[BTS][VMinKook] ĐIÊN CUỒNG VÌ YÊU
09
Sau khi mang chiếc usb từ chỗ máy quay an ninh xảy ra vụ bắt cóc Jimin khi nãy, Taehyung hồi hộp nhìn YoungJae xử lý đoạn video đó trong khi Namjoon chỉ biết lặng đứng đằng sau nhưng cũng lo lắng không kém. Dừng lại màn hình rồi phóng to chiếc xe bảy chỗ, YoungJae nhanh chóng phóng to biển số xe rồi Namjoon cũng bắt đầu cử người điều tra nhưng cuối cùng chỉ kết luận được biển số đó là giả. Tức giận đập mạnh xuống bàn, Taehyung đưa tay xoa hai bên thái dương, quay sang nhìn Namjoon nghiêm túc nói.
_ Đám người này có vẻ như đã tính toán rất kỹ đợt bắt cóc này.
_ Nhưng để làm gì cơ chứ? – Namjoon cau mày khó hiểu – Jimin sao lại liên quan đến bọn chúng?
_ Có khi nào là đám người bắt cóc tống tiền không?? – YoungJae búng tay cái tách quay sang nhìn Taehyung.
_ Chiếc xe màu đen bám theo ở phía sau có điều tra được là của ai không? – Taehyung chỉ vào màn hình.
_ Bên phía đội cảnh sát giao thông vừa báo với anh là phát hiện chiếc xe giống với chiếc màu đen này. – Namjoon gác máy rồi quay sang nhìn Taehyung – Tuy nhiên không có người cũng chẳng tìm được camera quay lại lộ trình của nó.
_ Biển số xe thì sao? Có tra được chủ của nó không? – Taehyung gấp gáp quay lại nhìn Namjoon.
_ Có. – YoungJae xen ngang – Theo em điều tra thì chiếc xe này là của….
_ Đàn em của Jeon Jungkook.
Kinh ngạc trước câu trả lời của Namjoon, Taehyung thở hắt ra một tiếng rồi với lấy thẻ cảnh sát cùng với khẩu súng ở trên bàn như thể muốn đi đâu đó thì liền bị Namjoon giữ lại….
_ Em tính làm gì?
_ Đã có manh mối rồi thì em phải đến gặp tên đó hỏi cho ra lẽ. – Taehyung gạt tay Namjoon ra.
_ Đừng bồng bột như vậy. – Namjoon cau mày – Em quên là hắn ta là ai rồi sao?
_ Cử đội đến chỗ của Jeon Jungkook đi.
Mặc kệ cho lời khuyên can của Namjoon, Taehyung lạnh lùng bước thẳng ra khỏi phòng khiến cho anh cảm thấy có chuyện gì đó tồi tệ chuẩn bị ập đến. Trước khi đến cục cảnh sát thì Namjoon đã nhận được cuộc gọi từ Jungkook hỏi về vụ án của Jimin và phải thông báo mọi thứ cho cậu biết nếu như phát hiện được manh mối nào đó. Quay sang nhìn chiếc máy tính mà YoungJae xử lý đoạn video lúc nãy, Namjoon khẽ ngồi xuống rồi bắt đầu dừng ở đoạn đám người kỳ lạ lôi Jimin vào trong xe mà ánh mắt thoáng hiện lên sự ngạc nhiên khi trông thấy có hình xăm nào đó ở gần cổ tay của họ. Phóng to nó lên và xử lý chất lượng hình ảnh, Namjoon như không thể tin được khi đó chính là biểu tượng của bọn người Tam Hoàng ở Hong Kong xuất hiện ở Seoul. Gấp gáp di chuyển đến chỗ vắng vẻ, Namjoon lập tức gọi điện cho Jungkook.
—– BIỆT THỰ CHỖ JUNGKOOK —–
Trong phòng làm việc, Jungkook cau mày vứt điện thoại sang một bên sau khi nghe một số thông tin từ Namjoon đã điều tra ở cục cảnh sát. Bọn Tam Hoàng bên Hồng Kong chẳng phải cậu đã trả số hàng đã chơi Min Yoongi cho bọn chúng rồi sao? Lén lút đặt chân lên Seoul còn bày kế hoạch bắt cóc Park Jimin? Trong đầu Jungkook bắt đầu suy nghĩ, hành động này của đám Kim Thạc Trấn không phải là không có chủ đích nhưng cuối cùng là gì chứ? Đan hai tay lại với nhau, Jungkook thật nghĩ mãi không ra được lý do tại sao bọn họ lại bắt cóc Park Jimin thì liền chửi thề một tiếng.
_ Cậu hai?
Nhìn cửa phòng làm việc mở toan ra, Jungkook nhướng mày ngạc nhiên khi thấy JB khẽ gõ cửa rồi liền ra hiệu bảo anh bước vào. JB lạnh lùng ngồi xuống đối diện Jungkook, anh cẩn thận đưa số tài liệu đã điều tra được giao cho cậu xem rồi bắt đầu giải thích…
_ Đây là số thông tin em đã điều tra được, bọn bắt cóc chính là người của bọn Tam Hoàng bên Hồng Kong, thuộc hạ của Kim Thạc Trấn.
_ Hắn vừa về đã đến đâu mày có điều tra được không? – Jungkook nhướng mày nhìn JB.
_ Quán bar MAMA ạ. – JB gật đầu – Hắn ta vừa về Seoul thì đã chạy đến chỗ của Jung Hoseok. Điều thú vị ở đây chính là số hàng quan trọng mà Thạc Trấn gửi cho tên Hoseok hiện giờ đang ở chỗ của bọn cảnh sát.
Ngạc nhiên trước lời nói của JB, Jungkook bắt đầu nhớ lại cái ngày mà cậu chạm mặt Hoseok ở trước thảo công viên và tên cảnh sát Kim Taehyung. Nếu như vậy thì Jungkook dần dần hiểu được kế hoạch của đám người đó về việc bắt cóc Park Jimin, Kim Thạc Trấn là muốn lấy lại số hàng đó bằng cách uy hiếp Kim Taehyung. Gấp gáp tìm thông tin rồi cho người thực hiện kế hoạch ngay, Jungkook khẽ nhếch miệng cười vì đây là lần đầu tiên thấy bọn Tam Hoàng đó xoắn đến như vậy. Số hàng đó chắc chắn ngoài thuốc phiện còn có một thứ quan trọng khác. +
_ Cậu hai tính giải quyết như thế nào ạ?
_ Chỉ là số thuốc phiện mà xoắn não đến vậy? Có kẻ ngu như Min Yoongi mới tin thôi. – Jungkook nở nụ cười cao ngạo. 3
_ Chủ tịch cũng đã từng dặn dò không nên đối đầu với họ. – JB đắn đo nhìn Jungkook – Cậu hai, lần này cậu tính…??
_ An tâm đi, tao đã có cách rồi. – Jungkook nhìn JB rồi mỉm cười – Mày làm tốt lắm, có thể ra ngoài được rồi.
Ngay khi JB vừa cuối đầu chào Jungkook thì bên ngoài Jackson đã vội vàng chạy vào khiến cho Jungkook cau mày nhìn…
_ Cậu hai, ở dưới bọn cớm đang..
_ Đến rồi à? – Jungkook chẳng tỏ ra vẻ gì ngạc nhiên, cậu nhếch miệng cười rồi nhìn Jackson – Có tên cảnh sát họ Kim đó chứ? Em trai của Park Jimin ấy?
_ Dạ có. – Jackson gật đầu.
_ Bảo cậu ta lên phòng tao nói chuyện, đám phiền phức còn lại thì mày và Bambam sắp xếp đi.
Một lát sau, Taehyung theo dự hướng dẫn của Jackson bước lên phòng làm việc của Jungkook mà ánh mắt cảnh giác cao độ. Từ lúc bước vào đây, Taehyung chăm chú quan sát mọi thứ xung quanh nhưng chẳng phát hiện được chút tung tích gì của anh trai mình. Mơ hồ đưa ra phán đoán, Taehyung nghĩ có lẽ đám Royal này không hề liên quan đến vụ bắt cóc đó. Nheo mắt nhìn hình bóng ngạo nghễ của Jungkook nhắm nháp ly rượu ở trên tay, nụ cười nửa miệng quen thuộc hướng về phía Taehyung khiến cho anh vô cùng khó chịu. Ra hiệu bảo Jackson lui ra, Jungkook từ tốn đặt ly rượu xuống bàn rồi quay sang nhìn Taehyung. 1
_ Uống chút rượu chứ sếp Kim?
_ Bớt vòng vo đi. – Taehyung gắt gỏng – Cậu bảo tôi lên đây chắc chắn biết được mục đích của tôi là gì.
_ Ý sếp là tôi là đồng lõa với đám người Tam Hoàng bắt cóc Park Jimin?
Trợn tròn mắt khi nghe Jungkook nhắc đến băng nhóm tội phạm nguy hiểm đó, trong lòng Taehyung bắt đầu lo lắng cho tình trạng hiện giờ của Jimin. Tại sao bọn khốn đó lại bắt cóc anh trai mình vẫn khiến cho Taehyung đau đầu khó hiểu. Thấy dáng vẻ khổ sở của người trước mắt, Jungkook cười thầm trong lòng, Kim Taehyung, thế giới rối ren này một cảnh sát như anh sẽ không thể nào cứu được Park Jimin hay là bản thân mình. Muốn giữ chú mèo nhỏ cho riêng bản thân? Jungkook thấy nực cười cho cái tình cảm viễn vong của Taehyung.
_ Kim Taehyung, bọn Tam Hoàng là tội phạm nguy hiểm như thế nào không cần tôi giải thích anh cũng hiểu mà phải không? Bọn quan chức cấp cao ở đây cũng chẳng thểlàm gì với những băng đảng nhỏ khác của họ huống chi anh chỉ là một tên cảnh sát bình thường? +
_ Nói thẳng ra đi. – Taehyung cau mày.
_ Tôi có thể cứu được Park Jimin. – Jungkook chắc nịch nói – Hơn nữa tôi cũng biết rõ bọn chúng cần gì nên mới bắt cóc anh ta.
_ Không lẽ…? – Taehyung cau mày nhớ lại vụ việc ở thảo cầm viên hôm đó.
_ Đúng. – Jungkook cười híp mắt – Bọn họ muốn anh giao trả số hàng đó và tất nhiên còn muốn anh trở thành chân sai vặt của họ nữa.
_ Khốn kiếp! – Taehyung trừng mắt nhìn Jungkook – Đám tội phạm các người đừng nghĩ chuyện gì cũng có thể đạt được!
_ Có chứ Kim Taehyung. – Jungkook gõ tay nhịp nhàng trên bàn – Bằng chứng là cấp trên của anh không bao giờ đối đầu với chúng tôi hết.
_ Jeon Jungkook!
_ Tuy nhiên, để không làm anh khó xử tôi có một chút trao đổi hay hay. – Jungkook đan hai tay lại với nhau, mỉm cười nhìn anh.
Taehyung nhướng mày chờ đợi cái trao đổi hay ho từ Jungkook….
_ Tôi sẽ cứu Park Jimin nhưng ngược lại tôi muốn anh ấy ở bên chỗ tôi một thời gian.
_ Sẽ không bao giờ có chuyện đó! – Taehyung kiên quyết phản đối – Jeon Jungkook, anh trai của tôi không bình thường như những người khác, cậu muốn tìm một món đồ chơi thì biến ngay đi. Nếu không… – Taehyung không chần chừ rút súng ra hướng đến chỗ Jungkook – Sẽ có một viên đạn xuyên qua đầu cậu, tôi chắc chắn.
Bật cười trước lời đe dọa khôi hài của Taehyung, Jungkook không tỏ ra vẻ sợ hãi hay căng thẳng, thậm chị cậu còn đưa tay gạt khẩu súng của Taehyung xuống, giọng nói tự tin lên tiếng.
_ Chỉa súng vào tôi thì anh đã sắm sẵn cho mình một bản tử hình rồi. – Jungkook lại cười – Nhưng do anh là em trai của Park Jimin nên tôi tạm bỏ qua cho anh lần này. Nghĩ kỹ đi, nếu tôi thật sự xem anh ta là món đồ như anh nghĩ tôi có cần phải ra điều kiện hay thông báo trước cho anh như thế không?
_ Cậu muốn cái quái gì chứ? – Taehyung điên tiết nhìn Jungkook.
_ Jimin nói với tôi anh ấy rất thích Taehyungie bởi vì em trai của Jimin là một cảnh sát tốt. – Jungkook nghiêm túc – Anh sẽ không khiến cho Jimin thất vọng chứ? Nếu anh không mang trả lại số hàng đó Jimin sẽ gặp nguy hiểm. Anh càng trông chờ vào thứ gọi là công lý thì cũng chẳng gặp lại được Jimin.
_ Tốt bụng nhỉ? – Taehyung nhếch miệng cười – Cậu cũng là một trong những tên tội phạm tôi muốn tống vào tù đó Jeon Jungkook, nên nhớ.
_ Sao cũng được. – Jungkook di chuyển về phía cửa sổ quan sát khung cảnh xung quanh – Tôi biết cậu đang nghi ngờ trong cục cảnh sát có nội gián làm việc cho bang hội Royal và anh muốn lật bài đúng không?
_ Cậu dám bán đứng gia đình sao? – Taehyung mỉa mai hỏi.
_ Gia đình? – Jungkook nở nụ cười quỷ dị – Tôi có sao?
Cau mày trước lời nói kỳ quái của Jungkook, Taehyung dự tính bỏ đi thì đã nghe Jungkook lên tiếng…
_ Sở trưởng Park Jinyoung là người giúp đỡ cho anh trai tôi Min Yoongi qua được một số vụ làm ăn.
Hơi sững người đứng đó, Taehyung ngạc nhiên khi tên nội gián chính là sở trưởng Park nhưng rồi cũng nhanh chóng rời khỏi khiến cho Jungkook lạnh lùng đứng đó nhìn Bambam vội vã chạy vào.
_ Cậu hai, tại sao cậu lại cung cấp tin tức đó cho tên cảnh sát này chứ???
_ Dù sao tao cũng muốn triệt hết những tên phiền phức liên quan đến Min Yoongi. – Jungkook nhếch miệng cười.
_ Nhưng mà tên nhóc đó cũng chẳng làm được tích sự gì đâu. – Bambam cau mày – Chỉ là một tên cảnh sát quèn làm sao đấu lại được Park Jinyoung cơ chứ?
_ Mày lầm rồi. – Jungkook châm điếu thuốc – Tao đâu có muốn nó đấu với Park Jinyoung.
_ Vậy thì???
_ Tao chỉ gợi ý thôi. – Jungkook mỉm cười – Nhưng nếu Kim Taehyung muốn làm anh hùng thì việc sống chết của tên đó cũng không cần đến lượt tao quản mà có tên sở trưởng đó lo rồi.
_ Cậu hai muốn Kim Taehyung tự tìm đường chết?? Nhưng tại sao vậy ạ???
Lạnh lùng nhớ lại dáng vẻ hạnh phúc của Jimin khi ở bên cạnh Taehyung, tâm tình Jungkook chợt trầm xuống, hờ hững đáp…
_ Vì nó chướng mắt. Mà hơn nữa từ lúc nào tao muốn giết ai đó thì phải có lý do vậy?
_ Em xin lỗi. – Bambam hoảng sợ, vội vàng cuối đầu.
CỘC! CỘC! CỘC!
Liếc mắt nhìn JB và Jackson cùng với hai tên thuộc hạ khác có thẻ cảnh sát ở trên người, Jungkook vừa nhếch miệng cười thì đã nhận được tin nhắn từ Kim Namjoon.
Kim Namjoon: Vật quan trọng trong số hàng đã được vận chuyển đi.
Do đoán được việc Taehyung sẽ đến đâu tìm mình, Jungkook thong thả kéo dài thời gian cuộc trò chuyện vô nghĩa này mục đích là để Jackson cử hai tên thuộc hạ khác trà trộn vào cục cảnh sát hỗ trợ Namjoon lấy thứ mà tên Kim Thạc Trấn muốn tìm nhất. Đưa tay ra hiệu bảo tên thuộc hạ mang thứ quan trọng đó đặt trên bàn, Jungkook thật sự muốn xem đây là gì mà tại sao bọn Tam Hoàng lại không gửi trực tiếp cho bang hội ở đây mà phải cất công đến thế? Không lẽ bên chúng cũng đang có nội gián nên mới bảo mật đến vậy? Nếu vậy thì rất thú vị, Jungkook nghĩ như thế.
_Hửm? – Jungkook nhướng mày ngạc nhiên khi thấy nó chỉ là một chiếc usb.
_ Bọn Tam Hoàng đang làm cái gì vậy nhỉ?? – Jackson khó hiểu gãi đầu.
Cắm chiếc usb vào trong laptop, ánh mắt của Jungkook có chút kinh ngạc khi trong đó là những thông tin cá nhân cùng với một số tình hình hoạt động của rất nhiều người trong thời gian vừa qua. Kim Thạc Trấn muốn lật đổ Min Ha Eun đến nỗi phải cho người cẩn thận điều tra đến thế sao? Bởi vì hầu hết những đối tượng trong usb đều là những người đã rút khỏi Royal và nó làm cho cậu khó hiểu. Kéo xuống phía dưới ghi rõ về kế hoạch làm ăn trong vụ này, Jungkook nghĩ có lẽ đám Tam Hoàng đoán người nhận hàng chắc chắn là Jung Hoseok nên mới dám ghi rõ ràng đến vậy nhưng không ngờ xảy ra tình trạng này nên mới xoắn lên tìm cách lấy lại?
_ Jung Hoseok được nhận nhiệm vụ này sao? – Jungkook cau mày suy nghĩ.
_ Thế thì lạ quá. – Bambam cũng nhận ra có gì đó không ổn – Không phải tên Hoseok còn có một ông chủ sao? Tại sao bọn Tam Hoàng không giao cho tên thuộc hạ đó mà lại quay sang giao nó cho Hoseok?
_ Có lẽ có chuyện gì đó không ổn trong bang hội. – JB lạnh lùng lên tiếng.
Nhướng mày ngạc nhiên khi thấy đối tượng khách hàng của Tam Hoàng là băng nhóm Yakuza khét tiếng nhất ở Nhật, Jungkook dự tính sao thêm một bản nữa nhưng có lẽ chiếc usb này được bảo mật rất cao nên cậu không thể làm được.
_ Sao thế cậu hai?? – Jackson tò mò nhìn Jungkook.
_ Bọn Yamaguchi gumi đang nhắm đến đám trưởng bối bang hội Royal. – Jungkook đóng laptop xuống, lạnh lùng nói.
_ Yakuza??? – Đến lượt Bambam kinh ngạc.
_ Cậu hai, có cần em đi điều tra thông tin đó không? – JB nhìn Jungkook.
_ Khoan đã. – Jungkook cau mày – Mày đi điều tra thông tin về Kim Thạc Trấn hiện giờ đang ở đâu? Tao muốn liên lạc với tên đó ngay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!