Trọn Đời Không Buông Tay - Chương Quyễn 1 : chương 10 .1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Trọn Đời Không Buông Tay


Chương Quyễn 1 : chương 10 .1


Tưởng Chính Nam nhất thời sửng sốt ngây người, bản thân hắn chưa từng đánh phụ nữ. Hơn nữa mấy năm nay lăn lộn thương trường, hắn sớm đã luyện được bản lĩnh thong dong không chút sợ hãi. Nhưng tại sao cô mới chỉ nói mấy câu như vậy, làm sao lại dễ dàng khơi mào lửa giận của hắn như vậy chứ? Sau đó hắn cư nhiên cứ như vậy mà vung tay đánh—– sao hắn lại có thể khác thường như vậy?

Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, muốn đi đến chạm vào mặt của cô. Cô lại lạnh lùng quay đầu đi, răng cán chặt môi dưới hằn thành một đường viền, coi như tùy ý đứt ra —— bất quá một hai giây sau, chỉ thấy cô cũng giơ tay, hướng mặt hắn quăng một cái tát. Hắn nhích người, tay cô dừng ở ngực áo của hắn, phát ra tiếng vang rầu rĩ —— hắn nắm chặt tay cô, dùng sức mà kéo, đem cả người cô kéo lại đây.

Mũi của cô nặng nề mà giáng vào ngực áo của hắn, tựa như là đập vào tấm thép vậy, đau quá! Trên mặt cũng đau, bỏng rát, chỉ có một từ đau để tả.

Cô giống như nổi điên, sống chết vùng lấy tay của mình, nhấc chân đá hắn: “Anh buông ra cho tôi – – – anh – – – – anh bại hoại, mau thả tay tôi ra —- bại hoại —–’’

Khuôn mặt cô nghiêm nghị đỏ ửng lên, nín thở, nửa ngày cư nhiên chỉ có thể mắng hai chữ ‘bại hoại’. Tưởng Chính Nam cũng ăn xong cô. Đây là con gái của kẻ buôn lậu ma túy, cũng không hơn gì, chỉ thế mà thôi. Coi như hôm nay hắn mở rộng tầm mắt.

Hắn chính là không muốn thả ra, cô giãy dụa ngay cả không khí cũng không có chỉ có thể thở phì phì, hắn lại cúi đầu, nhìn cô, giống như con mèo đang nhìn con chuột, bộ dáng như muốn nói cô có làm thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu.

Đúng, cô là con gái của kẻ buôn lậu ma túy, ở trong mắt bọn họ cô so với con kiến cũng không bằng, so với con gián còn đê tiện hơn. Cho nên Diệp Anh Chương tính kế lừa cô, ngay từ đầu đã có âm mưu với cô —— cho nên hắn không nể gì mà đem cô nhốt tại nơi này —- chính là cho dù cô có thế nào cũng tốt, cũng không tới phiên họ Tưởng hắn phải lãng phí thời gian. Cô hận, cô hận mỗi người bọn họ.

Oán hận cùng khổ nhọc kìm nén từ lâu trong lòng giờ phút này dâng tràn đầy trong đầu, Liên Trăn chỉ cảm thấy máu trên thân thể đều đang dũng mãnh dồn về não bộ. Cô cúi đầu, hung hăng cắn lên tay hắn.

Có lẽ hắn không ngờ đến điều này, chỉ cảm thấy cổ tay mọt trận đau buốt. Cô gái này, thật sự là muốn cắn rách thịt của hắn mới thôi . . . trách không được cổ nhân có câu: “Chỉ có tiểu nhân và đàn bà là khó dạy.”

Hắn không thể tưởng được chính mình cũng có lúc đâm lao phải theo lao. Nhưng nhất thời hắn cũng không biết mình muốn giơ tay đẩy cô ra hay là ngăn cô lại —-

Cuối cùng, hắn một phen ôm lấy thắt lưng của cô, cách một tầng áo len mềm mại, chỉ cảm thấy vòng eo của cô cực nhỏ, tựa như có thể gập lại vậy —- cô nhấc chân đá, hắn thuận thế chặn lại chân cô —- cô giống như điên rồi, càng không ngừng giãy dụa, kéo hắn, đẩy hắn —– hắn vốn chỉ dùng vài phần khí lực nên bị cô vùng vẫy quá mạnh, cả hai người hướng mặt thảm thật giầy ngã xuống —-

Áo len của cô cổ hình chữ V, cổ áo thực ra không rộng lắm, nhưng bởi vì dây dưa cho nên cổ áo bị kéo ra tận cánh tay, lộ ra bờ vai mượt mà tinh tế cùng với một mảng lớn da thịt trắng hồng phấn nộn, bộ ngực non mềm được chiếc áo lót màu đen bao trùm, thoắt ẩn thoắt hiện —-

Tưởng Chính Nam chỉ thấy cái đầu đang mơ màng của mình ‘ong’ một tiếng, máu trên người hướng một nơi mà dồn tới —– gần đây hắn quá bận bịu, liên tiếp không ngừng đi công tác, đã muốn hơn 1 tháng không có gần nữ sắc —–

Thân hình mềm mại thơm mát bị hắn cố định dưới thân, đường cong lả lướt, tựa như dán chặt vào nơi đó của hắn —- hơi thở của cô vừa nhanh lại vừa ấm, hơi ẩm ướt phả vào bên tai hắn —–

Tầm mắt hắn dừng ở cánh môi đỏ mọng khẽ nhếch lên của cô, ước chừng là do tức giận dây dưa vừa rồi, giờ phút này làn da trong suốt lại ửng hồng nóng rực, đẹp tựa như một đóa hoa hạnh nhân sớm mai nở rộ —– hắn không biết bản thân mình là do uống rượu hay là bị làm sao vậy, hắn giống như điên cuồng, đè nén nhưng không thể kìm nổi dục hỏa đang cuộn trào lên.

Cô trợn tròn hai mắt nhìn, ngay cả hít thở cũng không dám, tiếp theo chỉ biết dùng sức để phản kháng, ô ô ô ở trong miệng hắn mà kháng nghị —- hương vị của cô rất ngọt ngào hợp khẩu vị của hắn, đậm đà khiến cho người ta nhớ tới những miếng mứt hoa quả.

Kháng cự của cô gái này khiến cho ham muốn của hắn càng bùng cháy, hắn chỉ biết rằng bản thân hắn lúc này như một cây cung đã căng dây đến cực điểm, chỉ chờ lệnh mà bắn —- mà hắn cũng không muốn kiềm chế chính mình —- tay tựa như không thể khống chế, mem theo vạt áo len mà đi vào —– bàn tay thành thạo mà nhẹ nhàng mơn trớn da thịt trắng nõn mềm mại của cô —-

Cuối cùng, hắn nhanh vội vàng mà tiến vào thân thể của cô — cô bị đau đến chỉ biết há miệng mà cắn lên bả vai của hắn, hai tay bấm chặt vào lưng hắn, nước mắt như suối mà trào ra —–

Tưởng Chính Nam cảm thấy đau đớn trên vai vẫn dai dẳng. Khi tắm rửa hắn nhìn thấy, quả nhiên vết thương hiện rõ ngay trước mắt. Cô gái này, đúng là chỉ biết cắn trừ bỏ trên vai, trên cổ hắn cũng có, đương nhiên rõ ràng nhất chính là trên cổ tay, vết máu vẫn còn âm ỉ, hắn có muốn che cũng không được.

Đột nhiên hắn lại nhớ tới cảnh tình cảm mãnh liệt ở biệt thự, lại giật mình hồi lâu, vì sao hắn lại không thể khống chế như vậy?

Sự tình đã vượt xa tầm kiểm soát của hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN