Đừng Đến Chọc Ta ( Np, Sắc)
Chương 70: Bức Bách
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đến Thanh Long, vừa xuống xe, bọn họ khiến cho lái xe rời đi, đúng hẹn một mình tiến vào.
Vài tên canh giữ ở cửa lớn dựa theo mệnh lệnh đối với bọn họ soát người xác định không có mang bất luận vũ khí gì mới dẫn bọn họ vào nhà.
Bên trong sân huấn luyện, đám người Lục Nhã đã chuẩn bị tư thế chờ ở trong, cả sân huấn luyện đứng một loạt những người mặc áo vest đen, trong tay tất cả cầm thương, ngoại trừ Lục Nhã cùng Cổ Xây Hùng bên ngoài, còn có một người đàn ông tuấn mị tóc bạc.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm vừa tiến đến, toàn trường hơi thở ngưng thần, đề phòng nhìn bọn hắn chằm chằm hai cái, đương nhiên, ngoại trừ Ngân Hồ cùng Tô Mộ Thu.
Tô Mộ Thu nằm trước sô pha, vẻ mặt tái nhợt, nghe thấy khác thường, suy yếu ngẩng đầu hướng phía cửa nhìn lại, không tự giác nhao nheo lông mày.
Bọn họ đúng là đến đây.
Nàng mặt tái nhợt trên trán cùng khóe miệng có máu chảy xuống.
Người bọn họ toàn tâm cẩn cẩn dực dực che chở lại bị người khác chà đạp.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm đáy lòng xiết chặt, trong mắt trong lúc nhất thời tràn ngập tức giận, người ở chỗ này cùng rõ ràng cảm nhận được áp lực.
Phượng Dạ Diễm nhất thời kìm nén không được lửa giận, xúc động muốn lập tức tiến lên đem Tô Mộ Thu ôm vào trong lòng hảo hảo che chở, biết tính hắn nên Phượng Dạ Hoàng giữ tay hắn lại.
Cổ Xây Hùng một đầu mồ hôi lạnh ứa ra, đây là hắn lần đầu tiên cùng Phượng Dạ Hoàng và Phượng Dạ Diễm chính diện gặp mặt, trong nội tâm không khỏi có chút sợ hãi, cho dù hiện tại bọn họ nhiều người hơn.
“Các anh cuối cùng đến đây, tấm tắc……” Lục Nhã lắc đầu,“Thật không nghĩ tới trên đời này còn có phụ nữ có thể làm cho các anh nói gì nghe nấy.” Nàng trấn định nói.
Kỳ thật Lục Nhã rất khẩn trương, lưng cả người, trên người bọn họ phát ra khí thế quá mức cường ngạnh làm cho nàng có cảm giác áp bách.
Phượng Dạ Hoàng chớp mắt nói,“Lục Nhã, tôi nói rồi, nếu cô tổn thương Thu nhi tôi sẽ làm cô chết vô cùng thê thảm.” Âm thanh lạnh như băng như tới từ tầng địa ngục cuối cùng.
Lục Nhã cười nhạo, khinh thường trợn trắng mắt,“Hoàng thiếu chủ, thỉnh ngài tinh tường tình huống một chút, hiện tại, ngài là đang cảnh cáo tôi sao? Các người nói, người phụ nữ này rốt cuộc có cái gì tôi? Vì sao các người vì cô ta làm như vậy?” Nàng dùng chân đá đá Tô Mộ Thu.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm gắt gao nắm chặt hai đấm, liễm hạ đôi mắt giữ im lặng.
Phượng Dạ Hoàng lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, hắn trầm giọng đặt câu hỏi,“Có một việc muốn hỏi, bốn năm trước dược là cô hạ sao?”
“Hiện tại cũng không còn tất yếu, tựu nói với các anh biết a! Đích thật là tôi hạ, chỉ là tôi như thế nào cũng không nghĩ ra, anh lại bụng đói ăn quàng lựa chọn một nữ hầu bình thường, nếu như không phải tôi, các người làm sao có thể dây dưa cùng một chỗ, nói cho cùng các người cần phải cảm ơn tôi.”
“Dùng ‘Nhẫn thuật’ sao?”
Phượng Dạ Hoàng ánh mắt giống như lơ đãng đảo qua Ngân Hồ.
“Nguyên lai anh còn biết rõ a, tôi còn tưởng rằng anh không biết, các anh gần đây tự đại cuồng vọng vì Phượng gia chiếm toàn bộ thiên hạ, các anh hẳn là không ngờ được thực sẽ có loại thất truyền bí kỹ a? Nói thực ra, tôi cũng không có nghĩ tới, kỳ thật nếu như không có Tô Mộ Thu, tôi nghĩ sẽ là rất thành công rất khó được khi đó nhiều hơn một khối lệnh bài, tôi khiến cho người nọ mang lên trên, cũng bởi vì như thế, Phượng gia cửa chính laser hồng ngoại quét không được nó, có thể làm được thần không biết quỷ không hay, ngay cả tôi cũng rất ngoài ý muốn, để cho tôi ngoài ý muốn chính là, Tô Mộ Thu lại hội ngây ngốc thừa nhận.”
“Vậy cô muốn chúng tôi làm như thế nào mới bằng lòng thả cô ấy?” Phượng Dạ Hoàng lạnh lùng ngưng mắt nhìn nàng.
Lục Nhã lấy bên cạnh hai phần hiệp nghị cùng một cây bút ném qua,“Hứa Phượng thị tập đoàn cùng Ám Diễm môn từ nay về sau thuộc sở hữu Thanh Long hội.”
Phượng Dạ Hoàng đem hai tờ giấy nhặt lên đưa Phượng Dạ Diễm một tờ, tùy ý lật vài tờ, liền trước vung bút ký tên.
“Tôi cũng không muốn làm như vậy, là các anh bức tôi.” Lục Nhã nhìn xem bọn họ ký tên, vẻ mặt bi thương thần sắc,“Tôi dù sao cũng yêu các anh, cho dù là nằm mơ, tôi đều muốn trở thành Phượng gia nữ chủ nhân, đáng tiếc đều bị Tô Mộ Thu đoạt đi , ngay từ đầu mục tiêu của tôi chỉ có Tô Mộ Thu, nếu như các anh có thể mở một mắt nhắm một mắt tùy ý tôi mang cô ta đi thì tốt rồi . Nhưng là các anh hết lần này tới lần khác cùng với tôi đối đầu vậy đừng trách tôi không khách khí .”
Một mực đều là Lục Nhã một người tự nói, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm giống như xem kịch lạnh lùng bàng quan, trong mắt chứa vài phần khinh thị.
Phượng Dạ Hoàng đem hai tờ giấy ném dưới chân Lục Nhã,“Đã ký, có thể đem người cho chúng tôi chưa?”
“Ha ha…………” Lục Nhã cười khẽ, lắc đầu, vẻ mặt vô cùng đau đớn,“Chẳng lẽ tình yêu thật làm cho các anh thay đổi sao? Các anh thực đơn thuần cho rằng chỉ cần ký hiệp nghị tôi sẽ buông tha cô ta sao? Các anh nghĩ tôi là cái gì? Các anh cho rằng đến đây tôi còn sẽ cho các người trở về sao? Đừng choáng váng!” Nàng cười nhạo,“Ngay từ đầu tôi đã quyết định ko thả các người, không có quyền thế, các người cái gì cũng không được, dứt khoát chết đi, đỡ phải sống uất ức.” Nàng híp mắt, bắn ra ra ác độc quang mang, bỗng nhiên vừa cười ,“Có lẽ, các anh quỳ xuống van cầu tôi, tôi sẽ tha các anh một con đường sống.”
Tô Mộ Thu cả kinh, không thể tin trừng lớn mắt.
Loại chuyện này…………
Nàng thật sự không cách nào tưởng tượng một màn kia, tôn quý kiêu căng như bọn họ vì nàng mà mất tôn nghiêm.
Lục Nhã hừ lạnh,“Không chịu sao? Các anh có thể vì cô ta vứt bỏ quyền thế, chính là, tại tôn nghiêm các anh đối với cô ta yêu bất quá cũng như thế.”
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm mặt không biểu tình, làm cho người ta đoán không ra bọn họ chân thật nghĩ gì.
“Đợi một chút……..” Một bên trầm mặc Ngân Hồ cuối cùng mở miệng.
Thành công hấp dẫn mọi người chú ý, hắn chậm rãi đứng lên, một tay kéo Tô Mộ Thu ôm vào trong ngực, hai tay đặt tại trên lưng nàng,“Kỳ thật, tôi cho rằng, đối Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm càng thêm tàn nhẫn là tại trước mặt bọn họ nhục nhã người mà bọn họ yêu nhất, không phải sao?”
Dứt lời, hắn một đôi mắt hoa đào mị hoặc nhân tâm nhìn Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm, tràn ngập khiêu khích ý tứ. Tay thân mật ở eo Tô Mộ Thu trượt, hắn vùi đầu vào cổ của nàng nhẹ ngửi, thấp lẩm bẩm,“Có để ý tới quần áo không? Là tôi tự mình thay cho cô ấy.”
Quả nhiên, Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm vốn là nguội lạnh bộ mặt liền trở nên khó coi.
Lần trên Ám đảo là nỗi nhục cả đời của hắn, nếu như không phải chết tiệt…cái gì laser hồng ngoại, nếu như không phải bọn họ hạ lệnh canh giữ nghiêm ngặt, hắn vốn có thể trộm lệnh bài thoải mái ra đảo, kết quả còn bị trêu đùa một hồi.
Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm sắc mặt trầm xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!