Nó thay đồ bước ra, hơi loay hoay vì trước giờ nó rất ít khi mặc váy…ngắn thế này. Cái áo sơ mi thì không có vấn đề gì, nhưng còn cái váy xếp ly thì hơi ngắn, đến đầu gối. Với mọi cô gái khác, thì cái váy này đã vừa tầm mà thậm chí còn phải cắt. Nhưng đối với nó thì không. Nó không muốn mặc váy một tẹo nào.
Nó vặn vẹo xoay người tiến về phía chị tiếp tân:
– Chị ơi, cho em hỏi, cái người vừa nãy đi cùng với em, bây giờ đâu rồi ạ?_ Nó hỏi chị khi thấy hắn đã biệt tăm.
– À, cái anh đẹp trai đó hả? Anh ta đi về phòng chờ Vip 1 rồi em. Anh ấy còn nói với chị khi nào em xong thì dẫn em vào đó nữa. Nào! Đi theo chị!
Vừa nói cô tiếp tân vừa cười cười dẫn nó đi đến phòng chờ Vip 1.
Nó vừa đi nó vừa thầm chửi hắn:” Cái thứ gì không biết, chờ một lát có chết đâu chứ! Lại còn phải phòng chờ, lại còn cái gì Vip 1 nữa. Haizz…cái tên này muốn giết tiền à?”
– Đến rồi đó em!_ Chị tiếp tân gõ cửa, nói với nó
Nó vâng dạ rồi đẩy cửa vào, tay vẫn giữ lấy cái váy (bà này có vấn đề).
Vừa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến nó chết trân…
Hắn hiện tại trông thật quyến rũ. Body chuẩn không cần chỉnh lộ hẳn ra vì cái áo sơ mi trắng hơi gò bó. Tay áo được sắn lên vài nếp để lộ cơ tay săn chắc mà lại trắng muốt. Cô rất ghen tị với hắn về cái vấn đề da dẻ này. Còn gì nhục nhã hơn khi con trai lại trắng hơn con gái chứ? Khuôn mặt đẹp trai ma mị, một chút lạnh lùng hàn khí bốc lên. Nó chưa từng thấy hắn đẹp như thế này. Chắc do ghét quá nên mắt cũng có vấn đề luôn.
Hắn thấy nó cứ nhìn chằm chằm vào mình, bật cười:
– Tôi biết tôi đẹp, em không cần nhìn dữ vậy đâu!
Nó giật mình, hơi xấu hổ vội bao biện:
– Ai…ai nói tôi nhìn anh chứ! Hừ!
Khuôn mặt nó đã bao phủ một lớp nắng hồng nhè nhẹ, đôi mắt long lanh cụp xuống trông thật đáng yêu. Bộ váy hắn chọn cho nó thật đẹp làm nó nổi bật hơn cả. Hắn lại cười, một nụ cười dịu dàng nhưng tiếc thay, nó lại không thấy được. Một lúc lâu sau, không thấy động tĩnh gì, nó lại nước mắt lên. Bắt gặp ánh mắt dịu dàng đó, nó không khỏi sửng sốt. Nhưng rồi lại hắng giọng:
– Nhìn gì nhìn ghê vậy? Tôi chọc đui mắt giờ?
Hắn cười lạnh: (ông này đã nhân cách)
– Ai nói tôi nhìn em?
– Anh…
– Anh gì mà anh. Sao? Thấy bộ này có đẹp không?_ Hắn bất ngờ tiến lại gần nó
Nó giật mình lùi lại, hét lớn:
– Đứng lại! Tên biến thái!
May mà đây là phòng Vip được cách âm nên mọi người không nghe thấy. Chứ nếu để lọt và tai con ruồi nào hắn cũng không tha cho nó đâu (với cả nó đang “ở nhờ” nhà hắn)
– Gì mà biến thái chứ?
– Vậy thì…tránh…tránh ra!!_ Nó nhắm tịt mắt lại, hét lên
Trông bộ dạng nó khá là mắc cười, hắn muốn trêu đùa nó một chút liền ép sát nó vô tường, một tay đặt lên vách tường lớn, một tay đưa lên không trung…
– Anh…anh làm cái gì thế hả?
Hắn nở nụ cười ma quái, đưa tay lên vuốt ve má nó:
– Em không biết làm thế này là thế nào sao? Vậy tôi làm lại nhé?!
Trống ngực của nó đổ dồn dập. Aisss cái tên này biến thái từ khi nào vậy chứ? Trời ơi, chưa bao giờ nó gần một thằng con trai như thế này. Giọng nó cũng vì thế mà run lên:
– Ê, anh không được…không được làm bậy đó!
– Tôi đã làm gì em đâu mà em đã biết tôi làm bậy? Tâm hồn em “trong sáng” quá nhỉ?_ Hắn cười cười
Mặt nó đen như đít nồi, cái tên này, ta cho mi tuyệt tử tuyệt tôn luôn!
Za!!!!
Một cú đá của nó “khẽ” bốc lên trúng cái chỗ mà…” Ai cũng biết là chỗ gì ấy” của hắn. Hắn gục xuống đau đớn nhìn nó, khẽ nhăn mặt. Nó cười tươi thoát khỏi vòng tay hắn. Đứng khoanh tay, thản nhiên nói:
– Thế là hết nha con! Haha…bậy bạ với bà hả? Bà cho mày vô sinh luôn. Há há!!
Nói xong nó tung tăng chạy ra khỏi phòng mà chưa kịp để hắn ú ớ lời nào. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói vọng theo:
– Mạch Vy Khánh! Em không yên với tôi đâu! Aa…
hắn khó khăn đứng dậy, mò vào giường nằm oài xuống. Trong lòng thầm tracgh móc:
– Tưởng được thấy thiên thần hoàn hảo chứ! Ai dè dữ như ọp vậy á! Đúng là thiên thần gãy cánh mà!!
_______________End chap 27_______________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!