Tang Thương Nữ Nhân Ca
Chương 16: Tang Ca Phù Tang
– Vấn thế gian tình thị hà vật, trực giáo nhân sinh tử tương hứa ? ( Hỏi thế gian tình là gì, mà lứa đôi sinh tử nguyện thề ? )
Đoạn, Nguyệt Nhã lấy từ bên hông ra một vò rượu đưa cho lão nhân kia uống. Lão nhân cũng nhận lấy, tu một ngụm lớn. Nàng lại thắc mắc.
– Không biết Tang Ca Gia tộc có vị nào dấn thân chốn giang hồ ?
– Ai, đúng là có một vị, không hẳn dấn thân vào, cơ mà cũng liên quan tới giang hồ. Nói tới vị này, quả là một câu chuyện hết sức đau lòng. Mỗi vị nữ nhân Tang Ca, chỉ có yêu, không có hận. Còn vị này, chính là yêu quá hoá hận.
Tiên nhân nghe vậy liền híp mắt lại, lắng nghe lão nhân kia kể tiếp. Ánh mắt lão nhân hướng tới một phía xa xăm.
—-
Khi ấy, cái ngày mà Tuyệt phủ bốc cháy, nàng lưu lạc tới chùa Phương Tự. Hơn nữa, nàng lại bị mắc bệnh tim bẩm sinh, thân thể yếu ớt. Nàng nhìn về phía Tang phủ bốc cháy, hai hàng nước mắt nhỏ xuống. Tuyệt phủ bốc cháy, các vị tỷ tỷ, muội muội sẽ thế nào chứ ?
Mặc dù thân thể yếu ớt, nàng lại là một đứa trẻ ham chơi. Đúng đêm hôm ấy, nàng trốn bà vú chạy đi chơi, đến khi đi về thì thấy Tuyệt phủ to lớn bốc cháy từng đợt. Đây âu cũng là một cái may mắn. Phải biết với cái thân thể yếu ớt này của nàng, muốn chạy thoát khỏi đám cháy thật không dễ dàng.
Thế nhưng, mọi người…
Nàng được trụ trì chùa Phương Tự thu nhận vào dạy dỗ. Bỏ mặc những cơn đau đớn tại tim khi luyện võ, nàng miệt mài luyện thành công pháp, chờ mong ngày báo thù rửa hận cho mọi người Tuyệt phủ.
Trụ trì từng bói cho nàng một quẻ, nói rằng sau này nàng sẽ gặp kiếp nạn lớn nhất cuộc đời, tai ương đổ máu, vì ái tình mà ra. Khi ấy, nàng cười khẽ một tiếng, nói với vị trụ trì rằng.
– Vậy con sẽ không dính vào ái tình, thế là thoát được kiếp nạn rồi.
Vị trụ trì kia bật cười, xoa xoa đầu nàng, ánh mắt già nua nhìn vào đôi mắt thiên chân vô tà kia.
– Đứa nhỏ ngây thơ. Con nghĩ xem, ái tình là thứ gì ?
– Là… là…
– Ái tình như một thứ rượu độc, con càng muốn giải thứ độc ấy, thì con lại càng trầm luân vào đó. Nó chính là không thể nắm bắt, tự con không làm chủ được.
Ngày ấy, nàng mới 8 tuổi, nghe trụ trì giảng giải mà ngơ ngác không hiểu gì, chỉ gật gật đầu cho có lệ. Trụ trì thấy vậy cũng không nói gì thêm, chỉ hiền từ xoa đầu nàng, ánh mắt già nua đầy đau lòng.
Mấy hôm sau, chùa Phương Tự lại đón người tới. Đó là một vị công tử họ Cao lớn hơn nàng 5 tuổi, vào chùa tu hành. Hoàn cảnh nhà y cũng không khác gì nàng.
Cao Lãng ( 高朗 ) từng là một vị thiếu gia được phủng trong lòng bàn tay. Phụ thân y là một thương nhân có tiếng, mẫu thân là tài nữ kinh thành. Thế nhưng, chỉ trong một đêm, toàn gia bị diệt. Trước khi chết, mẫu thân giấu y vào mật thất, nước mắt lưng tròng, dặn y phải rạng sáng hôm sau mới được ra, còn kêu y nhất định phải giữ gìn bảo vật gia tộc, mang nó lên chùa Phương Tự, cố gắng tu hành, không được trả thù. Y vâng lời mẫu thân, khi rạng sáng mới ra, trên tay cầm tay nải giấu bức tượng bạch ngọc quan âm hỏi đường chùa Phương Tự.
Cũng chính vì điều này mà nàng như tìm được một người bằng hữu tâm giao, ngày ngày quấn quanh y. Dần dà, nàng nảy sinh một thứ tình cảm khác biệt với y, nhớ kỹ từng hành động của y, khi y tập võ, khi y tụng kinh, nhớ kỹ từng món ăn y thích,…
Một ngày, nàng chạy đi tìm trụ trì, hỏi rằng.
– Trụ trì a, con đối với Cao huynh có một thứ tình cảm đặc biệt, không thể nói rõ. Người xem xem, đây có phải ái tình mà người nói không ?
– Đặc biệt là đặc biệt như nào ?
– Con không biết, chỉ biết một ngày thiếu vắng huynh ấy là không được. Vô thức nghĩ tới huynh ấy, để ý từng chút từng chút một về cuộc sống của huynh ấy, từng sở thích, cả bộ dạng khi vui, khi buồn, cả bộ dạng khi y chăm chú. Người nói xem, đây có phải ái tình không ?
– Tiểu Tang, con lớn rồi.
– Dạ… ?
Nàng gãi đầu ngơ ngác nhìn trụ trì, không hiểu được câu trả lời của ông. Trụ trì không nói thêm gì, chỉ ra hiệu nàng ra ngoài.
—
– Ồ, vậy ra là tổ mẫu ngài thích một nhà sư ?
Nguyệt Nhã lại đưa một bình rượu khác tới trước mặt lão nhân để lão uống cho nhuận cổ họng. Đoạn, nàng nhân lại hỏi.
– Không biết vị này là vị nào ?
– Vị tổ mẫu này của ta, tên Tang Ca Phù Tang.
– Tang Ca Phù Tang ?
Nàng lặp lại rồi nhìn một lượt ngôi mộ chỉnh tề, quay lại thắc mắc.
– Tại sao ta lại không thấy Tang Ca Phù Tang chi mộ ?
– Tiên nhân từ từ, để nghe ta kể nốt đã.
—-
Sáu năm sau, trụ trì mất. Cao Lãng theo ý cố trụ trì lên đảm nhiệm chức trụ trì Phương Tự, lấy pháp danh Phương Tượng. Ngày ấy, khi nàng khóc thút thít rồi thiếp đi bên linh cữu cố trụ trì. Nàng còn nhớ, trước khi thiếp đi, y đã xoa đầu nàng theo cách cố trụ trì xoa, dịu giọng nói rằng.
– Không sao, có ta bảo vệ muội.
Chỉ một câu nói đơn giản, một đứa bé 13 tuổi, trải qua 2 lần mất đi người mình yêu quý, trầm luân vào bể tình, hãm sâu vào đó, mãi không thoát ra được…
Ba năm sau, khi nàng tròn 16 tuổi, vào đêm sinh thần nàng, nàng đã giãi bày nỗi lòng bản thân với y. Y chỉ lạnh lùng và cứng nhắc nói với nàng.
– A di đà phật ! Bần tăng là người tu hành, không thể như ý thí chủ. A di đà phật !
Lần đầu tiên, y gọi nàng là “thí chủ” , không phải là Tiểu Tang, không phải “muội” . Nàng bật khóc, trước mặt Phật tổ, nàng túm lấy góc áo cà sa y, hỏi rằng.
– Tại sao chứ ?
– A di đà phật ! Nhiệm vụ của bần tăng là phổ độ chúng sinh, chăm chỉ tu hành. Thất tình lục dục, không thể, không thể. A di đà phật !
– Vậy chàng độ ta đi ?!
– Thí chủ… không cần độ.
– Không phải chàng nói ngã Phật từ bi, độ muôn dân trong thiên hạ, độ hết thảy khổ ải sao ? Vậy tại sao không thể độ ta ?
– Thí chủ… không cần độ.
Dứt lời, y rời đi, để mặc nàng quỳ trước Phật tổ, hai tay vân vê chuỗi hạt châu. Áo cà sa dưới ánh mặt trời loé lên chói mắt.
Nàng bật cười nhìn bóng lưng y rời đi, cười dài trong hai hàng nước mắt. Y không cần nàng nữa rồi, người thân duy nhất của nàng, không cần nàng nữa rồi… nàng, lại cô độc…
Phù Tang rời chùa Phương Tự, dấn thân vào giang hồ. Thế nhưng nàng lại đọa ma, trở thành một ma đầu người người muốn giết, người người hô đánh. Nàng đã từng ngông cuồng tuyên bố rằng, sẽ tự tay huyết tẩy Phương Tự, chính tay giết chết quốc sư Phương Tượng.
Khi ấy, nàng vừa tròn 17 xuân. Và khi ấy, tim nàng đang dần héo mòn…
—
– Quả nhiên, yêu sâu vào nhiêu, lại hận bấy nhiêu. Chỉ vì yêu mà sinh hận, chỉ vì hận mà tàn sát chúng sinh.
– Đúng vậy. Tiên nhân, ngài có biết, vì sao Thiết quốc lại đại thắng nhanh vậy không ? Đó là do có nàng trợ giúp. Cũng chính tay nàng, giết hại Tần tướng quân.
– Tại sao ? Nàng không biết đó là phu quân tỷ tỷ mình sao ?
– Đúng vậy, tổ mẫu không biết, không hề biết. Cho đến khi…
—
– Thí chủ, người có biết người vừa làm gì không ?
– A, Cao Lãng, ta chờ chàng mãi đó chàng xem, những người này, cần độ không ? Ngã Phật từ bi, chàng độ họ đi ?
– Thí chủ, người có biết người vừa làm gì không ?
Y hỏi lại, vẻ mặt vô cảm. Thế nhưng, trong ánh mắt kia, lại là đau lòng và không thể tin được.
– Ta biết chứ. Ta vừa chính tay giết Tần tướng quân- Tang Kỷ Kính quốc bại rồi
– Thí chủ có biết đó là ai không ?
– Là Tần Lãng, Tần tướng quân Tang Kỷ Kính. Ngươi nói đúng không ?
Y sững sờ nhìn khuôn mặt xinh đẹp dính đầy máu tươi kia, rồi khép mắt lại.
– Đó là phu quân Tang Ca Thuần Thế- tỷ tỷ người. Theo lẽ, người phải gọi Tần tướng quân một tiếng tỷ phu.
– Nực cười, ta không hề có tỷ tỷ là Tang Ca Thuần Thế. Cao Lãng, nhất định người đang bịa chuyện gạt ta.
– Tuyệt Yến Hề vẫn còn sống. Nàng chính là gia chủ Tang Ca hiện giờ, ngụ tại Tang Vệ thôn. 1 năm trước, nàng lâm bệnh, đã qua đời rồi.
Nàng lùi lại một bước, trong miệng lặp đi lặp lại một câu:
– Yến Hề … Yến Hề …
Nàng biết y sẽ không bao giờ nói dối, đó là nguyên tắc của y. Phù Tang nhất thời vẫn không tin nổi. Yến Hề tỷ, không, là Thuần Thế tỷ tỷ ?
Nàng theo lời hắn nói, quả thật tìm đến Tang Vệ thôn. Đứng trước Tang Ca phủ rộng lớn, nàng thoáng rùng mình.
– Ta… là Tuyệt Phù Tang. Ngươi chỉ cần nói với bọn họ như vậy.
Không lâu, Sính Đình, Uyển Nghi bộ dáng vội vã đến trâm cũng chưa cài, một tay nâng váy dài, hấp tấp chạy ra cửa:
– Phù … Tang .. ?
Gương mặt Sính Đình và Uyển Nghi cho dù có thay đổi theo thời gian. Nhưng cho dù thế nào, Phù Tang vẫn có thể nhận ra.
Uyển Nghi nước mắt rơi lã chã ôm nàng, nấc từng tiếng
– Phù Tang, sao bây giờ mới về, Yến Hề đã chết rồi.
Nàng được dẫn vào từ đường Tang Ca, khóc đến nỗi sụp xuống trước bài vị Thuần Thế
Tư cách gì ở lại Tang Ca Phủ. Nàng thật sự đã giết tỷ phu. Cũng không thể gặp mặt tỷ tỷ lần cuối. Tang Ca ở ngay trước mắt, mà lại như xa cách nghìn trùng
Phù Tang đến Phương tự, mệt mỏi mà ngã xuống dưới vạt áo cà sa y. Nàng nhếch miệng, nhìn khuôn mặt hằng đêm vẫn mong nhớ, mỉa mai hỏi.
– Ta sẽ độ thí chủ.
– Độ ta ? Ta không hề gây nghiệp chướng gì cả, tại sao phải độ ?
– Thí chủ dấn thân vào ma đạo, sát hại sinh linh, ta độ cho thí chủ.
– Ha, chàng vốn không hề biết gì cả.
Nàng cười mỉa mai, mỉa mai y, cũng mỉa mai chính mình. Nàng thật đáng thương, lại yêu phải người không nên yêu…
– Chàng có từng yêu ta không ?
Gạt nỗi đau đớn vùng ngực trái đang nhói lên từng cơn, nàng yếu ớt hỏi. Nàng không biết vì sao mình lại hỏi vậy, thế nhưng nàng biết, câu trả lời sẽ làm nàng đau đớn gấp vạn lần nỗi đau này.
– A di đà phật !
Nàng nghe vậy liền bám chặt áo cà sa y, hộc ra từng ngụm từng ngụm máu.
– C… chàng… trả lời… ta đi có được không ?
Lúc này, Cao Lãng vội vàng ôm lấy thân hình đơn bạc của nàng, xoa lấy đầu nàng như cách mà y vẫn thường làm khi nành gặp ác mộng.
– Bần tăng… chưa hề…
– Ta hiểu rồi, ngay từ đầu đã hiểu, ấy vậy mà vẫn chấp mê bất ngộ. Cao Lãng, kiếp sau, ta sẽ không gặp lại chàng đâu- Nàng cười, nước mắt rơi như mưa, tay gầy chạm lên má hắn
Nàng không biết từ khi nào, trái tim nàng đã khắc sâu bóng hình hắn. rất ghét tiếng tụng kinh, thế nhưng từ khi quen Cao Lãng, nàng bất tri bất giác rất thích nghe tiếng tụng kinh này, thích nghe tiếng gõ mõ đều đều của hắn.
Nàng còn nhớ, sư phụ từng kể với nàng, có một nữ quốc vương si mê nhà sư họ Đường có nói: “Chàng nói thế gian đều là hư vô, mà lại nhắm chặt mắt. Nếu như chàng mở mắt ra nhìn thiếp, thiếp không tin hai mắt chàng đều trống rỗng. Không dám mở mắt nhìn thiếp, lại còn nói thế gian đều là hư không” .
Nhà sư họ Đường lúc rời đi đã nói lại: “Nếu có kiếp sau” .
Nàng muốn hỏi y, rốt cục y đã có bao giờ mở to mắt mà nhìn thế gian này chưa ?
Đã từng chưa… ?
—-
– Nàng vốn cho rằng bản thân hiểu rõ y, lại không biết được, câu trả lời kia của Phương Tượng quốc sư, lại là một lời nói dối. Người tu hành không được nói dối, Cao Lãng vì nàng mà chạm vào điều này, cũng là điều tối kị của bản thân.
– Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm. ( Tình không biết bắt đầu từ bao giờ, hướng về một người mà say đắm. )
– Cô cô, ngài nói xem, uống vào một chén rượu này, mọi chuyện có tan biến hết như một giấc mộng không ?
– Vậy sau đó thì sao ? Mộ Tang Ca Phù Tang đặt ở đâu ?
– Sau đó, Phương Tượng quốc sư ôm thi hài nàng trở về Phương Tự, trước đó đã sai người báo cho Tang Ca Gia. Hắn xin Tang Ca cho hắn chôn cất trông coi lăng mộ Phù Tang.
– Vậy nó đặt ở đâu ? Để ta đoán, đặt sau chùa Phương Tự ?
– Đúng vậy, Phương Tượng quốc sư đã đặt mộ nàng đằng sau chùa. Vào đêm sinh thần thứ 18 của nàng, y ôm một bình rượu hoa quế tưới lên mộ nàng, rồi từ giã cõi trần. Việc này cũng là một tiểu tăng trốn đi chơi đêm chứng kiến tất cả. Mộ hai người nằm sát cạnh nhau. Bây giờ lên, ắt hẳn cỏ đã phủ đầy rồi.
“Tự thẹn đa tình đoạn kiếp tu
Nhập thiền khôn xoá bóng hình xưa
Thế gian ai vẹn đôi đường cả
Không phụ Như Lai, không phụ nàng”
( Thế gian này sao có được cách gì vẹn đôi
Để không phụ Như Lai, cũng chẳng phụ bạc nàng. )
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!