Nàng Cám
Chương 12: Nội gián.
Vì lý ấy, con gái của danh y kia may mắn trở thành thái tử phi, sau được phong làm hoàng hậu. Nhưng Đại hoàng tử – con trai của hoàng hậu lại không được hoàng thượng yêu thích như vị hoàng tử còn lại, cũng chính là con trai của Triệu quí phi, bởi hắn chỉ lo ăn chơi lêu lỏng, nào chăm chỉ học tập như nhị hoàng tử.
Chẳng may nhà Vua bất ngờ lâm bệnh lạ, bèn gấp rút lập con trai thứ lên làm Thái tử, còn mình thì chỉ có thể ngày ngày nằm trên giường bệnh, sức khỏe dần suy kiệt. Ngoài các Thái y và Hoàng hậu vốn có y thuật, không ai được phép vào thăm Hoàng thượng, Triệu Quý phi cũng vì thế mà sinh phiền muộn.
* * *
Gần đây, Thái tử càng lúc càng bận rộn, suốt ngày chỉ ngồi trong thư phòng, Cám tất nhiên cũng túc trực đêm đêm ngày ngày mài mực đến mức nhàm chán, hận nhất là thỉnh thoảng nàng đang ngủ gục lại bị gọi giật dậy tiếp tục mài mải miết.
Cám ám ảnh.
Cám mất ngủ.
Cám buồn bực.
Hệ lụy kéo theo là miệng nàng hoạt động không ngừng nghỉ.
“Điện hạ, tay nô tì sắp rụng rồi!”
“…”
“Điện hạ, ngài nghỉ ngơi một lát đi!”
“…”
“Điện hạ, làm việc thời gian dài không tốt cho sức khỏe!”
“…”
“Thức quá khuya, dậy quá sớm sẽ ảnh hưởng đến não bộ, sinh ra ảo giác, lúc tỉnh lúc mơ, thần trí điên đảo, dần dần sẽ nhiễm bệnh nằm liệt giường, tính mạng khó giữ…” – Cám hăng say chém gió.
“…”
“Điện hạ, điện hạ…”
“Quỳ xuống!”
Cung nữ Cám ủ rủ quỳ bên thư án, tay vẫn phải mài nữa, mài mãi…
Bỗng từ phía cửa, Vân Dật dẫn theo người nào đó nhanh chóng tiến vào, sau đó cẩn thận đóng cửa, gác bên ngoài.
Cám trợn tròn mắt.
Đêm hôm khuya khoắt, chị Tấm đến đây làm gì nhỉ? Thăm mình?
Nàng hai mắt long lanh nhìn cung nữ kia, đưa năm ngón tay quơ qua quơ lại chào chào, đồng thời toét miệng cười.
Tấm không hổ danh là Tấm! Rất ra dáng hoàng hậu tương lai nha, làm lễ thôi cũng vô cùng tao nhã!
Tấm nhìn Cám, gật đầu cười trả lời, nhưng nhác thấy nàng đang quỳ, Tấm lại khẽ nhíu mày.
Thái tử đưa mắt nhìn Tấm, như hiểu ra điều gì, hắn gật đầu: “Đứng lên!”.
Tấm đứng lên.
Cám cũng hớn hở định đứng lên.
Nhưng nàng vừa mới vịn vào bàn mượn lực, đã bị ánh mắt sắc bén của hắn quét qua. Cung nữ Cám vội vội vàng vàng rụt cổ, ngoan ngoãn tiếp tục mài mực trong tư thế quỳ, chỉ thấy cái đầu lấp ló sau thư án.
Hắn khó hiểu: “Ngươi cũng đứng lên!”.
“Rầm”
Đầu Cám vừa vặn đập vào bàn, nhô lên một cục u duyên dáng.
Nàng phồng mang trợn má đứng lên, nhằm lúc vị Thái tử nào đó đã quay mặt đi mà nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt liếc hắn.
Mắt Cám bỗng lóe lên, sau đó liên tục gật gù như ngộ ra điều gì đó.
Trước mặt người thương, giả nhân giả nghĩa!
Thế rồi Cám nở nụ cười khả nghi, đóng vai bức tượng hóng hớt hai người “hẹn hò”, tình nồng ý đậm.
Nhưng nàng thà không nghe còn hơn!
“Nói đi!” – Thái tử vẻ mặt trầm ngâm.
“Điện hạ, hoàng hậu ngày ngày đều đúng giờ đến thăm Đức hoàng thượng, người còn nhất quyết không cho nô tì giúp đỡ, tự mình sắc thuốc mang đến cho hoàng thượng, bất cứ ai cũng không được theo. Quả thật rất khả nghi!”
Thái tử hơi nhíu mày.
Cám nghiêng đầu khó hiểu.
Hai người này nói chuyện tình cảm cũng thật quá khác người đi!
“Nhưng nô tì đã bí mật theo dõi, nhân lúc hoàng hậu sơ ý dùng kim thử độc kiểm tra, thật sự là thuốc đó không hề có độc.”
Ớ, quái lạ! Không phải hẹn hò sao?
Cám ta ngơ ngác quay sang vị thái tử đang dùng ánh mắt dò xét cung nữ dưới kia, nàng cũng thuận theo đó đưa mắt nhìn Tấm.
Tấm cũng đang nhìn thái tử…
A, ra là thần giao cách cảm, trao đổi bằng ánh mắt! Chậc, ngại ta nghe lén chứ gì?
Cám bĩu môi, lặng lẽ lui về phía vách tường, dán người lên rồi cứ thế phi thẳng ra phía cửa.
“Đi đâu?”
Cám ta giật thót.
“Ha ha… Hai người cứ tiếp tục, đừng chú ý đến nô tì…”. Nàng vừa nói vừa đưa tay gãi gãi đầu, cứng ngắc nhìn cái tên ngồi trên kia. Chỉ thấy hắn đang nhíu mày, nhưng ánh mắt căn bản không nhìn nàng, vẫn còn đang hướng về phía Tấm.
Ảo giác?
Cám thở phào, tiếp tục sự nghiệp còn đang dang dở, nhưng lần này nàng bò cho an toàn.
“Đứng lại!” – Hành động của Cám thành công thu hút sự chú ý của thái tử, hắn chuyển sang dán mắt vào nàng, đồng thời đưa tay lên phấy phẩy.
Tấm hiểu chuyện, cúi người lui ra ngoài. Nàng được Vân Dật đưa về phủ Hoàng hậu, cũng bí mật như lúc đi, để lại Cám mếu máo nhìn thái tử.
“Lại đây.” – Người nọ thở dài, đưa tay đỡ trán. Cám bò một cách chậm chạp đến bên thư án, càng đến gần miệng nàng càng méo, mồ hôi ròng ròng như mưa.
Hu hu… Ta đang giúp hai người còn gì! Người thương đi rồi thì liền lật mặt, tiếp tục hành hạ người ta mà!
Cung nữ Cám ôm một bụng đầy ấm ức, quỳ một bên tiếp tục nỗi ám ảnh mang tên “mài mực”.
Nhưng chẳng bao lâu, nàng lại gật gà gật gù, cục u trên trán Cám dường như vô cùng vui vẻ vì sắp có bạn mới.
Một bàn tay như vô tình, lại như cố tình đưa sang bên cạnh, chuẩn xác đỡ lấy cái đầu đáng thương của Cám.
Thái tử lúc này mới đưa mắt liếc nhìn cục u trên trán người nào đó, im lặng một lúc lâu.
Cục u sởn da gà.
Á Á Á! Sao ngươi lại tô mực lên ta… !!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!