Lãnh Quân Dạ Thiếp - Chương Q.2 - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Lãnh Quân Dạ Thiếp


Chương Q.2 - Chương 10


Nhưng khi ánh mắt hắn từ phong doanh củanàng nhìn lên gương mặt thì dục vọng trong nháy mắt cũng biến mất. Trêngương mặt không có chút ngượng ngùng, e thẹn, chỉ có thẩn sắc sợ hãi,bất an, ngay cả đôi mắt xinh đẹp cũng lộ vẻ kháng cự. Nàng là phụ nữ sao không học người khác mà dịu dàng, trong lòng không vừa ý thì mặt cũngbiểu hiện dáng vẻ không cam lòng. Ngay cả ở trước mặt nam nhân, biểuhiện cũng thiếu nhiệt tình, Lăng Khiếu Dương buông tay, lạnh lùng nói: “Cút đi”

Hữu Hi vừa được thả đã vội vàng bỏ ra khỏi dục thùng, cả người ướt đẫm đứng yên, nước rỉ xuống.

“Người đâu”- Lăng Khiếu Dương hô to, cửa bị mở ra, Lưu An đi vào cúi đầu hỏi: “Vương gia có gì phân phó”

Lăng Khiếu Dương tay nắm chặt, lạnh giọng phân phó: “Mang nàng xuống Di Tâm Cư”

“Vâng ạ”- Lưu an trả lời rồi quay lại nói với Hữu Hi: “Lãnh phu nhân, mời lão nô đến đây”

Hai tay Hữu Hi ôm lấy cơ thể mình, đitheo Lưu An ra bên ngoài. Tâm trạng của hắn bị nàng phá hư, hắn nắm chặt tay tạo thành quyền đấm xuống nước, bọt nước văng tung tóe.

Di Tâm Cư trước đây là nơi ở của Quý Phi, bây giờ lại là nơi Hữu Hi ở, điều này có ý nghìa gì không. Hay chỉ đơngiản là Di Tâm Cư kế sát Nghĩa Hàn Lâu thuận tiện cho việc qua lại.

Và có một điều thay đổi, nàng không cầnđi ngược lại hướng kia lủi thủi về căn phòng rách nát ở nơi hẻo lánh.Lăng Khiếu Dương muốn gì đây, quả thật nàng không đoán được.

Hai ngày sau, Lăng Khiếu Dương không hềnói cho nàng tin tức của Hoàng Bắc Thiên, thậm chí còn không gặp nàng.Trái tim Hữu Hi bị dày vò, mấy lần đi tới thư phòng tìm Lăng Khiếu Dương đều bị Cao Mạc ngăn lại.

Chẳng lẽ là vì ngày đầu tiên ở trong dục thùng nàng chọc giận hắn sao?

Nàng đáng ra không nên trái ý hắn, để hắn tùy ý chạm vào quần áo, sau đó thông minh thuận theo mọi hành động củahắn, quan hệ của hai người họ vốn dĩ là như thế này mà!

Nàng đã dùng thân thể mình để đánh cuộc, đổi lấy sự bình an của Hoàng Bắc Thiên và người nhà, nàng còn rụt rè gì chứ.

Hữu Hi lo lắng hoàn vẫn lo lắng, khôngbiết nên tìm ai đáng tin để hỏi tin tức, nha hoàn bưng thức ăn tới, nàng ăn không nổi, ngay cả chén thuốc đen nàng lại càng không có tâm tư đểuống.

Sự sống chết của bản thân không quantrọng, nàng chỉ lo lắng cho Hoàng Bắc Thiên, nhưng Lăng Khiếu Dương đãđồng ý, sao vẫn không hề có hành động gì, thậm chí còn không thể đi hỏitin tức từ hắn.

Hữu Hi sợ hãi bất lực cuộn mình trêngiường, lòng bị dày vò suốt cả buổi tối. Nàng đau khổ nằm trên giường,không ăn, không uống, không ngủ được.

Cửa phòng thô lỗ bị đẩy ra, phát ra âmthanh bị đập mạnh, làm cho Hữu Hi quay đầu lại, là Lăng Khiếu Dương đãmấy ngày không gặp. Vẻ mặt hắn lạng lùng thong thả đi vào.

Theo sau là nha hoàn, trong tay bưng thức ăn và thuốc, đặt lên bàn rồi cúi người lui ra sau.

Lăng Khiếu Dương đứng yên, cả ngươi toát ra lửa giận, đôi mắt đen nhìn Hữu Hi, giận dữ hỏi: “Sao không ăn cơm?”

“Ta không muốn ăn”- nàng ngay cả oán hận cũng không có, càng không thể hỏi, không thể nói vì hắn không cho. Chọc giận hắn, hắn sẽ bảo nàng cút đi.

Trước kia, nếu hắn bảo nàng cút đi, nàngsẽ đi, nàng còn vui mừng. Nhưng bây giờ, nàng sợ, sợ hắn sẽ cho nàng đi, nếu đi thì Bắc Thiên của nàng phải làm sao, Lăng Khiếu Dương là hy vọng của nàng không phải sao?

“Lại đây ăn cơm”- Lăng Khiếu Dương trầm giọng ra lệnh, đôi mắt đen sâu hoắm chứa sự tức giận.

“Ta không muốn ăn, ăn không vào”

“Sao lại không nghe lời, ngươi thật là khiến người khác đau đầu”- Lăng Khiếu Dương vừa nói vừa bước tới giường, túm lấy Hữu Hi, đem nàngkéo xuống giường, giữ lấy thắt lưng, trực tiếp ôm nàng vào lòng, ngồi ởtrước bàn.

Lăng Khiếu Dương tay cầm thìa, múc lấy chén thuốc, đặt gần môi Hữu Hi nhưng nàng quay đầu đi.

Bắc Thiên sinh tử không rõ, nàng còn có tâm trạng để ăn sao?

Lăng Khiếu Dương thấy Hữu Hi ngậm miệng, hắn không khỏi cau mày: “Ta không ngại giúp ngươi ăn”

Lăng Khiếu Dương vừa nói xong, tay nắmlấy cằm Hữu Hi, khiến nàng mở miệng ra, đem thìa thuốc đổ vào miệngnàng. Hắn dùng cách này buộc nàng ăn. Tay Hữu Hi quơ lung tung, “ba” một tiếng, thài trong tay Lăng Khiếu Dương rơi xuống đất, gãy làm đôi.

Hữu Hi trong lòng hoảng hốt, nhìn thấyđôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương sự tức giận che kín: “Ta không cố ý,chỉ là không quen, ngươi đừng tức giận, ta…”

Lăng Khiếu Dương đứng dậy, Hữu Hi cũngđứng theo, bàn tay nhỏ bé của nàng túm lấy ống tay áo hắn, vội quỳxuống, vừa khóc vừa cầu xin: “Vương gia, van cầu ngài nói cho ta biết, bọn họ hiện giờ thế nào, trái tim ta đau quá, mỗi ngày đều chịusự dày vò, cầu xin ngươi nhanh đi cứu bọn họ, ta cầu xin ngươi, cầu xinngươi. Ta sắp bị dày vò đến phát điên rồi, ta sợ, ta sợ bản thân sẽkhông kiên trì được nữa, sống rất khổ, nếu không được thì hãy cho tachết đi còn sung sướng hơn, cứ thế này thì rất đau, rất đau!”

Lăng Khiếu Dương vẻ mặt tái mét, cau màynhìn Hữu Hi cầu xin, trong lòng vừa tức vừa giận. Nhìn thân thể gầy yếukhông chống đỡ nổi của nàng, hắn lại đau lòng, đau lòng, hắn biết đausao, thật buồn cười, buồn cười.

Lăng Khiếu Dương giữ lấy cổ tay Hữu Hi, kéo lê nàng trên đất, tức giận nói: “Ăn cơm, uống thuốc xong ta sẽ nói cho ngươi biết”

Cuối cùng người thỏa hiệp là hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN