Lãnh Quân Dạ Thiếp - Chương Q.2 - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Lãnh Quân Dạ Thiếp


Chương Q.2 - Chương 13


Hai nha hoàn thây Hữu Hi thật lâu sau không nói lời nào, có chút khẩn trương nói: “Phu nhân, để nô tì hầu hạ người thay quần áo, đừng để vương gia đợi lâu”

Hai người nha hoàn lo lắng sợ Hữu Hi không chịu đi, nhưng Hữu Hi lại thong thả khởi động thân thể: “Giúp ta thay quần áo”

“Vâng ạ”- Hai người vộivàng dìu Hữu Hi xuống giường, sau đó giúp Hữu Hi thay áo, chải tóc, dặmphấn tô son cho gương mặt tái nhợt của nàng.

Sau đó liền dìu Hữu Hi tới Nghĩa Hàn Lâu, thân thể Hữu Hi suy nhược như vậy liệu có nhảy được không? Nhưng đây là lệnh của Vương gia ai dám trái chứ.

Hữu Hi cảm thấy hơi say sẩm nhưng lại dứt khoát muốn đi, nàng cùng Hoàng Bắc Thiên đều đau khổ, cũng tốt, hơn nữa Lăng Khiếu Dương gọi nàng dám không đi sao? Không đi thì phải chuẩn bịchịu sự hành hạ, cách làm của hắn nàng đều nắm rất rõ đó là lãnh khốc và vô tình.

Nha hoàn dìu đỡ Hữu Hi tới Nghĩa Hàn Lâu, nơi này thật náo nhiệt và vui vẻ. Bên môi Hữu Hi lộ ra vẻ giễu cợt, say sưa đứng đó nhìn, nha hoàn lại dìu Hữu Hi tiến vào.

Lăng Khiếu Dương tựa hồ đã hơi say, mùi rượu ngà ngà làm cho đôi mắt của hắn lờ đờ nhìn nàng, sẵng giọng mà vô tình

Các vị thiếp đứng bên cạnh cùng nhìn Hữu Hi xem nàng làm trò vui cho bọn họ.

Lăng Khiếu Dương nhìn dáng vẻ gầy như que củi của Hữu Hi rồi lên tiếng: “Bởi vương kêu ngươi tới để hiến vũ chứ không phải đứng yên như khúc gỗ”

Dù nha hoàn đã giúp nàng thoa son, đánhphấn nhưng cũng khó che đậy vẻ kiêu hãnh, ánh sáng chiếu trên cơ thểnàng khiến nàng rất khác so với đám phụ nữ xung quanh.

Bờ môi tái nhợt nhẹ giỏng hỏi: “Vương gia thật có nhã hứng!”- Lấy đi hạnh phúc của nàng, phá hủy tình yêu của nàng, làm nàng đau khổ, hắn chắc chắn rất vui.

Lăng Khiếu Dương đem Bạch Uyển, cùng Đơn Đào kéo vào lòng: “Biết là tốt, đừng làm mất nhã hứng của bổn vương cùng ái thiếp của ta, bắt đầu đi”

“Được”- Hữu Hi yếu ớt trả lời một tiếng, dương cao đầu, hiện ra tư thế của múa bale.

Mọi người ai cũng thấy Hữu Hi đúng đó cốhết sức, muốn nhảy múa sợ rằng không dễ. Ngược lại Lăng Khiếu Dươngkhông thấy thế, hắn chỉ muốn chứng minh, nàng là vật để hắn chơi đùa,cấm luyến, là tội thiếp của hắn.

Nhìn nàng vì nam nhân khác mà tự làm khổbản thân mình, nhìn thấy dung nhan tiền tụy của nàng, trái tim hắn lạiro thắt lại đau đớn. Cố gắng quên đi lai tâm tình này, một người phụ nữyêu nam nhân khác, hắn không phải lần đầu tiên thấy.

Hữu Hi bắt đầu nhảy múa, tuy yếu ớt nhưng lại rất thanh cao, nàng xoay tròn một vòng vừa dừng lại thì trước mắttối sầm, không gì chống đỡ, đầu say sẩm liền ngã xuống, thân thể mềm oặt nằm trên đất.

Lăng Khiếu Dương liền đứng dậy, vẻ mặtngụy trang xem như không thấy trong nháy mắt rơi xuống, hắn đẩy từngngười phụ nữ đang là vật cản ra, đi nhanh tới chỗ hữu Hi.

Lưu an thấy chủ tử như vậy liền vội nói: “Để nô tài đi mời đại phu”- N1oi xong liền cúi người quay đi.

Lăng Khiếu Dương thì hét lớn: “Các ngươi cút hết cho ta”

Tiếng gầm giận dữ trong phút chốc làm mọi người kinh hãi, đại sảnh đang náo nhiệt trong nháy mắt trở nên khôngtiếng động. Ngay cả người kiên cường nhất cũng cảm thấy lạnh run.

Đại Phu vừa tới lại đi, cơ thể Hữu Hi suy nhược nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục thế này sợ là sẽ mất mạng.

Lưu An đi đến bên đại phu, sai người đilấy thuốc, Lăng Khiếu Dương ngồi cạnh Hữu Hi nhìn mi mắt của nàng. Nàngthật sự đau khổ đến thế sao? Vì một nam nhân thôi sao.

Hắn biết nàng ngã bệnh, biết nàng khôngăn cơm cũng không uống thuốc, hắn nhẫn tâm không để ý tới. Nhưng vừanhìn thấy nàng ngất đi, hắn cảm thấy rất đau lòng, hắn quan tâm đến sống chết của nàng, cái gọi là hận thù sớm đã biến mất, mọi thứ trở nên phức tạp khó hiểu.

Ngón tay thon dài của hắn chạm nhẹ vàomặt Hữu Hi, vuốt mi mắt của nàng, trong lòng hận Hữu Hi, nàng sao lạiphải hành hạ bản thân như vậy, sao lại phải đau buồn đến thế? Chẳng phải người nha Hoàng Bắc Thiên ai cũng còn sống sao?

Thuốc đã nấu xong, nha hoàn bưng vào. Lăng Khiếu Dương tiếp nhận, phất tay bảo nha hoàn đi xuống.

Từ từ nâng nàng dậy tựa vào ngực hắn,Lăng Khiếu Dương cúi đầu thổi chén thuốc, chính mình thử thuốc xem cònnóng không mới đặt vào bên môi hữu Hi.

Thuốc vừa vào miệng, Hữu Hi cảm thấy rất đắng mà xau mày, lắc lắc đầu, nửa mơ nửa tỉnh.

“Uống thuốc đi”- Giọngnói Lăng Khiếu Dương mang theo vài phần lo lắng cùng đau đớn, tiếp tụcgiúp Hữu Hi uống thuốc, nàng không tránh cũng không tỉnh lại, Lăng Khiếu Dương kiên trì giúp nàng, cuối cùng thuốc cũng uống xong.

Lăng Khiếu Dương buông chén thuốc xuống,nhưng không rời đi, Hữu Hi nằm trên giường hắn cuộn người lại, nhíu mày. Hắn nằm xuống bên cạnh, vươn tay ôm nàng vào lòng, hắn cảm giác nhưmình đang không ôm nàng, vì nàng rất gầy.

Lăng Khiếu Dương đột nhiên càng thêm hậnHoàng Bắc Thiên, vì hắn, vì hắn Hữu Hi mới như vậy. hắn cả một đêm không ngủ, Hữu Hi cũng ngủ không ngon, lúc mơ lại khóc lên gọi tên Hoàng BắcThiên.

Lăng Khiếu Dương hận không thể tiến vào trong suy nghĩ của Hữu Hi, đem Hoàng Bắc Thiên xóa sạch hoàn toàn.

Trời đã sáng, hắn cả đêm không chợp mắt, sau khi rửa mặt liền kêu nha hoàn chăm sóc hữu Hi sau đó lập tức vào triều.

Tâm tình rất kém, vẻ mặt lạnh nghiêm,dáng vẻ đó khiến ai cũng không dám lại gần, bộ mặt tuấn ỹ chưa bao giờ u sầu đến thế. Lâm triều thì không tập trung, vừa tan triều đã vội vàngquay về, không cần làm gì cả, trực tiếp đi tới Nghĩa Hàn Lâu.

Lúc bước vào trong tẩm, hắn tưởng rằngHữu Hi còn đang ngủ, nhưng lúc tiến lại thì Hữu Hi đã tỉnh đang nằm trên giường, vẻ mặt tái nhợt không chút thần sắc.

Vừa thấy hắn đi vào, nàng liền ngã khỏi giường, quỳ gối trước mặt hắn.

Lăng Khiếu Dương cau mày, lửa giận đầytrong lòng, nàng đang làm gì vậy, thân thể của mình đã như vậy còn muốnquan tâm người khác sao?

Lăng Khiếu Dương không nhịn được hét lớn: “Ngươi thành tâm muốn ta tức giận phải không?”- quỳ trước mặt hắn, hắn biết nàng cầu xin hắn cái gì, mặc kệ là gì, hắncũng không đáp ứng, sẽ không để nàng được voi đòi tiên, tiếp tục cầu xin hắn.

Hữu Hi vẫn tiếp tục quỳ, hai đôi mắt đau đớn nhìn hắn, cầu khẩn nói: “Vương gia, hãy để ta gặp hắn, cho ta gặp hắn một chút thôi”

Lời Hữu Hi vừa nói, trong lòng Lăng Khiếu Dương lại cảm thấy như có áp lực đè xuống rất khó chịu, trong nháy mắtlửa giận bộc phát ra ngoài: “Ngươi đừng được voi đòi tiên,chuyện hứa với ngươi ta đã làm được, trá tim ngươi đã vĩnh viễn chết ởđây còn dám nghĩ tới người khác sao, bổn vương hứa với ngươi giúp hắn đã là giới hạn cuối cùng rồi!”

“Ta muốn gặp hắn. Van cầu người Vương gia, cho ta gặp hắn đi”- Mặc kệ tình yêu của nàng đã chấm dứt, dù có phải nhận thêm đau khổ, hai người họ cũng đã trải qua những điều đau đớn nhất. Bây giờ nàng chỉmuốn gặp Hoàng Bắc Thiên, muốn gặp hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN