Nàng Cám - Chương 16: Sinh nhật của Thái tử.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Nàng Cám


Chương 16: Sinh nhật của Thái tử.


Màn đêm dần buông xuống bao phủ lấy kinh thành hoa lệ. Ánh trăng tròn đêm nay thật sáng, thật đẹp nhưng dường như không thể nào sánh bằng sự xa hoa rực rỡ của hoàng cung, nơi nơi giăng đèn kết hoa làm sáng bừng cả một góc trời. Những mái ngói cong cong toát nên sự huyền bí mà tao nhã, đẹp đến nao lòng. Từng dòng, từng dòng cung nữ, sai nha chia nhau khắp các ngõ ngách trong cung để chuẩn bị tổ chức yến tiệc linh đình. Mùi thơm lừng của thức ăn len lỏi mọi nẻo đường. Cũng bởi hôm nay là ngày không thể nào đặc biệt hơn: lễ Thiên Xuân*.

*Sinh nhật của thái tử.

Trong điện, nơi tổ chức yến tiệc được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Ngoài những bức tranh non nước có đề vài dòng thơ; những cây cột được chạm trổ tinh xảo, trang nghiêm còn có những bức rèm lụa nhiều màu sắc treo trên trần được buông thõng xuống, uốn lượn phấp phới hai bên sảnh, thập phần diễm lệ.

Các vị quan lớn trong triều đã đến đông đủ từ sớm, thái tử cũng bước vào chỗ ngồi, khí chất cao ngạo, ra lệnh bắt đầu nhập tiệc.

Khi tiếng trống, tiếng đàn vừa vang lên; một hàng cung nữ từ hai bên vén rèm , thướt tha uyển chuyển tiến vào rót rượu tiếp khách.

Nhưng quái dị thay, trong những cung nữ ấy lại có một người vô cùng nổi bật, không phải bởi nhan sắc, cũng không phải bởi phong thái xuất thần, đơn giản chỉ vì cung nữ này đang cố vừa đi vừa lắc lắc cái hông sao cho giống với “bầy đàn” của mình, cặp mắt đúng chuẩn “con nai vàng ngơ ngác”, tay cầm bình rượu giơ lên cao cơ hồ hơi run run.

Vâng, người đó không ai khác ngoài Cám!

Chuyện là, thái tử từ lúc chiều tối đã rời phủ để tiếp khách, Cám vốn không hiểu chuyện, chỉ sợ làm mất mặt hắn, nàng đành ở lại phủ… ngủ!

Cung nữ Cám ngủ chán ngủ chê, thức dậy đi dạo, vừa hay nghe tin Ngự thiện phòng thiếu người trong đội dâng rượu do ai đó bị đau bụng, nàng cũng muốn một lần xem yến tiệc trong cung, liền nhanh chân xung phong.

Người trong Ngự thiện phòng mừng như vớ được vàng, nào có tâm tư mà điều tra lí lịch đầy vết nhơ của Cám.

Lúc này, Cám đang vừa rót rượu cho vị quan nào đó vừa run cầm cập, tay liên tục quệt quệt mồ hôi trên trán. Chỉ tại tên thái tử ngồi trên cao kia từ lúc phát hiện ra nàng thì mặt mày dường như hơi đen, thỉnh thoảng lại quét ánh mắt đáng sợ lên người Cám.

Nàng nào có lỗi gì đâu…

Ca nữ bắt đầu tiến vào giữa sảnh, mười mấy người thi nhau múa hát, trang phục rực rỡ bắt mắt. Cám ta liền thở phào một hơi, len lén đưa mắt nhìn thái tử.

Đáp lại Cám vẫn là ánh mắt làm nàng ám ảnh…

A a a, ngài không xem bọn họ hát, nhìn ta làm gì chứ?

Đỉnh điểm là, khi cái tên quan kia chẳng biết vô tình hay cố ý chạm vào tay Cám một cái…

“Rầm” – Thái tử đập bàn làm ai trong sảnh cũng giật thót, riêng nàng suýt nữa nhảy dựng lên.

Cám đưa tay tiếp tục lau mồ hôi…

May mà vị thái tử nào đó truyền lệnh cho tan tiệc, đưa hai tay ngang cằm khẽ khom lưng ý muốn tiễn khách, sau đó tự mình rời đi đầu tiên, trước khi ra khỏi điện còn quay lại nhíu mày nhìn Cám.

Trên đầu nàng hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, khẽ nuốt nước miếng cái “ực” rồi co rúm người lại, loạng choạng đi theo.

Thái tử quả đúng là thái tử, quá khác người đi!

Vâng, nhìn mặt hắn tỉnh thế đó, nhưng thật sự đã say bí tỉ, hành động vì vậy mới trở nên bất thường hơn mọi ngày.

Ví như, cung nữ Cám vừa bước ra khỏi sảnh, ngó qua ngó lại đã chẳng thấy bóng dáng thái tử đâu…

Nàng chầm chập cất bước hướng về phủ của hắn, nào ngờ giữa đường lại có một bóng người từ đâu xông ra, thoắt cái đã ép nàng vào góc tường, dùng tay chặn hai bên người nàng. Hơi thở ấm áp nồng nặc mùi rượu phả vào đỉnh đầu Cám!

Chính xác là đỉnh đầu! Vì mấy cọng tóc trên đầu nàng vẫn còn đang bay bay kia mà…

Chỉ là chiều cao của Cám so với tên thái tử kia quả thật có chút khiêm tốn, nếu không muốn nói là rất rất khiêm tốn. Nàng căn bản chỉ đứng tới lưng chừng ngực hắn…

Tất nhiên, thái tử lúc này đang mặt đối mặt với bức tường.

Cám trợn tròn mắt ngước lên nhìn người nào đó nhắm mắt nói chuyện với tường nhà.

“Ngươi thật phiền phức!” – Giọng hắn bảy phần trách mắng, cũng mang theo ba phần mị hoặc.

Nói rồi, thái tử cứ thế buông thõng hai tay, cơ thể mất thăng bằng ngã xuống, cằm vừa vặn đập vào cái mặt ngơ ngác ngửa ra của Cám.

Cám suýt nữa gãy cổ, ôm mặt theo ai kia nằm lăn ra đất.

Vân Dật đột ngột xuất hiện, nhanh nhẹn đỡ lấy thái tử đưa về phủ. Y chẳng thèm liếc Cám lấy một cái, cứ mặc cho nàng một tay nâng nâng cái cổ bị trật, một tay dò dẫm vịn tường đứng dậy tự mò về.

Cám ta ức lắm chứ! Vậy mà ai kia khi tỉnh dậy lại chẳng nhớ gì sất! Hắn thấy nàng không ngừng xoa xoa cổ mới nhíu mày hỏi nguyên do. Nàng mở miệng kể liền một mạch, sắc mặt vị thái tử nọ cũng theo đó đen dần.

“Quỳ xuống!”

Cám méo miệng quỳ sụp xuống.

“Ta cho phép ngươi đến?”

“Nô tì chỉ muốn mở rộng tầm mắt thôi mà!”

“Hỗn xược!” – Hắn tức giận trừng mắt nhìn Cám.

May thay, nàng vừa quỳ thì Tấm bỗng dưng đến gặp thái tử, xin cho bọn họ được xuất cung về nhà giỗ cha.

Hắn do dự một hồi, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu, nhưng lại phái thêm tên hộ vệ nào đó đi theo.

Cám nhăn mặt suy nghĩ.

Tấm vẫn chưa trở thành Hoàng hậu, chắc mụ chẳng có ý định giết chị ấy làm gì đâu nhỉ?

Dù vậy, Cám vẫn cứ thấy bất an không thôi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN