Em muốn trốn sao bảo bối
Chương 40
“Chúng ta sắp tới rồi, để tới đó rồi mình sẽ kể cho cậu với mọi người nghe” Dương Hoàng Trí cười đầy bí ẩn, thỏa mãn vì đã thu hút được sự chú ý của ai kia.
“Đáng chết, làm người khác tò mò rồi giờ bắt chờ đợi là làm sao” Lý Vân Nhi ức chế la hét.
Dạ Nguyệt cũng gật đầu đồng tình, này thật đáng đánh đòn a, chuyện cấm kị đối với một người phụ nữ là một khi đã bị khơi lên tính tò mò mà lại không thể biết ngay lập tức thì thật là…..muốn giết người aaaaaaa.
Dương Hoàng Trí lắc đầu “Mình cũng định kể cho chị Ngọc Linh nghe nữa”
“Vậy sao không để tới đó rồi nói luôn, úp úp mở mở nãy giờ làm cái gì?” Lý Vân Nhi quay qua liếc Dương Hoàng Trí.
“Bóp cổ… muốn bóp cổ nó….” Dạ Nguyệt cũng ức chế đưa tay lên làm động tác bóp cổ.
“Hai đại tỷ tha mạng cho em, em biết lỗi rồi” Dương Hoàng Trí vuốt mồ hôi “Lần sau em không dám tái phạm a”
“Còn có lần sau!?” Lý Vân Nhi liếc mắt trừng Dương Hoàng Trí, thật giống như lão bà đang hỏi tội lão ông dám ra ngoài làm chuyện lén lút a.
“Xin thề là sẽ không có lần sau” Dương Hoàng Trí giơ một tay lên thề thốt, mặt đầy vẻ vô tội đáng thương. Anh vốn dĩ chỉ muốn thu hút sự chú ý thôi mà, anh là vô tội thật nha oa oa.
“Được rồi Vân Nhi, nể tình chị Ngọc Linh bỏ qua cho tên nhóc này một lần đi” Dạ Nguyệt cười cười.
“Ghi sổ lại” Lý Vân Nhi chu môi bất mãn “Sẽ tính sổ sau”
Dương Hoàng Trí vuốt mồ hôi thở phào nhẹ nhõm, anh cũng tự hứa với lòng là sẽ không làm chuyện đâm đầu vào đường chết như hôm nay nữa. Bởi vậy người xưa có câu, tò mò quá mà hại thân nha. Nhưng anh nào dám nói câu này lên để bị đưa vào máy chém a. ( =)) )
Lăng Chi Hiên thì không có ý kiến, kể hay không kể cũng không quan trọng. Nhưng nhìn Dạ Nguyệt vui vẻ thì bất giác có một tầng nước ấm dâng lên trong lòng anh.
Như cảm giác được tầm mắt đang nhìn mình, Dạ Nguyệt quay qua cười với Lăng Chi Hiên. Lăng Chi Hiên xoa đầu Dạ Nguyệt, vẻ mặt đầy cưng chiều, nhưng tất nhiên không ai thấy được kể cả Dạ Nguyệt.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới vô duyên oOo
Hai chiếc xe tiến vào bãi đổ xe gần bãi biển, mọi người xuống xe hít thở không khí trong lành. Trong không khí thoang thoảng mùi mặn của biển cả. Phía ngoài xa là mặt biển lấp lánh ánh nắng buổi sớm mai. Biển rộng lớn vô ngàn, không thể nhìn thấy được đâu là điểm tận cùng.
Ở gần đó là những căn lều tròn bãi biển, bên trong bán rất nhiều thứ quà lưu niệm. Có những căn lều cho thuê mướn dù, ghế ngồi, tấm trãi…. đầy đủ dụng cụ cần thiết. Có những lều khác thì làm dịch vụ phục vụ nước uống, các món ăn hải sản tươi sống. Bên ngoài bãi biển thì đông nườm nượp người, tuy còn rất sớm nhưng khách du lịch đã bắt đầu kéo đến ngày càng đông.
Mọi người đem đồ đạc từ trong cốp xe ra, quan sát được một chổ vắng vẻ ở phía xa kia thì bắt đầu quyết định đi về phía đó. Trên đường đi Dương Hoàng Trí ghé ngang căn lều cho thêu dụng cụ và mướn người sắp xếp đầy đủ dụng cụ cho một buổi dã ngoại ở chỗ đã chọn kia. Còn mọi người thì ghé mua đồ hải sản tươi sống, nào là tôm cua biển mực….. để người ta làm xong thì mang lại sau.
Cả nhóm người trên đường đi đã thu hút rất nhiều sự chú ý của người khác, có trầm trồ, có ca ngợi, có mê say, có cảm thán….. chỉ hận sao mình không phải là người đi chung với bọn họ.
“Dù sao thì bọn họ thường ngày đã rất nổi bật rồi, việc này cũng không nằm ngoài dự đoán lắm” Dạ Nguyệt cảm thán trong lòng.
“Chúng ta sẽ thay đồ tắm biển ở đây” Dương Hoàng Trí chỉ vào căn lều tròn ở phía bên tay phải “Trước khi về chúng ta cũng có thể tắm cho sạch nước biển ở đây”
Mọi người đi vào căn lều tròn. Bên trong khá rộng rãi, được chia làm hai khu vực cho nam và nữ. Phòng thay đồ ở bên trong lều, còn nhà tắm thì được xây dựng ở phía sau ngoài lều. Mỗi khu vực có ba nhà tắm, dành cho ai có nhu cầu tắm sạch nước biển.
“Vân Nhi, em đem đồ gì cho chị tắm biển vậy?” lúc nãy về phòng đi với Vân Nhi chưa có xem qua túi đồ, bình thường có đi tắm biển thì Dạ Nguyệt chỉ mặc áo thun quần đùi thôi chứ không có mua đồ tắm.
“Em không thấy chị có đồ bơi nên đã lấy đồ của em cho chị mượn” Lý Vân Nhi lục trong túi đồ ra hai bộ đồ bơi “Chị chọn một bộ đi”
Nhìn hai bộ đồ bơi thiếu vải kia Dạ Nguyệt nhất thời đứng sựng người. Cô xem lại trong túi đồ của mình chỉ thấy một bộ váy dành để thay sau khi tắm biển và một vài thứ lặt vặt khác. Dạ Nguyệt nhìn hai bộ đồ ngập ngừng hồi lâu cho đến khi Dương Ngọc Linh thay xong vẫn chưa biết làm thế nào.
“Sao vậy?” Dương Ngọc Linh thấy lạ nên hỏi.
“Được rồi” Dạ Nguyệt thở dài nhắm mắt lấy bộ đồ màu xanh tạm chấp nhận được trên tay Vân Nhi, vì bộ này phía dưới là một cái váy ngắn mỏng che quần tắm dính liền bên trong.
“Vậy tụi mình vào thay đồ đi” Lý Vân Nhi cười đến vui vẻ, cô làm sao không biết Dạ Nguyệt nghĩ gì nhưng là do cô cố tình làm vậy. Đi tắm biển là phải mặc đồ bơi mới đúng chuẩn nha.
Sau khi thay đồ xong, Dạ Nguyệt mặc áo khoác nón của mình vào mới thấy thoải mái được đôi chút. Mặc dù Lý Vân Nhi không hài lòng lắm nhưng cô biết đây là giới hạn rồi nên không ép Dạ Nguyệt nữa.
Ba người nam đã đứng đợi bên ngoài lều, bọn họ chỉ mặc quần đùi nam đơn giản, riêng Lăng Chi Hiên có mặc một cái áo somi nhưng không cài nút (chủ yếu để che vết sẹo phía sau :'( ), cơ thể cường tráng của bọn họ phơi bày dưới ánh nắng chói chang. Thấy ba người đi ra thì Dương Hoàng Trí và Hàn Tử Minh nhất thời đứng ngây người tại chỗ. Nguyên lai là Lý Vân Nhi quá cuốn hút quá nóng bỏng, còn Dương Ngọc Linh quá tao nhã quá hấp dẫn. Những người đứng gần đó cũng không thể rời mắt khỏi bọn họ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!