Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư
Chương 47: Lựa chọn và quyết định
Nó mơ màng cảm giác như có bàn tay nào đó đang lay lay vai nó. Mắt nó dần dần mở ra… Ban đầu, mọi vật đều rất mờ nhạt, nhưng dần dần chúng trở nên rõ nét hơn. Và đủ để nó nhận ra, người lay vai nó chính là một cậu nam sinh bảnh trai mang tên…….. Nghĩa.
– Lớp trưởng!- Nghĩa lại lay vai nó thêm lần nữa- Cậu không sao chứ?
Nó lồm cồm ngồi dậy, nhưng vẫn còn hơi đau đầu, tay ôm lấy dải băng trên đầu, ngơ ngác:
– Đây… đây là…
– Đây là bệnh viện!- Cậu thở phào nhẹ nhõm vì thấy nó không sao
– Tại… tại sao cậu lại ở đây? Phong đâu?
– Tôi không biết! Ban nãy tôi vô nhà cậu định thông báo cho cậu một chuyện! Mà thấy nhà cậu không đóng cổng, đoán chắc có chuyện gì xảy ra nên tôi vào và thấy cậu nằm bất tỉnh dưới sàn… Cậu… bị té cầu thang hả?
Nó buồn bã không nói gì. Rồi bỗng như nhớ ra chuyện gì, nó vội hỏi:
– Cậu… cậu có thấy Phong đâu không?
– Không. Mà lúc tôi đi hai người vẫn đi cùng nhau mà!
– Ừm. Nhưng anh ấy bảo tôi lên phòng trước anh ấy đóng cổng rồi sẽ lên sau nhưng rất lâu sau đó tôi vẫn không thấy anh ấy lên phòng…
Cậu xoa cằm:
– À hiểu hiểu rồi! Mà cậu có cảm thấy đau ở đâu nữa không? Có cần tôi gọi bác sĩ không?
– Không cần!- Nó leo xuống giường nói- Chúng ta về thôi!
Nói đoạn nó cất bước đi. Bỗng nó thấy mắt mình mờ dần, rồi không còn thấy được gì nữa. Nó đi loạng choạng dần, thỉnh thoảng lại va phải vật gì đó.
– Cậu làm sao vậy?- Nghĩa chạy tới đỡ nó
– À… tôi không sao!
Cậu ngơ ngác lay vai nó:
– Cậu đang nói chuyện với ai vậy? Tôi ở đằng này mà! Cậu… không thấy gì sao?
Nó im lặng.
– Nói đi chứ- Nghĩa giục
– Tôi… tôi không biết… Tôi không thấy gì hết… Rõ ràng lúc nãy vẫn bình thường mà…
Cậu dìu nó ngồi lên giường rồi nói:
– Ở yên đó! Tôi đi gọi bác sĩ!
Không đợi nó kịp nói gì, anh đã chạy ngay ra ngoài. Lát sau, anh về lại phòng với hai vị bác sĩ và y tá theo cùng. Anh vừa thở dốc vùa nói:
– Cô ấy nói cô ấy không thấy gì cả! Vậy là sao thưa bác sĩ? Ban đầu cô ấy tỉnh dậy thì vẫn bình thường nhưng khoảng 5 phút sau là mắt không nhìn thấy gì nữa!
Ông bác sĩ già bật chiếc đèn pin nhỏ nhỏ thon thon hình cây bút lên và soi vào tròng mắt của nó. Xong xuôi, ông thở dài:
– Có phải cô dùng lens?
– V… vâng… Sao bác sĩ biết?- Nó ngập ngừng
– Lúc nãy tôi quan sát mắt cho cô nên thấy lens ở trong . Nhưng tôi thấy lens có vẻ như nằm trong tròng mắt khá lâu rồi. Hình như cô lạm dụng lens quá mức cho phép nên ảnh hưởng rất nhiều đến thị giác! Sau sự cố va chạm mạnh lần này, tuy không nặng lắm nhưng nó khiến cho tụ huyết chèn lên dây thần kinh thị giác cho nên…
– Nhưng… lúc nãy vẫn còn nhìn thấy được mà…
– Đó là lẽ thường tình. Bởi vì trước khi bị mất đi khả năng quan sát con người thường nhìn thấy được trong một khoảng thời gian nhất định.
Nó không buồn nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ sờ sờ vào mắt.
– Có cách gì làm mắt cô ấy nhìn lại được như bình thường không bác sĩ?- Nghĩa hỏi thu hút sự chú ý từ mọi người
Ông bác sĩ đẩy gọng kính, nói:
– Thật ra thì cũng có…
Nghĩa và nó đồng thanh:
– Cách gì vậy???
– Cô cậu từ từ nghe tôi nói. Cô cậu có hai sự lựa chọn: (chỗ này mình tự bịa ra nha ^.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!