Oan gia! Làm bạn gái tôi nha!
Chap 2: Đụng mặt
……
Nó nghe mà muốn ói ra luôn.
Nhìn nét mặt hắn ta…có chút gì đó…lạnh lùng và…kiêu ngạo!
Nó cười đểu: ”Biết ngay mà, cậy có tí nhan sắc mà kiêu căng sao? Ta khinh!”
Nó quay sang nhìn con bạn thân, ôi mẹ ơi, xác nó ở đây mà hồn nó bay tận phương trời nào rồi..!!
Nó huých nhẹ cánh tay Nhi, cô nàng giật mình tỉnh mộng. Nó kéo con bạn đi, không thương tiếc mặc cho Nhi kêu í ới.
Lúc đi qua hắn, nó nhếch môi khi thấy đám “fan” quá ồn ào muốn lủng màng nhĩ:
– Hừ! Bình hoa di động! – Nó nói rồi đi luôn.
Hắn đang chìm đắm trong tiếng khen, tiếng xuýt xoa, nghe nó nói thì giật mình…Hả?? Ai là bình hoa di động??
Hắn quay phắt người lại, đập vào mắt là 2 cô bé con nít (dù đã 16 tuổi, được tháo bỏ khăn đỏ và mang huy hiệu đoàn), hắn không biết ai vừa kêu mình, tức giận hét to:
– Cô đứng lại ngay cho tôi!
Mọi người tròn mắt nhìn Bảo Nhi…
Bảo Nhi quay người lại…cười cười với hắn, mắt còn chớp chớp, thấy mà rùng mình.
Hắn nhìn thấy Nhi thì khinh khỉnh “Hời…cũng mê trai như nhau thôi, được mình chú ý 1 chút là…”
Nhưng khi nghe Nhi nói, hắn thất thần:
– Anh Phong bảo gì em ạ?
Hắn há hốc mồm, đây…không pải là giọng vừa nãy…vậy là…nhầm người sao?
Nó vẫn không quay đầu lại, nói lạnh:
– Nhi! Đi thôi!
Hắn chột dạ “Đây…đúng là người đó…Bình hoa di động…hừ xem cô là ai?!”
Nó đang kéo Nhi thì hắn lại gọi với lại:
– Cô kia! Đứng lại đó!
Nhi lại quay lại:
– Anh bảo gì em ạ?
Hắn lắc đầu:
– Tôi gọi cô gái đi cạnh cô kìa!
Nhi bĩu môi ghen tị, mặt hếch lên gọi nó:
– Ê Khánh!
Nó bây giờ mới quay mặt lại, mặt đen sì, đầu bốc khói. Hai mắt hếch lên nhìn hắn:
– Cái gì?
Hắn nhìn nó: Cô bé có mái tóc đen dài được cột cao năng động. Đôi mắt đen láy như phản chiếu cả thế giới. Mũi không cao nhưng hợp với khuôn mặt, lông mi dài cong vút. Làn da trắng. Nét mặt lạnh lùng, môi…không hề cười!
Hắn ngạc nhiên vì trước giờ hắn chưa gặp cô gái nào có thái độ đó trước mặt hắn cả…
Nhưng rồi, hắn vẫn nhớ ra cái vấn đề chính, hắng giọng:
– Cô vừa gọi tôi là gì?
Nó nghe thấy thế hơi khó hiểu…Hả? Gọi? Gọi à?…Mình có gọi hắn đâu nhỉ??
Rồi…aaa…thì ra…cái bình hoa di động!
– Anh nhìn đẹp trai thế mà tai lại có vấn đề à? Ôi đúng là phí đời trai đẹp!- Nó châm chọc
Còn hắn thì tức xì khói…hỗn láo quá mà…cả gan dám nói hắn bị điếc nữa. Cô gái này đúng là không muốn sống nữa rồi!
– Cô gọi tôi là bình hoa di động? – Hắn gầm lên
– Phải! Ý kiến gì à? – Nó nghênh mặt khiêu khích.
– Cô…- Hắn bí họng
– Cô đây con! Có chuyện gì? Aisss lại tè dầm hả? Lớn rồi mà còn…-Nó lại châm chọc.
Hắn tức đến nỗi mặt đỏ đến tận mang tai, sẵn sàng xông đến bóp cổ con bé láo toét trước mặt:
– Cô muốn chết hả ??? Có biết tôi là ai không?
Nó vẫn thản nhiên trả lời:
– Ôi anh hiểu tôi nhất thôi đấy! Đúng tôi đang muốn chết đây…anh có thể đưa tôi đến Âm Phủ được không? Nếu được thì anh ở luôn dưới đó đi! Đừng lên quấy phá người nữa!
– Tôi nhịn cô đủ rồi nhé đồ nấm lùn di động! – Hắn nghĩ mãi mới ra một câu để chọc phá nó.
Nó tắt ngấm nụ cười sảng khoái trên môi, nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn…
– Cái gì? Đồ thần kinh?
Hắn trợn mắt nhìn nó:
– Cô gọi tôi là đồ thần kinh?
– Phải! Ở đây có anh với tôi, không gọi anh chả lẽ gọi c-hó à?
Nó ngây thơ như con nai tơ giẫm nát cả rừng mơ…
Hắn điên rồi đấy nhé! Tự nghĩ : “Hừ, cái đồ điên, ta đây không thèm chấp!”
– Đồ điên, cô biến đi! Tôi chả thèm cũng như không thừa thời gian đi chấp loại trốn trại như cô! – Hắn gằn giọng.
– Anh tưởng tôi thích ở đây lắm chắc?! Chứ ai gọi tôi đứng lại thế? – Nói xong nó ngún nguẩy đi luôn.
Hắn ở phía sau mặt đằng đằng sát khí: ”Tôi mà gặp lại cô há…cô không yên với tôi đâu, đồ rắc rối!”
Nghĩ xong hắn hết tâm trạng lên trường rồi, lái xe quay về biệt thự.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!