Lãnh Quân Dạ Thiếp - Chương Q.3 - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Lãnh Quân Dạ Thiếp


Chương Q.3 - Chương 8


Phía sau núi có một dòng suối nhỏ, trong suốt, uống chắc chắn sẽ rất ngọt vào thanhmát. Bên cạnh dòng suối kê một tảng đá thật lớn, Hoàng Bắc Thiên đau khổ yên lặng ngồi trên đó, trong tay ôm thanh bảo kiếm nhìn về phương xa,không biết đang suy nghĩ gì, có lẽ là nhớ về mẫu thân, cũng có thể đangbị sự giằng xé dày vò.

Hữu Hi nhìntheo bóng lưng hắn, rất lâu sau đó mới lẳng lặng đi tới bên cạnh hắn.Chỉ vài ngày không gặp hắn ốm đi rất nhiều, nhìn hắn vì chịu tang mẹ màtrở nên gầy gò xanh xao trái tim vì vậy mà đau nhói.

Lời của Miêu Thanh làm nàng rất bất an, trong lòng đau đớn. Nhưng lúc này nàngkhông khóc lóc, không kích động la hét hoặc nổi giận đùng đùng chất vấnHoàng Bắc Thiên, nàng chỉ lạnh nhạt hỏi: “Chàng có khỏe không?”- Sau khi liếm đi vết thương lòng còn đau không.

Nghe thấy giọng Hữu Hi, Hoàng Bắc Thiên giương mắt nhìn nàng, đôi mắt đen thẫm ẩn chứa nỗi đau sâu hoắm, giọng nói nghèn nghẹn.

“Ta xin lỗi nàng”

“Không, đừng nói những lời như vậy, chàng không có sai!”- Tâm tình Hữu Hi như bị một nhát đao đâm vào, lời xin lỗi của hắn đã thừa nhận mọi thứ, nàng đau đớn hỏi: “Chàng quyết định lấy Miêu Hồng sao?”

“Nàng hận ta đi”- Trong giọng nói Hoàng Bắc Thiên tràn đầy hận cùng sự bất đắc dĩ. “Là ta phụ nàng”

“Hận, ta làm sao hận chàng chứ, chúng ta là gì có quyền hận nhau”- Hữu Hi cười khổ, đau lòng muốn vỡ nát ra.

Hoàng BắcThiên đi đường của hắn là việc hắn nên làm, dù con đường này, không aimuốn nhưng số mệnh lại trêu chọc con người: “Nàng phải tự chẳm sóc bảnthân, biết không..”

Hữu Hi nóikhông nên lời, sợ nước mắt tràn ra, xoay người bỏ đi, Hoàng Bắc Thiênrời khỏi bệ đá lớn bay xuống bên cạnh Hữu Hi, từ đằng sau giữ lấy thắtlưng, đem nàng ôm vào lòng.

“Nàng, nàng muốn đi đâu?”- hắn bất an hỏi, biết Hữu Hi đau lòng. Hai người yêu nhau, nhưng tự dày vò nhau không thể tìm được con đường để yêu.

Hai người đều bị lạc đường, mất đi phương hướng.

“Ta quay về phòng nghỉ ngơi, không đi đâu cả”- Hữu Hi nén đi sự đau khổ, cúi đầu nói.

Hoàng Bắc Thiên lạnh trầm cúi đầu nói. “Hữu Hi, ta không cần nàng hiểu cho ta, nhưng cầu xin nàng đừng hận ta”

Hữu Hi tuy tan nát cả cõi lòng, nhưng cố gắng mỉm cười, giọng nói nghẹn ngào: “Đồ ngốc, ta làm sao lại hận chàng, những chuyện chàng làm ta đều hiểu, takhông sao cả, chỉ mong chàng tự bảo trọng, đừng để bị thương, cũng đừngđau khổ nữa, bất luận là chuyện gì, trái tim ta cũng không thay đổi”

“Ta yêu nàng Hữu Hi”

Ta cũngvậy…… Hữu Hi tự nói trong lòng, trái tim lặng khóc, hai người cứ như thế trầm mặc. Lúc này chỉ có nỗi đau ngự trị làm bạn cùng hắn và Hữu Hi,gió núi thổi mang theo tình cảm.

Hôn lễ củaHoàng Bắc Thiên được chuẩn bị, trừ Hữu Hi ra, Vô Âu Môn ai cũng đắm chìm trong vui sướng hôn lễ giữa Hoàng Bắc Thiên và Miêu Hồng. Gương mặtMiêu Hồng đầy hạnh phúc và sung sướng, Miêu Thanh cùng vì bận rộn hôn lễ của tỷ tỷ mà mua tất cả mọi thứ cần có cho hôn lễ.

Miêu Hồngcàng lớn càng xinh, hôm nay trở thành tân nương tử cả người trở nên đẹphơn, má lúm đồng tiền nhỏ nhắn hiện lên mỗi khi cười, lúc nào cũng hiềnhào không tức giận, không giống muội muội Miêu Thanh, bộ dạng lúc nàocũng muốn gây sự.

Miêu Hồngrất thân với Hữu Hi, nàng cùng Hữu Hi nói chuyện, sau đó giống như người một nhà ngồi cùng bàn, cùng nhau gọi hai tiếng tỷ muội, cùng nhau hầuhạ phu quân.

CÙng nhauhầu hạ phu quân, cùng nhau hầu hạ phu quân, Hữu Hi nghe thấy câu đó trái tim liền thắt lựng, nhưng Miêu Hồng lại không đau không nhột, một chút cũng chẳng để tâm đến việc cùng người khác chia sẽ nam nhân.

Phải, nàngấy có thuốc giải cho Hoàng Bắc Thiên, còn Hoàng Bắc Thiên chỉ có thểchạm vào nàng ấy, Hữu Hi không nhịn được thầm nghĩ, nàng ấy hòa nhã nhưvậy nhưng câu nào cũng như lưỡi đao tàn khốc. Mỗi một câu chung sống hòa bình, giống như đâm chết nàng, làm nàng năm lần, sáu lần đau đến chếtđi.

Hữu Hih cũng chỉ biết chua xót cười, bình thản mà đón lấy, nàng có thể tiếp nhận sựthật này sao? Hai vợ một chồng, nàng từng nhìn thấy ở trên tivi hoặctrong tiểu thuyết Trung Quốc, nhưng bây giờ bản thân đang hứng chịu.

Lúc nào nàng cũng tin tưởng giữa nàng và Hoàng Bắc Thiên không ai có thể xen vào,hai người là duy nhất cũa nhau, nhưng xảy ra nhiều chuyện như thế, tránh không khỏi bản thân thay đổi.

“Tỷ tỷ, tỷ xem bộ quần áo này đẹp không?”- Miêu HỒng cười dài hỏi, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên giá y màu đỏ bằng nhung

Giọng nóicủa Miêu Hồng khiến Hữu Hi thoát khỏi suy nghĩ, bộ giá y màu đỏ đập vàomắt nàng đau đớn.. Thời gian qua đi, nàng nhớ lại hôn lễ của nàng vàHoàng Bắc Thiên, hắn dùng xe lăn đưa nàng đi cười trong hạnh phúc.

“Tỷ tỷ”- Miêu Hồng không thấy Hữu Hi trả lời, lại gọi một tiếng.

Hữu Hi định thần lại, lạnh nhạt nói: “Rất đẹp, quả thật xinh đẹp” – nàng ngay cả gượng cười cũng làm không nổi.

Miêu Hồngcòn đang nói gì nữa nhưng Hữu Hi không tài nào nghe tiếp, nỗi đau chephủ lấy nàng, Miêu Hồng đối với nàng lúc này lại trở nên phiền toái cứlầm bầm lầu bầu.

Lúc địnhthần lại, mới phát hiện bản thân từ chỗ ở Miêu Hồng quay về phòng mình,nhìn cảnh vật tuy xa lạ mà quen thuộc, Hữu Hi đau lòng muốn bật khócnhưng khóc không nổi.

Trời dần dần tối đen, Hoàng Bắc Thiên quay về, hôm nay hắn lại không hành động, thìcũng là đi cứu tế người nghèo thoát khỏi sưu thuế, hoặc đi thị sát tìnhhình.

“Mọi thứ thuận lợi không?”- Hữu Hi đơn giản hỏi, hỏi như vậy là hỏi hắn có bị thương không.

“Mọi thứ đều ổn”- Hoàng Bắc Thiên đáp một tiếng, cởi ngoại sam đi tắm.

Hữu Hi tự tay đem thức ăn nấu cho hắn. Trên bàn đầy thức ăn, Hoàng Bắc Thiên ăn một miếng: “Thức ăn hôm nay do nàng làm sao?”

“Phải là ta làm”

“Nàng làm thức ăn bao giờ cũng ngon”- Hắn cúi đầu nói một câu, đẩy đĩa rau về phía Hữu Hi. “Nàng cũng ăn đi”

“uh”- Hữu Hi cầm lấy đôi đũa, trong lòng khó chịu, cũng không gắp thức ăn cho Hoàng Bắc Thiên.

Sau bữa tối, Hoàng Bắc Thiên nằm trên giường nghỉ ngơi, hắn mệt nàng biết. Hắn khoát tay bảo nàng cùng nghỉ đi.

Nàng cởingoại sam ra, nằm trong lòng hắn, lưu luyến mùi hương nơi này, lồng ngực này mang lại cho nàng sự ấm áp, cũng lồng ngực này luôn ôm chặt nàngvốn dĩ chỉ thuộc về mình nàng nhưng sau này không còn là của nàng.

Hai ngườikhông nói nhiều, phần lớn thời gian đều trầm lặng trôi qua, nghe tiếngtrống ngực của nhau, hơi thở, làm cho giấc ngủ mang đi tất cả. Chỉ là kẻ đang ngủ chỉ có mình Hoàng Bắc Thiên. Cả ngày đi ra ngoài, lại vừa đánh giết, bận rộn một ngày mà mệt mỏi vừa về bên cạnh nàng liền bình yênngủ thiếp đi.

Trong bóngtối bàn tay Hữu Hi nhẹ nhàng vuốt ve dung nhanh hắn, khiến cho hình dáng của hắn vào tay, khắc vào lòng. Tiếp đó nàng hôn lên môi hắn, rồi lạitiếp tục như vậy, đau lòng mà hôn hắn, Hoàng Bắc Thiên chàng nhất địnhphải tự bảo trọng, nhất định như vậy..

Hữu Hi imlặng rời khỏi lòng hắn, đem một bó hoa hồng cũng phong tư màu trắng đặtngay đầu gối. Cả người mặc đồ nam trang tay cầm kiếm chậm rãi rời khỏiphòng, lệ ngân đầy, mọi thứ trước mắt vì thế mà trở nên mơ hồ.

Ban đên giónúi thổi mạnh, Hữu Hi đứng yên tĩnh lặng, để mặc gió thổi vào mặt nàng.Tóc đen tung bay, phảng phất muốn cuốn theo gió, tay Hữu Hi cầm nắm tócđen, lấy ra đoản kiếm cắt đi nắm tóc đen.

Đoản kiếmsắc bén khiến tóc đen đồng loạt bị cắt, Hữu Hi cúi đầu, dưới ánh trăngnàng nhìn đoạn tóc đen trong tay, vừa mở lòng bàn tay ra tóc liền theogió bay đi phiêu tán khắp nơi, được gió mang đi không còn nhìn thấy nữa, cùng với bóng đêm hòa thành một. Cắt đi tóc, xóa đi phiền não, HoàngBắc Thiên nếu có duyên tóc đen sẽ ở lại bên chàng

Thân ảnh nhỏ bé đi tới chân núi, trong lòng nhớ kỹ cách bày trận pháp mà Miêu Thanh nói cho nàng biết, từng bước rời đi.

Trời đãsáng, Hoàng Bắc Thiên ngủ rất sâu, chưa từng sâu say như thế. Quay quamuốn ôm Hữu Hi nhưng phát hiện người trong lòng đã mất, đứng dậy nhìnchung quanh, dáo dát tìm tám hướng.

Nhớ lại lúctrước nàng hay ngồi trước gương đồng chải tóc, nay phía trước gươngtrống rỗng, hình bóng xinh đẹp đã mất đi hắn đứng dậy, trong lòng ngổnngang, hét lớn: “Hữu Hi”

NHưng khôngai trả lời, bối rối quay đầu lại, hắn nhìn thấy một bó hoa hồng để trêngiường là do Hữu Hi tự làm, an tĩnh nằm yên phía dưới là phong thư màutrắng. Hoàng Bắc Thiên vội vàng cầm lấy mở ra, nhưng một chữ cũng không có.

“Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên lo lắng hô to, chạy thẳng ra ngoài, kinh hoàng la to tên Hữu Hi.

Hữu Hi đi,chỉ để lại hoa hồng nàng yêu nhất cùng phong thư trắng cứ như vậy mà đisao. Có lẽ phong thư trống ấy đã cho thấy nàng có bao nhiêu suy nghĩphức tạp, dù hàng ngàn vạn chữ, cũng không nói hết.

Hoàng BắcThiên đơn thân độc y đứng trên núi, để mặc gió núi thổi to, nhìn ra xaxa kia nhưng không thể thấy bóng dáng nàng. Trong tay hắn là hoa hồngđại diện cho tình yêu, còn có phong thư trống.

Hắn biết,Hữu Hi vẫn yêu hắn, thương hắn, hoa hồng đã nói lên tất cả nhưng nàngkhông muốn nhìn hắn cùng nữ nhân khác thành thân. Cũng không cách nàongăn cản quyết tâm báo thù, cái chết của mẫu thân đã chen ngang tình yêu hai người, khiến cho cả hai không thể mở lòng để yêu..

Hắn như kẻđiêu theo đường xuống núi mà đuổi, nội sam trắng toát bị gió làm cho lay động, tóc đen bay loạn trong gió như đang múa, giống như trá tim hắncũng ngổn ngang. Đuổi, gọi tên, bước chân chầm chậm dừng lại, ngơ ngácđứng đó.

Đưa Hữu Hivề thì sao, để nàng nhìn thấy hắn lấy người khác, sau đó khiến trái timnàng đầy máu tươi sao? Tay chầm chậm buông ra, phong thư trống theo giónúi tự do phiêu đãng, bay đi, không còn nhìn thấy.

Bên tai vang lên tiếng hát của Hữu Hi: “Hôm nay chàng phải gả cho ta, chỉ là tân nương không phải là Hữu Hi”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN