Em Vẫn Chờ Anh
Chương 31: Kho báu
Gã trai sầm mặt không vừa ý với những lời vừa xong của lão. “Tôi muốn nhắc cho ông nhớ một điều, kẻ luôn đương đầu với hiểm nguy trên suốt chặng đường khổ cực vừa qua là tôi! Kho báu này là của chung, ông đừng có tính toán vơ hết phần về cho thằng con vô dụng của mình. Và điều quan trọng là dù hắn có là con trai ông đi chăng nữa nhưng không cùng ngồi với ông trên một con thuyền.”
Là người tinh ranh lão Thiêm nhận ngay ra ánh mắt đục ngầu vì tiền và vẻ căm phẫn vì ganh tị của hắn, bèn đấu dịu: “Ồ đương nhiên, ta đâu phải người không hiểu chuyện. Mi đã theo ta bao nhiêu năm rồi, có khác chi con trai ta đâu.” Kẻ này nguy hiểm vô cùng, lão sẽ tính cách trừ khử sau chứ manh động lúc này e sẽ để lại hậu họa khôn lường.
Hắn nghe vậy liền dịu lại, ngoảnh ra sau nhìn Lệ Na nằm bệt dưới nền hỏi: “Nó tính sao đây,” làm động tác cứa cổ, “nhanh gọn, dứt khoát?”
“Khoan! Giữ lại mạng sống của nó, nhất định một lúc nào đó sẽ có lợi.”
Hắn cong môi cười: “Chưa kẻ nào thoát khỏi cái chết trước đòn hiểm đó của tôi cả. Nội lực từ cơ thể tôi đã tác động lên gân cơ, xương tủy và đốt sống của cô ta, một cách từ từ chúng sẽ thoái hóa và vỡ vụn. Haizz thôi để cô ta tự sống tự chết vậy. Nói theo cách của tâm linh mà ông hay áp dụng thì là để vận mệnh quyết định.”
Lão Thiêm hơi chột dạ, bao lâu nay lão quá hiểu hắn là kẻ tàn độc, quái ác thế nào nhưng càng lúc hắn lại càng lộ rõ bản chất man rợ của mình hơn.
Thoáng chốc bọn chúng đã rời khỏi căn hầm, bóng tối lại ngập chìm trong mờ ảo. Mờ ảo bởi nơi kho tàng có nhiều loại đá cổ quý tự phát sáng trong đêm, ánh sáng từ chúng tỏa ra lay động huyền ảo.
Na nằm co ro với thân mình sũng ướt cộng thêm lớp pha lê băng giá truyền qua làm cơn buốt lạnh thêm phần khủng khiếp. Cùng với đau đớn cứ giày xéo không ngớt khiến cô muốn chết đi cho xong.
Trong mênh mông biển khổ nơi cõi u mê tăm tối cô thầm gọi tên anh… Uy… anh mau đến đưa em rời khỏi nơi này đi… làm ơn… anh đang ở đâu hả… đến cứu em…
***
Dòng tin nhắn từ số lạ gửi đến đã nhắc Vĩnh Uy nhớ còn khả năng khác trước sự mất tích của Na, nội dung báo cô đã lên một chiếc xe hơi đen ngay trước tổng công ty của anh. Tâm trí hoảng loạn khiến anh không nghĩ đến việc có thể cô đã bị bắt cóc, điều ấy liên tưởng đến sự việc hồi dự tiệc nhà Duy Khang, khi ấy chiếc đèn chùm sập xuống đã thiếu chút nữa lấy đi mạng sống của cô. Lẽ ra anh nên điều tra dứt điểm vụ việc đó, kẻ ra tay ám hại Na vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, để giờ đây cô rơi vào tay bọn chúng sẽ nguy hiểm bội phần. Uy tức giận chính mình vì điều đó. Nhưng bọn chúng là ai mới được? Chúng hãm hại Na với mục đích gì? Chắc chắn không chỉ là bắt cóc tống tiền suông. Vĩnh Uy nghĩ đến cách duy nhất hiện nay để biết Na bị dẫn đi đâu là phải truy đầu mối từ kẻ ám hại cô lần trước, nhưng việc ấy còn khó hơn lên trời, chưa nói đến thời gian là quá cấp bách. Nhưng ngoài ra thì anh không biết làm gì hơn. Bọn chúng không hề có bất cứ động tĩnh gì để dựa vào đó mà lần ra manh mối cả.
Tại sở cảnh sát, tổ điều tra được lập lại cấp tốc. Vụ tai nạn tại biệt thự hôm đó gần như đã đi vào bế tắc, hơn nữa sự ảnh hưởng không quá nghiêm trọng nên ban lãnh đạo nhãng đi và điều hướng nhân sự vào các vụ trọng án nguy cấp hơn.
Nay phòng ban chăng kín các bức ảnh tái hiện cảnh hiện trường hôm đó – quang cảnh đổ nát, vung vãi; tấm đèn chùm đồ sộ nằm chềnh ềnh choán rộng gian sảnh.
Trên màn hình diễn đi diễn lại hình thu gian chính từ camera các góc và cả cảnh chiếu từ những hàng lang lẫn gian kế bên. Tuy nhiên vào đúng thời điểm cùng lúc đồng loạt camera và chuông báo động trong biệt thự đột ngột tắt ngúm, 30 phút sau tất cả trở lại hoạt động bình thường. Ghi nhận thời điểm đó chính là lúc hung thủ ra tay.
Cách thức mà hắn sử dụng như sau: Cảnh sát đã thu thập được tại hiện trường một con chip khá nhỏ, nếu không tra kỹ sẽ dễ dàng lẫn trong đống pha lê dập vỡ. Con chip này chính là thiết bị rung gây tác động lên vật cạnh nó, có tầm lan rất rộng. Đến đúng thời khắc đã định hung thủ sẽ bấm điều khiển từ xa kích hoạt, con chip tạo độ rung trên bề mặt vài dây xích chính đã bị cắt lỏng trước đó khiến nó bị tác động lập tức đứt rời. Việc truy ra xuất xứ của vật nhỏ bé này cũng đã đi vào ngõ cụt, chỉ rõ nó là thiết bị điện tử hiện đại được xách tay từ nước ngoài.
Vĩnh Uy yêu cầu phóng lớn tấm ảnh hiển thị trên màn hình chụp cận cảnh vài sợi xích chủ chốt được làm từ hợp kinh chắc, bền và cho biết tên hung thủ đã dùng thứ gì để cắt chúng.
Cảnh sát giải đáp rằng họ đã loại trừ những dụng cụ có cạnh thô và cứng như cưa, máy đao… bởi vết cắt để lại rất mảnh, sắc và gọn.
Một ý nghĩ lóe lên trong anh. “Liệu có phải kiếm không?”
“Kiếm? Chúng tôi không nghiêng về giả thiết này lắm bởi các tay sát thủ chuyên nghiệp thời buổi này không mấy sử dụng kiếm nữa. Có thể là hắn dùng lưỡi dao mỏng chuyên dụng cho việc cắt kim loại, vừa tiện lợi lại rất được việc.”
“Một khi hắn đã ưa thích thì chẳng có gì là không thể cả.”
Và thế là giờ anh lao xe đi tra tìm manh mối trong cảm giác phân vân và nặng nề, chủ yếu dựa vào suy đoán và phân tích của chính mình. Anh thật không dám tin… người bạn thân của mình… nhưng dù chỉ là nghi vấn nhỏ nhất cũng không nên bỏ qua. Và cả ông ta nữa… anh liếc qua bản xác minh lý lịch về ông Thiêm, và kết quả là… sạch không một vết nhơ. Ít nhất là cho đến gần đây.
Vĩnh Uy đỗ xe trước tiệm salon tóc kiêm nơi ở của Vũ Bội, anh dộng tay lên chuông cửa, tại sao sáng bảnh mắt rồi mà cô ta chưa mở cửa tiệm? Đang thắc mắc vẻ sốt ruột thì Vũ Bội đi ra. Cô hơi ngạc nhiên rồi nhoẻn cười hỏi vui:
“Hi! Mới sớm mà anh đã muốn chỉnh trang lại vẻ ngoài rồi hay sao? Hôm nay tôi hơi không khỏe nên định nghỉ một buổi nhưng nếu…”
“Không còn thời gian đâu. Cho tôi biết Khương Nam hiện ở đâu?”
Vũ Bội khó hiểu: “Sao cơ? Anh tìm anh ấy có chuyện gì gấp à? Tôi đoán giờ này Nam đang nằm ngủ ở nhà anh ấy chứ đâu.”
Uy nóng lòng không để đâu cho hết, mồi phút mỗi giây trôi qua đối với anh như thêm ngàn vạn vết nứt trong lòng. “Không có đâu. Tôi không thể giải thích rõ cho cô được nhưng chuyện rất hệ trọng, liên quan đến mạng sống của Lệ Na. Nghĩ xem cậu ta có nói đến một nơi nào đó không? Địa điểm hay một căn nhà chẳng hạn? Nhất định cô phải biết!”
Vũ Bội bối rối lắc đầu: “Không. Ngoài mấy nơi quen thuộc với chúng tôi ra thì hình như không có nơi nào quá đặc biệt cả.”
Vĩnh Uy không đủ kiên nhẫn nữa, anh túm áo cô gái trừng mắt đỏ ngầu. “Nghĩ đi, chắc chắn cậu ta đã từng nhắc đến điều gì đó có liên quan. Nói đi, bất cứ điều gì!”
Cô gái hoảng sợ: “Từ từ, để tôi nghĩ… Ưm… tôi nhớ mang máng có lần anh ấy say rượu…”
Lệ Na không muốn nữa, không muốn ra đi mãi mãi… chấm dứt sự sống giữa lúc mọi thứ còn lắm chênh vênh thế này. Phải! Cuộc đời thật nhiều buồn thương và lắm đắng cay nhưng Na vẫn thật lòng cảm ơn cuộc đời đã cho cô được sống và trải nghiệm trọn vẹn nhất một cuộc sống đầy yêu thương và niềm vui. Cô muốn được tiếp tục cố gắng… một lần nữa. Chưa khi nào ý chí muốn trỗi dậy lại mãnh liệt hơn lúc này. Trên hết cô hiểu cảm giác mất mẹ, mất ba xót xa và đau thương thế nào, không muốn con trai bé bỏng của mình cũng phải chịu đựng cảnh ngộ tương tự.
Ý thức mờ lòa cố cưỡng lại cơn chìm đắm hoàn toàn, Na bắt mình tỉnh táo. Chợt nhiên một lời nói vọng về từ nơ xa xôi, xa… xa lắm, như giấc chiêm bao lãng quên tự thuở nào.
“Loại ngọc này có khả năng cân bằng cảm xúc, chữa lành những tổn thương tâm hồn. Em nên luôn mang nó theo bên mình…”
Lê lết. Nhích bò. Từng chút, từng chút một. Mặc mặt đá pha lê ma sát lên làn da qua vải áo mỏng tang lạnh xé da xé thịt Na vẫn trườn tới, gắng sức thoi thóp hướng đến ánh sáng diệu ảo kia, có hay chăng để xoa dịu phần nào nỗi đau.
Chậm chạp. Tưởng chừng cô đang kéo lê thời gian theo mình một cách dằng dai, vô tận. Nhưng rồi đến lúc cánh tay rã rời cũng chạm lên lớp đá, ngọc… chúng cũng lạnh căm nhưng ngùn ngụt sức mạnh.
Cô quơ tay trong vô thức, lan tìm đến mảnh đá sắc vàng hoàng kim óng ả, nhẹ nhàng áp lên trái tim…p>
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!