– Thưa lão gia, thưa phu nhân có chuyện lớn rồi bên ngoài có 1….
– Có gì ngươi nói mau lên, việc gì mà phải cuốn lên thế hả.
– Chuyện này thật sự nghiêm trọng thưa lão gia, ngoài cổng phủ có 1 ng chết.
– ngươi bảo sao cơ, có 1 xác chết ở ngoài cổng sao.
– Vâng chính xác là như thế ạ.
– Mau mang ng đó vào đây để ta xem.
– Sao cơ ạ, tại sao chúng ta lại phải đem 1 cái xác vào nhà chứ ạ.
– K nói nhiều mau đi làm đi.
– Vâng.
Cái xác mà tên quản gia đó nhắc đến chính là nó Bảo Châu, hôm qua nó ngủ trc cửa phủ đó suốt cả đêm sáng nay lúc ng trong nhà nhìn thấy cứ tưởng tên nào đó chết trc cửa nhà.
– Thái y, cô bé đó có hay là đã chết.
– Thưa đại nhân tiểu thư này hoàn toàn còn sống chỉ vì kiệt sức mệt mỏi nên mới ngất xỉu. Nếu ngài bồi bổ chu đáo chắc chắn sẽ nhanh chóng tỉnh lại ạ.
– Đc rồi cám ơn ngươi. Quản gia Hong mau đưa ngân lượng rồi tiễn thái y về.
– Đa tạ đại nhân, tiểu nhân xin cáo từ.
\” Cái gì mà đại tiểu vậy trời, hôm qua mơ chưa đủ sao bây h lại tiếp tục mơ hả.\” Nó chưa mở mắt nhưng vẫn có thể nghe tiếng nói chuyện của mọi ng. Định mở mắt xem thử cảnh vậy hôm nay có giống hôm qua nữa k thì đột nhiên \”Rột, rột\” tiếng trống phát ra từ bụng nó hehe.
– Lão gia ơi tỉnh rồi, cô nương đó tỉnh lại rồi.
– Cô nương, cháu tĩnh rồi đúng k. Cháu có thấy khó chịu k ng k.
\” Hic sao lại thế này, sao mình vẫn còn ở đây đáng ra chỉ là giấc mơ thì phải nhanh chóng về vs hiện thực đi chứ sao vậy nè.\”
– Cháu có đói k ta bảo ng làm dọn điểm tâm cho cháu nhé.
– Cháu muốn ăn món gì.
\” Đói lắm muốn ăn nhiều món lăm nhưng làm sao có thể nói cho họ biết đây liệu họ có hiểu mình nói gì k ta.\”
– Phu nhân ơi, hình như vị cô nương này k thể nói chuyện thì phải.
– Cháu k thể nói chuyện đc sao.
\” Nói đc nói đc chứ nhưng chỉ sợ mấy ng k hiểu đc thôi à, mà thôi đành liều vậy nếu k muốn chết đói ở đây thì cho dù họ k hiểu cũng phải nói cho họ hiểu.\”
– Đói..bụng.
– Ơ cô nương ấy nói đc này.
-Cháu muốn ăn gì để ta sai ng làm mang lên cho.
\” Ế họ hiểu ta ư, k lẽ nào. Ơ nhưng mà hôic nãy ta nói gì vs họ thế nhỉ sao nghe là lạ, thử 1 lần nữa xem.\”
– Cho ta ăn thứ gì cũng đc.
– Đc rồi, cung nữ Choi mau mang điểm tâm ra đây.
\” K thể ngờ đc thứ ta vừa phát âm ra k phải tiếng Việt. Ối mẹ ơi ta biết tiếng Hàn từ khi nào thế này, mơ là mơ thật rồi.\”
Gia đình ta đang nương nhờ là phủ của 1 vị Đại thừa tướng đã về quê ở ẩn từ bỏ danh lợi, ông ta sống cùng vs vợ và 1 con trai đang lên kinh nhận bảng vàng vì mới đỗ Trạng nguyên. Gia đình Thừa tướng này rất đc lòng dân vì lối sống giản dị hay giúp đở nhân dân, nghe qua thì nghe nói ng con trai của họ cũng là 1 đấng nam nhi anh tài tuấn dũng, hết mực khôi ngô tuấn tú thông minh tao nhã.
– Cháu là con gái của nhà ai vậy.
– ……..
– Cha mẹ cháu làm nghề gì, sao lại lưu lạc đến tận đây.
– Tôi k biết.
– Cháu k nhớ gì cả sao.
\” Hic sao tự nhiên lại nhắc đến gia đình chứ nhớ mẹ quá đi à, huhu muốn khóc.\”
– Ủa sao cháu lại khóc, ta đã nói gì k phải sao. Cho ta xin lỗi.
– hic….
Thấy nó khóc vị phu nhân ấy đành ôm nó vào lòng mà dỗ danh, bà ấy từ lâu đã ao ước óc 1 cô con gái để tâm tình chia sẽ bây h có nó ở bên nên bà ấy cực kì cưng chiều nó.
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!