Dương một thân áo màu lam cẩm bào, tiến vào.

Gương mặt tươi cười của Hữu Hi phiếm hồng, tay bị Hoàng Bắc Thiên lôi kéo, lời nói loạn cả lên không rõ ràng.

Mắt Lăng Khiếu Dương trong chốc lát đã thấy hết, lộ ra sắc huyết lạnh lẽo nhưng ngay lập tức liền bình tĩnh trở lại.

Hoàng Bắc Thiên cúi đầu: “Thần tham kiến Vương gia”- Hoàng Bắc Thiên thi lễ. “Vương gia mời ngồi!”- Hoàng Bắc Thiên chỉ vào chính vị, Lăng Khiếu Dương gật đầu ngồi xuống.

Hữu Hi cũng nhu thuận thi lễ, vì Hoàng Bắc Thiên nàng nguyện ý!!

Đôi mắt Lăng Khiếu Dương trầm xuống, nàng không bao giờ hành lễ trước hắn, bây giờ vì một nam nhân khác mà thay đổi.

Nha hoàn dâng trà lên.

“Bắc Vương ngồi đi, chân vẫn chưa khỏi không nên đứng lâu”- Lăng Khiếu Dương tỏ vẻ thiện ý nói.

Hoàng Bắc Thiên tạ ơn, kéo Hữu Hi ngồi xuống ghế.

Lăng Khiếu Dương thản nhiên mở miệng: “Bổn vương tới là muốn cùng Bắc Vương huynh bàn bạc chuyện mỏ quặng ở Tây Sơn.”

Sao lạikhách khí như vậy, chẳng lẽ hắn đổi tính sao, chẳng lẽ vì Hoàng BắcThiên hai lần cứu hắn. Lần đầu tiên, nàng phóng hỏa, Hoàng Bắc Thiên cứu nàng và Lăng Khiếu Dương, lần đó, một lời cảm ơn Lăng Khiếu Dương cũngkhông nói. Lần thứ hai, Hoàng Bắc Thiên cứu Lăng Khiếu Dương, là do núilở, Hoàng Bắc Thiên chỉ kịp đẩy Lăng Khiếu Dương ra vị trí an toàn, cònhắn bị núi đá đè.

Việc nàyHữu Hi sau đó mới biết, đôi khi nàng nghĩ hận Lăng Khiếu Dương, hận hắnkhông chết, không phải riêng nàng mà cả Hoàng Bắc Thiên cũng nghĩ vậy.Nhưng Hoàng Bắc Thiên cứu Lăng Khiếu Dương có lẽ là do Hoàng Bắc Thiên,càng như vậy nàng càng yêu hắn. Hữu Hi lung tung nghĩ ngợi, không để ýđến hai người nói chuyện, dù sao cũng là chuyện mỏ quặng, vàng, côngnhân, vân vân..

Tóm lại,nàng thấy Lăng Khiếu Dương là lạ, không biết là hắn cố tình che dấu haylà thật, nhưng nàng cảm giác không tự nhiên, Hữu Hi cúi đầu. chơi đùavới bàn tay Hoàng Bắc Thiên, nhìn những đường vân trong lòng bàn tay.Ngón tay Hoàng Bắc Thiên rất dài, rất đạp, đầu ngón tay mỏng, không hềthô ráp. Chủ nhân của đôi bàn tay này sẽ vì nàng che trời, che gió, chemưa, lau nước mắt giúp nàng. Ra thích một người cảm giác là như vậy, mọi khuyết điểm của người yêu đều trở thành ưu điểm. Thật là mù quángmà!!.Một đôi bàn tay cũng có thể làm nàng ngây dại suy nghĩ.

Lăng Khiếu Dương cùng Hoàng Bắc Thiên nói chuyện với nhau, những hiềm khích trướcđây như tan thành mấy khói, chỉ còn chuyện công việc.

Hai đôimắt đen của hắn tưởng chừng như bình tĩnh, kỳ thật bên trong đang ẩnchứa cả một ngọn lửa rừng rực. Dù hai mắt nhìn đi nơi khác, nhưng vẫn có thể mãnh liệt cảm nhận mỗi động tác rất nhỏ của Hữu Hi. Hắn nhận ranàng đối với Hoàng Bắc Thiên cực kỳ lưu luyến si mê.

Mỏ quặng ở Tây Sơn thuộc về nhà Hoàng Bắc Thiên, nhưng Hoàng Bắc Thiên vì Hữu Hi,đáp ứng điều kiện Lăng Khiếu Dương, giao Tây Sơn mỏ quặng cho hắn. Những việc Hoàng Bắc Thiên làm khiến lão phu nhân không vui. Hoàng thượng lại muốn làm suy yếu thế lực kinh tế của họ. Nay vì người phụ nữ, tên làHữu Hi

Hai ngườihình như đạ nói chuyện xong, Lăng Khiếu Dương đứng dậy chu36an bị rờiđi, Hoàng Bắc Thiên cung tiễn, Hữu Hi lúc này mới sực tỉnh.

“Cung tiễn Vương gia”

“Cáo từ”- Lăng Khiếu Dương chỉ đơn giản nói, đôi mắt nhìn vào nơi tay của Hữu Hivà Hoàng Bắc Thiên đang đan vào nhau, ánh mắt dừng lại rồi xoay người bỏ đi.

“Tay ta có gì sao?”- Hoàng Bắc Thiên cúi đầu hỏi Hữu Hi.

“Không có gì?”

“Không có gì sao lại chăm chú như thế”

“Không có là không có mà”- Hữu Hi cười cười, xoay người ôm lấy hoa. “Ta về hoa phường đây, ngày mai sẽ trở lại”

“Được”- Hoàng Bắc Thiên giữ lấy thắt lưng Hữu Hi. “Ta đưa nàng về”

“Chân ngươi vẫn chưa khỏi, nghỉ ngơi đi. Lần trước lên núi xem pháo hoa, khitrở về bị lão phu nhân quở trách, đại phu lại phải đổi thuốc”

“Không sao đi thôi!”- Hoàng Bắc Thiên không để Hữu Hi phân trần kéo Hữu Hi đi, nàng cũng đành theo hiệp đi theo Hoàng Bắc Thiên.

Sắc trờitối lại, mặt trời xuống núi, hai người đi chậm như rùa tiêu sái ở bênnhau, tay Hữu Hi vẫn ở trong tay Hoàng Bắc Thiên. Mọi người qua đườngđiều nhìn Hữu Hi, ở nơi này, thì việc nắm tay ở ngoài đường là khôngtốt, dù sao thời này vẫn còn rất bảo thủ. Hiện giờ thành thị không giống như ban sáng, rất nhiều quán hàng đã dọn dẹp, chuẩn bị về nhà. Gió thổi lạnh, nhưng Hữu Hi không hề thấy lạnh, nhiệt từ lòng bàn tay Hoàng BắcThiên truyền qua cho nàng.

Đang tay trong tay, Hữu Hi nghe tiếng: “Ah”- Cảm giác thân thể Hoàng Bắc Thiên chấn động, nhìn lại, thấy một nữ tỷ ôm tỳ bà va vào lưng Hoàng Bắc Thiên ngã xuống

Hoàng Bắc Thiên và hữu Hi xoay người lại, nữ tử ấy ngã xuống đất đôi mắt ngẩng lên nhìn Hoàng Bắc Thiên, có chút bí hiểm.

“Cô không sao chứ”- Hữu Hi mở miệng muốn đỡ nàng dậy, nhưng nàng ta đã vội vàng đứng lên.

“Không có việc gì, là nữ tử không cẩn thận đụng hai vị, thật xin lỗi”- nữ tử ôm tỳ bà cúi đầu.

“không sao là được rồi”- Hữu Hi cười, Hoàng Bắc Thiên xoay người sang chỗ khác, kéo Hữu Hi đi về hoa phường.

“Ai”- Hữu Hi dùng khủy tay huých vào thắt lưng Hoàng Bắc Thiên. “Nàng ta vừa nãy phóng điện với ngươi đó”

“Phóng điện”- Hoàng Bắc Thiên cau mày, không hiểu ý nàng,

Hữu Hi mở to hai mắt nói: “Chính là liếc mắt đưa tình đó”

“Phải không, ta nghĩ nàng ấy bị đau mắt”- Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng nói, vẻ mặt chuyên chú.

Hữu Hi bật cười, Hoàng Bắc Thiên càng lúc càng nắm chặt tay nàng. Sau khi cùng Hữu Hi ăn tối, mới rời đi. Nàng con tự mình làm thuốc cho Hoàng Bắc Thiên,hơn nữa còn xem rất kỹ để tránh xảy ra lỗi như món canh gà. Nàng khôngbiết ràng, dù nàng làm mặn, ngọt hay lạt, Hoàng Bắc Thiên cũng không cảm nhận được, chỉ cần là của nàng, Hoàng Bắc Thiên đều cảm thấy ngon nhất, tốt nhất thiên hạ.

Vì thế,hắn thích đồ ăn của Hữu Hi, dù không cảm nhận được mùi vị nhưng trongtâm lại cảm nhận. Hoàng Bắc Thiên rời đi, nàng tiễn hắn tới cửa. Hữu Hinhìn theo bóng lưng Hoàng Bắc Thiên, mím môi cười. Đáy lòng ngập trànhạnh phúc.

Nàng đitìm hắn, hắn tiễn nàng, sau đó nàng nhìn theo bóng lưng của hắn khuấtdần, như thế là tốt lắm rồi. Cho tới khi không nhìn thấy Hoàng BắcThiên, Hữu Hi mới xoay người vào phòng, nhưng sau lưng lại truyền tớigiọng nói âm lãnh.

“Đúng là tình nồng ý đậm”- Giọng nói chế giễu, Hữu Hi không cần quay lại cũng biết giọng của ai.Nàng bước nhanh vào trong, muốn đóng cửa lại, nhưng lại bị tay LăngKhiếu Dương ngăn trở.

Đúng là tình nồng ý đậm”- Giọng nói chế giễu, Hữu Hi không cần quay lại cũng biết giọng của ai. Nàngbước nhanh vào trong, muốn đóng cửa lại, nhưng lại bị tay Lăng KhiếuDương ngăn trở.

“Ngươi muốn thế nào đây?”- Hữu Hi cau mày tức giận nhìn Lăng Khiếu Dương.

“Ta”- Lăng Khiếu Dương hừ lạnh một tiếng. “Ta đến chúc mừng ngươi tìm được lang quân như ý”

“Cám ơn, không cần”- Hữu Hi dùng sức đóng cửa nhưng Lăng Khiếu Dương cũng không hề đồng ý cho nàng làm việc đó.

Hắn bướclên, cánh tay vòng lại kéo Hữu Hi vào trong ngực hắn. Cánh cửa bật rasau. Đôi mắt hắn âm trầm, sâu bên trong dường như đang chôn giấu một nỗi đau, nhưng lại tỏ ra rất bình tĩnh, giống như những dòng sông chếtngười không gợn chút sóng.

“Nếu như cơ thể ngươi không phải cứ như vậy biến mất, ta nghĩ ta sẽ buôngtay, sẽ để ngươi cùng hắn tiêu dao, nhưng, mỗi khi ta nghĩ đến mùi vịhoan ái giữa hai chúng ta, ta thật không thể để toại nguyện cho ngươi”- Hắn vừa nói vừa cúi đầu xuống.

Hữu HI bắt đầu trở nên căng thẳng, nàng mắng hắn: “Hạ lưu”

“Ta hạ lưu?”- Lăng Khiếu Dương vừa tới gần nàng liền cảm thấy khó thở, “Nói ra tất cả những gì trong trái tim mình, nói ra cảm nhận của bản thân lại là hạ lưu sao?”- Tay Lăng Khiếu Dương giữ lấy cánh cửa, Hữu Hi không khỏi run rẩy vài phần.

Lăng Khiếu Dương miết tay trên mặt Hữu Hi, buộc nàng phải ngửa đầu ra, cả đôi môibày ra trước mắt, hắn cúi đầu muốn hôn nàng. Hữu Hi sợ hãi tay chân vùng vẫy loạn xạ. Tay hắn tiếp tục mơn trớn trên đôi môi cánh hoa của nàng, ánh mắt mờ ảo, buồn bã nói: “Ta trước đây cũng từng hạnh phúc như ngươi, có tình yêu, có quyền lực, có mọi thứ… nhưng hôm nay cả tất cả đã biến mất.”

Lăng Khiếu Dương tự lẩm bẩm, tay rút lại, hắn đang cố kìm nén cái gì đó, thân sắctrong đôi mắt chỉ là đau khổ. Sau đó, hắn lui về sau hai bước xoay người bỏ đi.

Hữu Hi vội vàng nhìn Lăng Khiếu Dương, hít thở một hơi thật sâu, tay chân luốngcuống đóng cửa lại, đi vào nhà. Nàng mang cái bàn chặn ngang trước cửamới cảm thấy phần nào an tâm. Trong cuộc sống của nàng, sự ngọt ngào vàsợ hãi luôn tồn tại bên cạnh nhau. Hoàng Bắc Thiên đại diện cho sự ngọtngạo, ngược lại Lăng Khiếu Dương lúc nào bình tĩnh lại như một ổ lửa..

Hắn nóimình hạnh phúc, chắc là nói đến Dạ Lan, mặc kệ là ai nàng cũng khôngquan tân. Hữu Hi chỉ biết hiện tại nàng rất hạnh phúc, chỉ cần đơn giảnnhư thế đã thỏa mãn, nàng đã từng ở trong Vương phủ chịu một cuôc sốngthống khổ, nên hạnh phúc này nàng càng quý trọng hơn bao giờ hết.

Mặc dùkhông biết tương lai ra sao, nhưng nàng quý trọng mọi thứ lúc này. Mỗingày, nàng đều mỉm cười, ngay cả người mua hoa cũng nói nàng gần đây rất hay cười. Nàng sẽ cùng Văn Bình đến tửu lâu, nghe Lưu Tuấn kể chuyện.Bắc Song lâu lâu đến hoa phường giúp nàng, sau đó nàng và Hoàng BắcThiên nắm tay nhau đi tản bộ bên ngoài

Hữu Hiphát hiện ra, những người đi đường đều dùng ánh mắt quái dị để nhìn hành động thân mật của cả hai. Nàng không sợ người bên ngoài nói gì. Về sau, còn có nhiều đôi nam nữ yêu nhau cũng giống như hai người, tay nắm tay. Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng cứ đi được vài con đường lại thấynhững đôi tình nhân. Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên đều nhìn thấy, hai ngườinhìn nhau cười, Hữu Hi thầm suy nghĩ liệu nàng có đang dạy hư họ khôngnhỉ?

Nàng rấthay nắm tay Hoàng Bắc Thiên, nhưng để nắm tay hắn cả đời lại không hề dễ dàng. Một ngày kia, nàng liền có suy nghĩ làm ra những vòng tay tìnhnhân, một mặt có thể bán, mặt khác có thể cho người mua hoa. Trên cổ tay nàng và Hoàng Bắc Thiên đều mang theo một chiếc vòng tay. Hoàng BắcThiên lúc đầu cảm thấy không tự nhiên nhất quyết không mang, hắn có cảmgiác mình giống như đàn bà, nhưng sau cùng bị Hữu Hi lợi dụng uy bứcđành phải mang.

Dần dần,cửa hiệu của nàng được nhiều người biết tới, cửa hàng bán hoa của nàngbán đắt nhất. Mọi chuyện đẹp như vậy quả thật có chút kỳ lạ, Lăng KhiếuDương đã lâu cũng không đến quấy phá nàng. Nàng hi vọng có thể sống bình an sung sướng như vậy, dù cả đời ở đây cũng được. Cái này nên gọi là“Vui đến quên trời quên đất”.

Hôm nayHoàng Bắc Thiên mang nàng bố bạch phường, bên trong có rất đa dạng vàmàu sắc kiểu dáng. Hữu Hi trông đợi Hoàng Bắc Thiên từ sáng đến giữatrưa nhưng vẫn không thấy hắn tới, nàng cảm thấy rất kì lạ.

Hoàng BắcThiên chưa bao giờ thất hứa, hôm nay trễ như vậy vẫn chưa tới, Hữu Himất kiên nhẫn, nàng đóng cửa hoa phường hoa lại, quyết định đi tìm Hoàng Bắc Thiên. Tới trước cửa vương phủ, vỗ vỗ cánh cửa, có người ra mở, Hữu Hi gật đầu vấn an, liền đi vào trong.

Ngườitrông cửa đã quá quen với Hữu Hi, nên tự hiểu là nàng đến kím Hoàng BắcThiên. Hữu Hi khẽ mỉm cười, tay cầm bó hoa đi tới chỗ Hoàng Bắc Thiên.

Cửa nơi ởHoàng Bắc Thiên đóng chặt, Hữu Hi cau mày, không Hoàng Bắc Thiên vẫnđang ở thư phòng. Nàng vửa tính rời đi, thì lại nghe tiếng gầm nhẹ củaHoàng Bắc Thiên, giống như đnag có nhẫn nhịn gì đó rất khó chịu. Hữu Hidừng bước, trong lòng không khỏi căng thẳng, là giọng Hoàng Bắc Thiên,hắn làm sao vậy? Hữu Hi không chút do dự đẩy cửa, xuyên qua ngoại thất,tiến vào bên trong nội tẩm.

Trên chiếc giường rộng lớn của Hoàng Bắc Thiên, hai khối thân thể đang gắt gao dây dưa với nhau. Cánh tay Hoàng Bắc Thiên từng yêu thương ôm nàng vào lòng hắn, bây giờ lại đăng giữ chặt lấy thắt lưng một người phụ nữ khác.Quần áo của hắn xộc xệch, để lộ ra vùng ngực phía trước, người phụ nữakia chỉ còn lại nội y, đang cố gắng bấu víu lấy người Hoàng Bắc Thiên.Hữu Hi nhớ lại, người phụ nữ đó là nữ tử đã vô tình ngã và Hoàng BắcThiên, đánh rơi tỳ bà. Hai người họ có quan hệ với nhau.

Đầu óc Hữu Hi bị làm cho choáng váng, sắc mặt trắng bệch, cả người đứng yên bấtđộng, máu trong người đông cứng, hai mắt mở lớn nhìn Hoàng Bắc Thiên,nhìn người mà nàng yêu quý đang cùng nữ nhân khác triền miên.

Hoàng BắcThiên và cả người phụ nữ đều đồng thời quay đầu lại, vừa nhìn thấy HữuHi với đôi mắt tràn ngập đau khổ, hắn liền đẩy nàng ta ra.

“Hữu Hi”- Hắn thấp giọng gọi tên nàng.

Hoa trongtay nàng rơi xuống đất, nhìn mặt Hoàng Bắc Thiên, nàng bất giác lui vềsau, cứ như vậy mà lui tiếp rồi hốt hoảng bỏ chạy. Nàng chạy trốn, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh nam nhân mà nàng yêu đang cùng nữ nhân kháclàm ra chuyện đó.

Những thứđẹp đẽ nhất trong thoáng chốc vỡ tan thành những mảnh nhỏ, trái timnàng, lòng nàng cũng đã bị nghiền nát. Không biết đã chạy bao lâu, HữuHi từ từ bước đi, sắc mặt tái nhợt, không chút huyết sắc, hơi thở dồndập, sua khi bỏ chạy, cả cơ thể Hữu Hi mềm nhũn co quắp ngồi tê liệttrên mặt đất.

Nàng đangmơ sao? Nam nhân nàng yêu đang cùng với nữ nhân khác mây mưa? Không,không phải mơ, cảm giác đau rất chân thật, tất cả không phải là cơn mơ.

Hữu Hi chỉ biết ôm lấy trái tim đau khổ của mình, nước mắt rơi xuống, làm sao cóthể tin được chuyện nàng vừa nhìn thấy là được. Chẳng lẽ những điều đẹpnhất lại khó giữ lại, ngay cả hạnh phúc vừa mới bắt đầu đã vội héo tànrồi sao? Hai mắt Hữu Hi đẫm lệ, tất cả chỉ còn lại lúc này là đau. Mộtđôi giày màu đen xuất hiện trước mắt nàng. Ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồhình như nàng vừa nhìn thấy mặt Lăng Khiếu Dương. Nàng lui về sau, đứngbật dậy, lau khô nước mắt, nhưng những giọt nước kế tiếp cứ tuôn trào.

Nàng không muốn Lăng Khiếu Dương nhìn thấy bản thân yếu ớt như vậy, Hữu Hi xoayngười bỏ chạy, nhưng vừa chạy vài bước đã bị tay Lăng Khiếu Dương giựlấy, hắn kéo mạnh khiến cả cơ thể nàng ngã về phía hắn.

“Làm sao vậy?”- Hắn quan tâm hỏi.

Hữu Hi giãy giụa hét lên: “Không phải chuyện của ngươi, buông tay!”

“A, ta biết rồi, ngươi bị bỏ rơi rồi sao”- Vẻ mặt Lăng Khiếu Dương tựa hồ hiểu ra điều gì đó.” Không phải việc của ta, nhìn người khóc như vậy, có lẽ ta nên mang ngươi trở về”

“Ngươi đừng quá đáng, buông tay!”- Hữu Hi hét to, giãy giụa, cổ tay bị bàn tay Lăng Khiếu Dương siết chặt ửng đỏ, vừa đau vừa nhức.

“Ngươi thật là cố chấp, muốn chết sao!”- Lăng Khiếu Dương buông tay, Hữu Hi vừa được tự do liền không chút nghĩ ngợi thoát đi.

Lăng Khiếu Dương nhìn theo dáng Hữu Hi bỏ đi, trong đáy mắt hiện lên tia nhìn phức tạp. Hai mắt Hữu Hi sưng đỏ, trai tim đau đớn, trở lại hoa phường, mởcửa đi vài nhà.

Như thếchẳng phải cũng tốt sao, nàng không lẽ đã yêu cầu Hoàng Bắc Thiên quánhiều? Bản thân mình đã không sạch sẽ, chẳng lẽ lại yêu cầu Hoàng BắcThiên giữ thân như ngọc?. Nhưng nàng và hắn đã yêu nhau. Đáng ra phảichung thủy, nhưng ở cổ đại này, dù yêu một người cũng không nhất địnhngười đó là duy nhất.

Hoàng BắcThiên không phải người như thế, tình cảm của hắn rất chân thành, trongmắt hắn chỉ có nàng, làm sao lại có thể cùng nữ nhân khác ở một chỗ.Nhưng chuyện vừa rồi nàng nên hiểu thế nào đây, chẳng phải đã tận mắtthấy rất rõ sao? Hắn không phải thân bất do kỹ, cũng không phải là donửa mê nửa tỉnh, hắn nhìn thấy nàng liền bối rối gọi tên nàng.

Giọng nói của hắn, chứng tỏ hắn biết mình đang làm gì.

Nàng vàhắn yêu nhau, đáng ra phải tin tưởng nhau, nhưng nàng sao lại hoài nghi, thậm chí còn đau lòng. Phải chăng tình cảm nàng không đủ sâu, không đủtin tưởng nhau… phải chăng là thế?

Lòng nàng như bị đục khoét một lỗ thật sâu, có thứ gì đó đang dần dần đẩy nàng vào chỗ chết…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN