Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư
Chương 5: Làm Quen
Nó bước vào nhà hàng. Ba mẹ đi trước nó. Trung tâm nhà hàng có cái bàn rộng và sang nhất, trên đó có người ngồi. 3 người, phải, là 3 người: 1 người đàn ông trung niên, 1 người phụ nữ và 1 anh chàng thanh niên. Phải công nhận anh ta đẹp khỏi chê. Nhưng khuôn mặt lại toát lên vẻ lạnh lùng vô cảm. Không hiểu sao nó muốn làm quen với anh ta. Bỗng ba nó đi nhanh về phía chiếc bàn sang trọng kia, cười tươi:
– Chào anh, cháu nhà tôi cũng đến rồi!- Ba nó chìa tay ra, ông kia bắt lại, rồi ba nó ra hiệu bảo nó vào.
Trong khi nó còn đang lúng túng thì mẹ nó cầm tay kéo nó vào đứng cạnh ba nó. Ba nó đặt tay lên vai nó tiếp lời:
– Cháu còn nhỏ, còn nhiều thiếu sót. Có gì mong anh chị bỏ qua.
Hai vợ chồng ông Nhân cười cười nhìn nó. Không hiểu sao nó ngại ghê khi mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình. Nó lén nhìn sang anh chàng đang ngồi trên bàn, anh ta chống cằm, gật gù, mắt lạnh tanh, môi không một chút biểu hiện. Thoáng thấy anh ta ngẩng đầu lên, nó giật mình quay đi hướng khác. Ba nó niềm nở:
– Anh chị, thôi chúng ta đi qua nơi khác trò chuyện, bàn tính lễ đính hôn cho tụi nhỏ. Để tụi nhỏ đây cho có dịp tự nhiên làm quen. Có chúng ta nhiều khi tụi nhỏ ngại đó.
Nói rồi ba nó đẩy nó ngồi vào chiếc ghế đối diện với anh ta. Anh ta chẳng có biểu hiện gì, đôi mắt vẫn chăm chăm vào vườn hoa nhỏ bên cạnh nhà hàng. Còn tâm hồn anh đã treo lơ lửng trên tận chín tầng mây. Mọi người đã đi hết, chỉ còn anh với cô ngồi im lặng. Không khí tĩnh mịch đến đáng sợ. Cô phải giữ giá, đáng lẽ con trai phải chủ động mở lời trước, nhưng cô chán ghét cái cảm giác yên tĩnh này, tính cách cô vốn ồn ào mà. Cô nói:
– Ê này. Sao chảnh thế? Đằng này còn phải giữ giá nghe chưa? Con trai đi coi mắt mà không mở miệng một lời, bộ câm hả?
– Ừ.- Câu trả lời chỉ cộc lốc có vậy
– Bắt đầu làm quen đi. Người lớn về thấy cả hai còn chưa biết mặt nhau là toi đời đấy!
– Tôi: Phong, 17 tuổi. Tên?
– Hạ Vy, 17 tuổi.
– …
– Sao không hỏi tiếp?
– Biết vậy là đủ rồi. Không cần đi quá xa!
Nó nắm chặt tay nhăn nhó, lời nói kiềm nén sự tức giận:
– Này nói cho mà biết nhá! Tôi đây chẳng thèm gì hạng người như anh đâu. Chảnh, xấu xí, tàn nhẫn. Đừng có làm bộ mặt đó. Có ngày tôi đánh…- Nó bỗng nhớ ba nó nói không được ăn nói thô lỗ nên im bặt.
– Sao không nói hết câu?- mắt anh ta vẫn không chuyển hướng
– Ba nói không được thô lỗ như ở nhà.
Anh ta cười.
– Cười gì? Vui lắm hay sao mà cười?
– Thích. Cấm à?
– Anh cũng ngang bướng giống y tôi.
– …
– Thằng hách dịch. Bà nói không đáp lại… À không… Sao anh lại không đáp lại lời nói của tôi, à không em, mệt quá tôi cho dễ nghe.
Anh ta lại cười.
Bỗng một anh phục vụ chạy đến, đặt trên bàn một mớ đồ ăn và một chai rượu soju Hàn Quốc kèm theo hai chiếc ly thủy tinh.
– Tôi nhớ là tôi chưa gọi đồ ăn.- Nó nói
– Ba mẹ tôi gọi!
Nó đảo mắt nhìn một lượt bàn ăn. Mắt nó bỗng sáng rỡ:
– Trúng món khoái khẩu của mình. Tuyệt vời!
Nó đang định ăn dĩa tôm hùm nướng thì một bàn tay kéo chiếc dĩa lại. Là anh ta.
– Này, thả dĩa đó ra! Món khoái khẩu của tôi, để tôi ăn!
– Món yêu thích của tôi. Cô không được ăn.-Anh ta ngạo mạn
– Trả lại đây! Tôi thấy trước mà!
– Ơ cái cô này. Thức ăn này ba mẹ tôi mua đấy!
– Mặc kệ, ba mẹ anh mua cho cả hai ăn mà.
– Nói tóm lại đưa dĩa tôm hùm đây!
– Thôi như vậy đi! Chúng ta thi uống rượu. Ai uống hết chai trước sẽ được ăn món này.
Anh ta gật đầu đồng ý rồi quay sang nói với anh bồi bàn:
– 1 chai soju.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!