[Đam mỹ, đoản, ngọt văn] Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ - Chương 1: Trạch Lan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
216


[Đam mỹ, đoản, ngọt văn] Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ


Chương 1: Trạch Lan


Trước kia có một môn phái.

Đại sư huynh danh chấn thiên hạ, tiểu sư đệ bộc lộ tài năng, nhị sư huynh…… bừa bãi vô danh.

Nhị sư huynh thích đại sư huynh, đại sư huynh thích tiểu sư đệ, tiểu sư đệ…… yêu đại sư huynh.

Không có người để ý nhị sư huynh, cũng không có người yêu nhị sư huynh.

Người nào cùng ta đi qua sương tuyết của ngày đông, người nào cùng ta ngắm hoa trên sông xuân.

Người khi đã quá mức hèn mọn, chân tình nửa đời chỉ cầu đổi lấy một phần yêu thích nhỏ.

1

“Trạch Lan, lần này tông môn thi đấu giao cho ngươi phụ trách.”

Nhị sư huynh Trạch Lan đột nhiên bị điểm danh một cách không kịp phòng ngừa, ngẩn người ra, dưới ánh mắt của lão tông sư hơi do dự mà khẽ gật đầu: “…… Đệ tử tuân mệnh.”

“Tông môn thi đấu lần trước do Tu phụ trách, nếu như ngươi có chỗ nào khó ra quyết định, có thể đi hỏi hắn một chút.”

Tu là đại sư huynh, sớm đã thành danh nhiều năm, lần tông môn thi đấu năm năm trước đó đã lo liệu mười phần thanh sắc tuyệt vời.

“Đệ tử hiểu rõ.”

Nhị sư huynh trong lòng vừa động, nghĩ đến thân ảnh hà tư nguyệt vận* kia.

Nhị sư huynh cầm theo tông quyển đi Đệ Tử Phong.

Chân còn chưa đạp lên bậc cầu thang cuối cùng, chợt nghe có tiếng kim loại va chạm nhau, liền biết là đại sư huynh đang luyện võ trên đỉnh núi.

Hắn do dự một chút, định đợi một lát nữa lại đến, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “Đinh”, tiếp theo là một tiếng cười to trong trẻo.

Nhị sư huynh sửng sốt.

…… Tiểu sư đệ?

“Sư huynh, đệ thắng rồi, có khen thưởng gì không?” Giọng tiểu sư đệ có vài phần chế nhạo, rất là đắc ý.

“…… Chó chết.” Đại sư huynh sau một lúc trầm mặc, không nhẹ không nặng mà mắng một câu.

Nhị sư huynh nghe vậy, tay cầm tông quyển siết lại, hắn lại bước lên một bậc cầu thang.

Đại sư huynh một thân áo trắng, đứng đối mặt với tiểu sư đệ, bảo kiếm mà sư phụ ban cho đại sư huynh đang bị tiểu sư đệ cầm trong tay thưởng thức múa may.

Đại sư huynh xoay người lấy một khối tô đường để trên thạch đài, quơ qua quơ lại hai cái ở trước mặt tiểu sư đệ giống như đùa với cẩu, rồi đút vào trong miệng hắn.

Tiểu sư đệ bắt lấy tay đại sư huynh, nở nụ cười, rũ mi nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay đối phương.

“Ba.”

Tông quyển trong tay nhị sư huynh rào rào rơi xuống đất.

Đại sư huynh nghe tiếng sực tỉnh, tiện tay tát tiểu sư đệ một cái tựa như đánh yêu, quay lại liền thấy nhị sư huynh đang hốt hoảng ngồi xổm trên mặt đất thu dọn tông quyển.

Đại sư huynh nhíu nhíu mày, kêu tên nhị sư huynh: “Trạch Lan.”

Nhị sư huynh ôm tông quyển trong tay một cách qua quýt, cúi thấp đầu không được tự nhiên mà hành lễ: “Sư huynh.”

“Đệ tới đây có chuyện gì không?” Đại sư huynh đi tới, nhặt một quyển tông màu vàng còn sót lại trên mặt đất, nhẹ nhàng đặt vào tay nhị sư huynh.

Nhị sư huynh khẽ gật đầu một chút, lùi xuống một bậc cầu thang, đầu vẫn còn ủ rũ: “Cảm tạ sư huynh.”

Hắn nói tiếp: “…… Bây giờ đã không có chuyện gì rồi.”

Tiểu sư đệ thấy nhị sư huynh đi xa, bước lại đây: “Sư huynh chúng ta luyện kiếm tiếp nha?”

Đại sư huynh nhìn theo bóng lưng Trạch Lan hốt hoảng rời đi, hỏi: “Trạch Lan hắn làm sao vậy?”

Tiểu sư đệ cười khẽ, kéo tay đại sư huynh lôi đại sư huynh trở lại kiếm đài, một trận gió đến, hắn hơi híp mắt, chậm rãi chấp kiếm, cười làm một cái động tác mời đối với đại sư huynh.

Ngoài miệng hững hờ nói: “Chắc là trong lòng có quỷ.”

Nhị sư huynh một đường tựa như trốn chạy lao xuống Đệ Tử Phong.

Thời điểm đạp lên bậc thang cuối cùng bước hụt bước chân, mất thăng bằng lại bị ngã trên mặt đất.

“……”

Nhị sư huynh không hề rên đau, chỉ tự mình chậm rãi bò dậy, khóe mắt có một chút đỏ.

Trước kia khi còn nhỏ, đại sư huynh thường dẫn hắn và tiểu sư đệ cùng ra khỏi cửa, tiểu sư đệ dùng bàn tay bẩn thỉu là có thể lôi kéo vạt áo của đại sư huynh, ngược lại bàn tay của hắn mặc dù rửa qua vô cùng sạch sẽ, đại sư huynh lại không chịu dắt hắn đi.

Đại sư huynh nói: “Trạch Lan, đệ lớn rồi, tự mình đi đi.”

Tiểu sư đệ té ngã, đại sư huynh sẽ nâng tiểu sư đệ dậy rồi dỗ ngọt.

Hắn trong lòng đố kỵ, tự mình làm cho mình ngã, đại sư huynh thấy thế liền nhíu mày, trong giọng nói mang theo mấy phần trách cứ: “Trạch Lan, không được thêm phiền phức.”

……

Kỳ thật chỉ muốn đại sư huynh liếc mắt nhìn hắn một cái mà thôi, nếu có thể dỗ ngọt hắn một chút, hắn sẽ vui vẻ đến ngủ không được.

……

Nhiều năm như vậy, một chút cũng không thay đổi.

Nhị sư huynh đứng nguyên tại chỗ sửng sờ một lát, xả ra một nụ cười khó coi, khom người nhặt từng tông quyển rơi rớt trên mặt đất, đi rồi.

2

Hôm nay là ngày tông môn thi đấu bắt đầu, trong tông cực kỳ náo nhiệt, mặc kệ là đệ tử ngoại môn của bổn tông hay là tông bên ngoài đều tụ tập vào trong tông môn. Xiêm áo đủ màu, vũ khí đa dạng.

Tham dự tông môn thi đấu lần này không chỉ có người của bổn tông, còn có đệ tử ưu tú của các tông bên ngoài, cùng nhau luận bàn về kiếm, hữu hảo giao lưu.

Lần này tông môn thi đấu do nhị sư huynh phụ trách, nhị sư huynh mấy ngày trước đây đều chuẩn bị đến đêm khuya, quầng mắt xanh đen một mảnh, hắn ngày thường thanh tú, lúc này nhìn bỗng có chút hương vị của bệnh mỹ nhân.

Hắn cả ngày loay hoay chạy như bay, lúc thì đón khách lúc thì an bài phòng, một người hận không thể phân ra thành mười người.

Nhị sư huynh thật vất vả mới có chút thời gian nhàn hạ, trong lòng vẫn còn có chút bất an, đây là lần đầu tiên hắn phụ trách tông môn thi đấu, thật sự không muốn làm cho sư phụ thất vọng.

Hắn mở ra danh sách, trái phải do dự một phen, đang định lại đi kiểm kê đầu người, mới bước ra cửa nửa bước bỗng dưng đầu óc choáng váng, trước mắt đen kịt muốn té nằm trên mặt đất.

Đột nhiên một cánh tay vững vàng chặn ngang ôm hắn nâng dậy, nhị sư huynh đầu óc mê muội, theo bản năng muốn đẩy người ra một bước, không nghĩ tới lại chui vào trong lòng ngực của người ta.

“Đứng vững.” Một giọng nói vang lên sát bên tai hắn, chất giọng hơi khàn xen lẫn giữa thanh niên và thiếu niên.

Người này chắc hẳn là nhiều năm đứng trên ngôi cao hoặc là được nuôi dưỡng trong môi trường sung túc đầy đủ, chỉ bằng hai chữ phổ thông tầm thường cũng mang theo chút mùi vị sai khiến ra lệnh, nhị sư huynh vừa nghe đã thanh tỉnh mấy phần, không tự giác mà đứng vững.

“…… Đa tạ.” Nhị sư huynh lùi lại hai bước, lúc này mới thấy rõ tướng mạo của người kia.

Đó là một thiếu niên mười bảy mười tám, dáng người thẳng tắp, gương mặt tinh xảo đến có chút không chân thật, một đầu tóc dài dùng dây cột tóc cột cao cao, thân mặc áo bào màu xanh thẳm, cổ áo tay áo thêu ám văn màu bạc tăng thêm mười phần sang trọng, cẩn thận nhìn kỹ hẳn là hình chim bạch tước.

Là người Kinh gia, hơn nữa địa vị cũng không thấp.

Võ nghệ của nhị sư huynh tuy rằng không cao, nhận biết người lại không kém, trang phục huy hiệu của các môn phái các gia tộc đều nhận biết rõ ràng.

Chẳng qua, loại kỹ năng này không sánh bằng võ công cao cường khiến cho người ta phải khen ngợi.

Thiếu niên kia dường như chỉ đi ngang qua, tiện tay giúp đỡ, nghe hắn nói vậy chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn nhị sư huynh một cái, xoay người rời đi.

Nhị sư huynh cũng không để trong lòng, chỉ lắc lắc đầu cho tỉnh táo, cầm danh sách rẽ sang hướng khác.

Buổi sáng săn sóc, buổi trưa dùng bữa, nhị sư huynh xử lý mọi chuyện xong xuôi liền đi thiện đường, chân còn chưa bước vào, người đã đụng phải người bên trong đi ra.

Nhị sư huynh ngẩng đầu lên, khéo thật, lại là thiếu niên Kinh gia mặc áo xanh kia.

Lúc này trong thiện đường vẫn còn tiếng người xôn xao, một chút cũng không giống tất cả đều đã ăn xong, trong lòng nhị sư huynh nghi hoặc, liền hỏi thiếu niên Kinh gia: “Ngươi ăn xong rồi?”

“…… Không ăn.” Thiếu niên nhìn hắn, trả lời.

“Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?”

Thiếu niên vô cùng thành thật mà gật gật đầu.

Nhị sư huynh trong lòng hiểu rõ.

Kinh gia ở cố đô Giang Nam, là danh môn nổi danh trong giang hồ có rất nhiều tiền, đồng thời cũng nổi danh sang trọng và quý phái.

Lúc này đây tông môn thi đấu Kinh gia phái tới đây mười người , thiếu chủ của Kinh gia cũng có tên trong danh sách đó, chỉ nhìn tư thế sang trọng và khí độ của thiếu niên này, đoán chừng chính là vị kia khi vừa tròn một tuổi được gia chủ Kinh gia tổ chức đại yến thết đãi người trong thiên hạ từ già đến trẻ.

Nghe nói đây là lần đầu tiên xa nhà tới tham gia luận võ……

Nhị sư huynh trong lòng hiểu rõ, liền mỉm cười với thiếu niên Kinh gia: “Vậy đi theo ta đi, ta sẽ làm chút đồ ăn Giang Nam cho ngươi.”

Nói xong xoay người liền đi, tựa hồ cũng không thèm để ý thiếu niên kia có đuổi theo hay không.

Thiếu niên Kinh gia do dự một chút, vẫn là đuổi theo nhị sư huynh.

Hai người một đường không nói chuyện, đi đến Đệ Tử Phong.

Đệ Tử Phong là nơi ở của ba đồ đệ của chưởng môn, đại sư huynh, nhị sư huynh và tiểu sư đệ.

Ba người có một phòng bếp nhỏ ở dưới chân núi, ngày thường dùng để chuẩn bị chút thức ăn, hoặc là nửa đêm luyện võ đói bụng là có thể nấu chút đồ ăn khuya.

Trước khi đại sư huynh và tiểu sư đệ vào tông môn đều là con cháu nhà giàu, mười ngón tay không dính nước dương xuân, mỗi lần đều là nhị sư huynh nửa đêm buồn ngủ rũ rượi, xách theo băng ghế nhỏ đi tới bệ bếp nấu chút mì đơn giản.

Nhị sư huynh đẩy cửa phòng bếp ra, kéo một cái băng ghế nhỏ, nói với thiếu niên: “Ngồi chứ?”

Thiếu niên ngây người ngẩn ngơ, vẫn là ngồi xuống.

Nhị sư huynh lưu loát lấy ra một sợi dây cột tóc quấn lại mấy sợi tóc rũ rải rác.

Trước tiên vo gạo trong nồi, đại khái là phần ăn dành cho hai người, nghĩ là thiếu niên đang độ tuổi lớn lên, nhị sư huynh liền ước lượng lấy nhiều thêm một chút, nhóm lửa bắt nồi.

Hắn xoay người chọn lựa từ trong đống nguyên vật liệu có sẵn, dự định làm mấy món đồ ăn thường ngày.

Vốc nước rửa sạch, soạt một tiếng đổ dầu vào trong chảo, đảo trái đảo phải xào cho chín, hầm canh một nồi, như vậy mấy phen đã làm ra mấy món ăn.

Thủ pháp đơn giản, may mà làm mấy món đều là cơm gia đình, cũng không cần trù nghệ cao siêu.

Nấu mấy món đồ ăn xong nhị sư huynh liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, chợt thấy thiếu niên kia hai tay chống má, đang ngơ ngác nhìn hắn nấu cơm, tựa như một con thú con xù lông đang đợi cho ăn.

Thiếu niên thấy nhị sư huynh xoay người, hơi hơi sửng sốt, cuống quít vội vàng quay đầu đi, giống như là nãy giờ nhìn ở nơi nào khác.

Nhị sư huynh cười một tiếng: “Làm xong rồi, đi xới cơm.”

Hắn nói xong liền cảm thấy có chút không ổn, vội vàng nói tiếp: “Thôi, ngươi ngồi đi, để ta.”

Thiếu niên không hé môi, ngoan ngoãn cầm theo hai cái chén đi tới bếp lò vụng về xới hai chén cơm mang ra, động tác thật giống như cầm muỗng cơm đi giết người.

Hai người ngồi vào bàn, nhị sư huynh thấy thiếu niên kia ăn ngược lại có chút hơi nhanh, không được mấy đũa đã đem một chén cơm ăn đến sạch sẽ, ăn xong một chén liền dùng đôi mắt trắng đen rõ ràng liếc nhìn nhị sư huynh một cái, thấy nhị sư huynh vẫn chưa nói gì, phe phẩy cái đuôi nhỏ lại đi xới thêm một chén nữa.

Nhị sư huynh vừa nhìn liền biết thiếu niên này đoán chừng đã đói đến hung tợn, một đường từ Giang Nam xóc nảy đi tới đây, người này lại kén ăn như vậy, món ăn trên đường ở Trung Nguyên chắc là cũng không hợp khẩu vị của hắn.

Hắn nhìn thoáng qua, thấy chiếc đũa của thiếu niên vẫn luôn không đụng vào một món ăn: “Thế nào, không thích ăn rau hẹ sao?”

Thiếu niên khẽ gật đầu.

Nhị sư huynh bèn kéo chén rau hẹ xào tới trước mặt mình: “ Vậy ta ăn cái này.”

Thiếu niên lại liếc nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: “Ta tên Kinh Sở.”

Nhị sư huynh trong lòng vừa động, quả nhiên là vị thiếu chủ kia của Kinh gia.

Kinh Sở nói: “Ngươi tên gì?”

Nhị sư huynh gắp một đũa rau hẹ: “Ta tên Trạch Lan.”

Kinh Sở lặp lại một lần, như là phải nhớ kỹ ở trong lòng: “Trạch Lan.”

“Ừ.”

“Trạch Lan.”

“……”

“Trạch Lan.”

“…… Làm cái gì kêu ta hoài vậy.”

“Tên của ngươi nghe rất hay.”

Nhị sư huynh dừng đũa, gõ lên miệng chén của thiếu niên: “Ăn cơm đi.”

Đúng lúc này, có người đẩy cửa phòng bếp đi tới, vừa thấy bên trong có người, sửng sốt một chút: “Trạch Lan?”

Tay cầm đũa của nhị sư huynh run lên, vội ngẩng đầu.

Đúng là đại sư huynh.

—-

FM: * Hà tư nguyệt vận 霞姿月韵 dung mạo thanh nhã, phong độ tuấn mỹ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN