Đừng Đến Chọc Ta ( Np, Sắc) - Chương 28: Chẳng Lẽ Chỉ Có Thể Chết Sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Đừng Đến Chọc Ta ( Np, Sắc)


Chương 28: Chẳng Lẽ Chỉ Có Thể Chết Sao?


‘Phanh’ một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị đá ra va chạm thật mạnh lên vách tường, làm ra một tiếng rung trời nổ.

Tô Mộ Thu cánh tay nhỏ bé yếu ớt bị chăm chú nắm giữ, bởi vì theo không kịp bước chân Phượng Dạ Hoàng nên nhiều lần đều muốn té ngã.

Phượng Dạ Hoàng khuôn mặt lạnh lẽo, cánh tay mạnh vung lên, đem Tô Mộ Thu vung đến trên mặt giường mềm mại.

Cục cưng ······

Nàng cuộn mình đứng người dậy, hai tay bản năng che chở bụng, cảm giác choáng váng mãnh liệt xâm nhập toàn cơ thể, nàng cau chặt mi tâm, môi mím thật chặt.

Sớm đã chờ ở gian phòng Phượng Dạ Diễm cũng là vẻ mặt âm trầm, hắn từ trên ghế salon đứng lên, đi đến trước cùng Phượng Dạ Hoàng song song đứng chung một chỗ, giống như đế vương mục quang lãnh chí bao quát một gầy yếu thân thể cuộn mình trên giường.

Hắn hơi cuối người xuống, ngón cái cùng ngón trỏ bóp lấy hai gò má tái nhợt của nàng,“Cô chừng nào thì câu dẫn thủ trưởng Quân Hạo ? Lần tiệc tối kia sao? Hay là tiệc tối trước? Rõ ràng lộ ra khuôn mặt trong sáng nhưng bên trong lại dâm đãng như thế.” Thanh âm nhu hòa nhưng lại không giống với động tác nguội lạnh.

Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh,“Tôi hiếu kỳ vì sao cô đột nhiên trở nên nhu thuận, nguyên lai là muốn tranh thủ cơ hội cùng tình nhân gặp mặt, như thế nào? Mới nửa tháng không thấy tựu không chịu nổi sao? Cô cứ như vậy không thể chờ đợi được muốn gặp được hắn? Chúng ta không thỏa mãn được cô sao? Hả?”

Nàng nhăn trán lại,“Tôi không có, tôi không biết anh ta, hôm nay tôi cũng chỉ là lần thứ hai nhìn thấy anh ta.”

“A?” Phượng Dạ Diễm tà tà nhếch một bên mày kiếm,“Chỉ là lần thứ hai gặp mặt, hắn liền đem cô mang đi? Cô nghĩ cô là cái gì quốc sắc thiên hương sao? Hay là cô cho rằng mị lực của cô lớn đến nỗi có thể làm cho tất cả mọi người ái mộ?”

“Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì.” Nàng trợn to đôi thủy đồng lạnh lùng trừng mắt hắn,“Anh ta mang tôi đi thuần túy là bởi vì tôi cho anh ta cảm giác như muội muội của anh ta, về phần có hay không có dự định muốn gặp anh ta, các người có thể đến hỏi Mị Nguyệt, cô ấy lúc ấy ở đó, cô ấy có thể chứng minh gặp phải anh ta hoàn toàn là ngoài ý muốn.”

“Phải không?” Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng nhìn xem nàng,“Nếu như đây chẳng qua là âm mưu các người đã sớm dự định thì nói như thế nào?”

Tô Mộ Thu chỉ cảm thấy trong nội tâm tức giận vô cùng,“Các người quả thực ù ù cạc cạc!”

“Ha ha ····” Tựa hồ nghĩ đến điều gì, nàng yêu kiều cười lên tiếng,“Không nghĩ tới Phượng gia hai vị thiếu gia thông minh cũng sẽ trở nên như thế hồ đồ không nói đạo lý, nếu như tôi không có đoán sai, các người là đang ghen a? Mị lực của tôi hay là rất lớn không phải sao? Lại có thể làm cho hai vị tôn quý thiếu gia yêu thương.”

‘Ba’ một tiếng giòn vang, Phượng Dạ Diễm đại chưởng vung trên khuôn mặt nàng, khóe miệng nàng lập tức tràn ra tơ máu.

“Không biết tự lượng sức mình, nhớ rõ, cô chỉ là sủng vật của chúng ta, cao hứng thì tựu như một món đồ chơi của hai chúng ta.”

Nàng nằm sấp ở trên giường, cố nén cảm giác muốn nôn do mùi máu tươi trong miệng, trầm thấp mở miệng,“Đã là món đồ chơi, xin mời các người giơ cao đánh khẽ buông tha tôi, có thể chứ?”

“Không có khả năng.” Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đồng thời gầm nhẹ lên tiếng, khuôn mặt lãnh tình mang theo chút giận dỗi.

“Xem ra, cô cần chúng ta nhắc nhở cô, ai mới là chủ nhân chân chính của cô.”

Phượng Dạ Hoàng âm lãnh nguy hiểm ngữ khí làm cho nàng hoảng sợ ngẩng đầu, hai người động tác ưu nhã cởi áo làm cho nàng kinh hãi, tuấn mỹ khuôn mặt tại mắt nàng đều so với bất luận ma quỷ nào đều đáng sợ hơn, tựa như quỷ Sa Tăng bước ra từ địa ngục.

Không!!! Nàng thân thể như vậy căn bản ko thừa nhận được hai người thô bạo đối đãi, cục cưng trong bụng……

Nàng khẽ cắn môi, khởi động thân thể suy yếu vô lực nhảy xuống giường, một giây sau liền bị hung hăng ép đến trên giường.

Nàng phát điên giãy dụa, nhưng mà, thân thể yếu ớt bị hai cỗ cao to thân thể chăm chú đè xuống khiến nàng mảy may bất động, nàng không ngừng lắc đầu, cầu khẩn nhìn bọn họ,“Đừng···· van cầu các người ···· buông tha tôi ····”

Phượng Dạ Hoàng hướng Phượng Dạ Diễm ra hiệu, Phượng Dạ Diễm buông ra Tô Mộ Thu, Phượng Dạ Hoàng đem thân thể nàng chăm chú ôm vào trong ngực, Phượng Dạ Diễm nhanh chóng thoát đi quần áo trên người nàng, lập tức, nàng liền cả người trần truồng bị Phượng Dạ Hoàng ôm vào ngực.

“A a a ······· anh thả tôi ra ····” Nàng bất lực khóc hô, đôi mắt lóe lên, hàm răng thật sâu cắn vào bả vai Phượng Dạ Hoàng, gắt gao cắn không chịu buông lỏng.

Phượng Dạ Hoàng đôi mắt nhắm lại, bỗng dưng duỗi ra một quyền hung hăng đánh lên bụng nàng.

“Ô.” Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, hàm răng buông lỏng, xụi lơ tại trong lòng ngực hắn.

Đau quá đau quá! Cục cưng, cục cưng ······

Hắn đặt nàng ở tư thế quỵ gối hai tay chống ở trên giường, cự đại giữa hai chân đã ngẩng cao từ lúc nào chống đỡ tại tiểu huyệt nơi hạ thể mềm mại, hung hăng tiến vào, đem phân thân nam nhân to và dài thật sâu đưa vào tiểu huyệt nàng, lập tức hung hăng lực mạnh kéo ra đưa vào.

“Ô a ···” Nàng cau chặt mi tâm, uốn éo người muốn thoát đi, eo lại bị chăm chú siết chặt lấy không thể động đậy. Loại tư thế này như dã thú giao hợp làm cho nàng cảm thấy sỉ nhục cùng xấu hổ và giận dữ, đôi mắt nhắm lại,“Van cầu các người, thả tôi đi, các người sẽ đem tôi bức đến điên, tôi sẽ đi tìm cái chết. Buông tha tôi ······”

“Cho dù đem cô bức đến điên, chúng ta cũng không khả năng thả cô đi.”

Từ tính tiếng nói tại phía trước vang lên, nàng ngửa mặt lên, bỗng dưng trừng lớn hai con ngươi, phía trước, Phượng Dạ Diễm quỳ tại trước mặt nàng, phân thân tráng kiện dọa người thẳng tắp chỉa về phía nàng như dã thú dữ tợn.

“Không ····” Nàng sợ hãi cắn chặt môi.

Phượng Dạ Diễm lãnh mị cười, bóp chặt hai gò má, nàng đau đớn chỉ có thể khẽ hé cái miệng nhỏ nhắn ra, hắn lập tức đem phân thân to và dài đưa vào miệng nàng, phân thân to lớn của nam nhân nhét vào một nửa liền đã đụng vào cổ họng của nàng. Cái miệng nhỏ nhắn bị nhét đầy làm hai má phình trướng lên.

Cảm giác nhục nhã tràn ngập lòng nàng, hai hàng lệ lại khống chế không nổi chảy xuống bên má.

Đại chưởng giữ lấy gáy nàng, phân thân hắn tại trong miệng nàng rất nhanh kéo ra đưa vào, thon dài ngón trỏ lau đi nước mắt nàng.

“Khóc cái gì ? Cô không thích sao?”

Mỗi lần thẳng tiến đều chạm đến cổ họng nàng, nàng nôn khan ra tiếng, lắc đầu mở to hai mắt đẫm lệ cầu khẩn nhìn hắn.

Hắn lạnh lùng nhìn nàng, không đếm xỉa ánh mắt cầu khẩn của nàng, tàn nhẫn rất nhanh luật động.

Sau lưng, Phượng Dạ Hoàng duỗi ra đại chưởng thô bạo véo nhu bộ ngực no đủ của nàng, luật động gần như tàn ngược, hung hăng tiến vào. Thoáng cái lại rút ra, thật sâu tiến đụng vào cổ tử cung nàng.

“Ân ··· ngô ···”

Nàng than nhẹ lên tiếng, căng thẳng thân thể, vốn là thói quen bọn họ đụng chạm thân thể bởi vì mang thai mà càng mẫn cảm.

Phượng Dạ Hoàng cười lạnh, tăng lực đạo nhanh hơn, cúi người tại tai nàng khàn khàn mở miệng,“Dâm đãng Thu nhi, như vậy thô bạo đối với cô cũng có khoái cảm sao? Cô nói, thân thể dâm đãng như vậy rốt cuộc muốn mấy nam nhân mới có thể thỏa mãn?”

Nàng xấu hổ và giận dữ nhắm mắt lại, lựa chọn bỏ qua lời nói trào phúng của hắn.

Phượng Dạ Hoàng, Phượng Dạ Diễm hai người qua lại vài cái hung ác kéo ra đưa vào, đột nhiên dừng lại, một trước một sau chống đỡ tại chỗ sâu nhất đồng thời bắn ra tinh dịch cực nóng.

“Khái khái ·· nôn ··” Tinh dịch rót vào yết hầu, mãnh liệt chán ghét làm cho nàng nhịn ko được không ngừng nôn ra.

Mà Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm hai người chỉ là lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt cuồng tứ bạo ngược như cũ không có tiêu tán.

Bọn họ nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào, cũng không liếc nàng một cái liền rời đi, thanh âm đóng cửa vang vọng lại trong phòng thật lâu không tiêu tan.

Nàng lẳng lặng nằm lỳ ở trên giường, thật lâu, cũng chưa hề ngồi dậy.

Không biết qua bao lâu, nàng mới dùng sức khởi động thân thể leo xuống giường, nhặt lên quần áo bị ném trên mặt đất mặc lên, nàng vuốt bụng hướng phòng tắm đi vào, ý định tẩy đi mùi vị nồng đậm trong miệng.

Trở ra chứng kiến căn phòng có điểm lạ lẫm nhưng lại quen thuộc, nàng mới nhớ tới, đây là nhà trọ của Phượng Dạ Diễm lần trước đã tới.

Bị mang đến hai lần, hai lần đều là làm loại sự tình này, thật đúng là châm chọc a!

Nàng đùa cợt câu dẫn ra khóe môi. Nhớ tới bọn họ rời đi ánh mắt lạnh băng vô tình giống như sương lạnh ngưng tụ ngàn năm, lòng của nàng lập tức chìm đến đáy cốc.

Nàng đi đến cửa sổ thật to, xuyên qua tấm kính nhìn xem cảnh vật bên ngoài, trong nội tâm một mảnh bất lực mờ mịt.

Thật cao! Hẳn là có hai mươi mấy tầng a!? Nếu như nhảy xuống, có thể hay không chết mất? Cũng không biết kế hoạch kia có thể áp dụng hay không, cùng với kế hoạch thất bại bị bắt trở về, tiếp tục lưu lại bên người hai cái ác ma, hay là chết đi a!?

‘Phanh’ một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Lại trở về? Nhục nhã nàng chưa đủ sao? Không đúng, cảm giác không đúng, không phải bọn họ.

Nàng chợt quay đầu, ngoài ý muốn chứng kiến sáu nam nhân cường tráng lạ lẫm, tim đập được cuồng loạn.

“Các người là ai?” Nàng lạnh lùng mở miệng.

“Chúng ta sao?” Một cái nhìn như là đại ca trong sáu người, trên mặt mập mờ cười,“Cô nói thử đi?”

Nàng thầm cảm thấy không ổn, ổn định tâm thần, chậm rãi di động cước bộ hướng đầu giường đi,“Các người biết nơi này là chỗ của ai ko? Không muốn chết lập tức cút ngay.” Nàng cảnh giác nhìn bọn hắn chằm chằm, không dám có chút lơ là.

“Ha ha ····” Bọn chúng cười vang, nam nhân dẫn đầu cười nhạo,“Làm sao có thể không biết, xem ra tiểu thư còn chưa rõ tình huống a! Có người mời chúng ta tới hảo hảo chăm sóc tiểu thư. Tuy lớn lên không được tốt lắm nhưng các anh em cứ miễn cưỡng lên đi!” Hắn quay đối năm người đằng sau nói.

Nàng run nhẹ, suy yếu thân thể sắp đứng không vững, nàng xem bên ngoài cửa sổ, rõ ràng là cuối tháng tư, vì sao nàng cảm thấy đáy lòng lại phát lạnh? Lạnh quá lạnh quá, phảng phất như rơi vào trong hầm băng.

Nhanh tới gần đầu giường, nàng một cái lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.

“Nhìn xem, tiểu thư ngã sấp xuống .”

“Vậy ngươi còn không đi đỡ cô ấy lên?” Một đám nam nhân ồn ào.

Dẫn đầu nam nhân vẻ mặt cười dâm đãng, hướng nàng đi đến, tại lúc tay của hắn muốn đụng vào nàng, nàng đột ngột đứng dậy.

“Nếu không muốn chết tốt nhất không nên lộn xộn, súng chính là không có mắt .”

Trong trẻo nhưng lạnh lùng thanh âm quanh quẩn tại phòng ngủ.

Mọi người thở hốc vì kinh ngạc, kinh ngạc nhìn khẩu súng ngắn màu bạc trong tay Tô Mộ Thu trực chỉ sau ót đại ca bọn hắn.

Đại ca cả kinh,“Cô chừng nào thì bắt được súng? Có phải thật hay không?” Hắn vẻ mặt không tin, “Sẽ không phải là hù dọa ta sợ a!?”

‘Phanh’ một tiếng vang thật lớn, một viên đạn bắn ra, khói trắng bốc ra từ họng súng.

Nàng cười lạnh,“Ngươi có muốn thử một chút hay không?” Nàng hơi nhếch môi cố nén thân thể bị lực đạo lúc nổ súng làm đau, tâm thoáng buông lỏng.

Thật ác độc, thật sự ác độc! Lại dùng chiêu này đến nhục nhã nàng, bất quá, như vậy càng tốt đối với nàng, bọn hắn ko nên chủ quan đem súng đặt trên đầu giường, mới có thể làm cho nàng có cơ hội.

“Hiện tại, ngươi theo ta.” Nàng dùng súng chỉa chỉa tên đại ca, mắt lại quét qua những người khác,“Nếu như không muốn hắn chết, tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, đừng ý đồ tới gần ta.”

“Đại ca.” Còn lại năm người nhìn đại ca bọn họ.

Nam nhân thấp giọng rủa một tiếng, đáng chết! Bọn họ quá khinh địch , không có ngờ tới nữ nhân này mạnh mẽ như vậy.“Các ngươi không cần đi tới.”

“Chính là ···· thượng cấp mệnh lệnh ····”

“Con mẹ nó.” Hắn hung hăng chửi bới lên tiếng,“Là mệnh lệnh trọng yếu hay là đại ngươi trọng yếu, không đáng vì một cái mệnh lệnh mà lấy mạng của lão tử a!?”

Tô Mộ Thu dùng thương chỉ vào người nam nhân kia, ý bảo hắn ra khỏi phòng, còn những nam nhân kia, tất cả đều không dám động.

“Đi nhanh chút.” Nàng hô to.

Bụng đau quá. Nếu không nhanh lên nàng chống đỡ không nổi nữa.

Hai người lần lượt đi ra cửa phòng, cửa thang máy vừa vặn mở ra, người ở bên trong đều bị hù đến hoảng sợ nhìn xem bọn họ, nàng híp mắt ánh mắt lạnh như băng,“Không muốn chết toàn bộ cút ra ngoài cho ta.” Nghe vậy, người ko liên can chạy trối chết ra khỏi thang máy, một khắc không dám ở lâu.

Rất nhanh, thang máy liền đến lầu một, cửa thang máy mở, nàng dùng súng chĩa vào hắn, khẽ quát một tiếng,“Đừng nhúc nhích.” Sau đó chính mình chậm rãi rời khỏi thang máy, tại cửa thang máy nhanh đóng về sau, nàng đối với hắn bắn một phát súng, lập tức chạy đi.

Sợ hãi những người khác hội đuổi theo, nàng liều mạng chạy.

“Thu nhi, đứng lại.”

Từ tính tiếng nói quen thuộc vang lên, một chiếc xe đi theo bên người nàng, nàng toàn thân run lên, thân thể chạy trốn dừng lại.

Phượng Dạ Hoàng từ trên xe bước xuống, giữ chặt cánh tay của nàng,“Cô muốn đi chỗ nào? Lại muốn đi gặp hắn sao? Gấp đến liền giày cũng không mang”

“A ···” Nàng thấy hắn thì nở nụ cười.

Hắn nhíu mày, nàng cười thê lương làm cho hắn kinh hãi.

“Tôi muốn đi tìm cái chết, anh hài lòng chưa?”

Vừa dứt lời, nàng đem hết toàn lực dùng sức đẩy hắn ra, hắn còn không kịp phản ứng, nàng đã mở cửa xe chui vào, hung hăng đạp xuống chân ga, xe hơi như mũi tên đồng dạng bay ra.

“Chết tiệt!”

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, ngăn một chiếc xe chạy qua. Thô lỗ đem chủ xe túm ra, nhanh chóng đuổi theo.

Rất nhanh, hắn liền tại phía trước thấy xe của mình, Tô Mộ Thu chạy rất nhanh, hắn thấy kinh hãi, hắn kéo cửa kính xuống hét lên,“Tô Mộ Thu, còn muốn mạng sống tựu dừng lại cho tôi.”

Tô Mộ Thu mặc kệ hắn, tốc độ vẫn nhanh như cũ, liền hắn như thế nào đuổi theo đều không nổi. Hắn lần đầu tiên căm hận xe hơi mình là chiếc xe tối tân nhất trên thế giới.

Hai chiếc xe lần lượt đi vào đường cái, trên đường đi, Tô Mộ Thu lái xe không biết đụng phải bao nhiêu lần.

Đột nhiên, Phượng Dạ Hoàng từ xa chứng kiến, tại một cây cầu, Tô Mộ Thu cho xe một cái trượt, hung hăng đánh lên lan can, thẳng tắp bay ra.

Lòng của hắn một hồi co lại, hắn đạp xuống chân ga, đuổi tới nơi.

Hắn nhảy xuống xe, chỉ tới kịp nghe thấy ‘Phanh’ một tiếng, hắn nhìn xuống, hừng hực hỏa diễm bay lên.

Mắt của hắn nhòe đi, hô hấp cứng lại, cảm giác cổ bị người ta chăm chú ghìm chặt, không cách nào hô hấp.

Hắn lấy điện thoại di động ra, “Ngự, lập tức phái người tới, các ngươi ······”

Thu nhi, chẳng lẽ em thật sự không tình nguyện ở lại bên người chúng ta sao? Chẳng lẽ em thật sự muốn dùng cái chết để kháng cự chúng ta sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN