Vương Phi 13 Tuổi
Chương 690 : Thống nhất thảo nguyên
Nổi bật trên khuôn mặt bị bôi đen, thoạt nhìn lại cảm thấycó chút ngốc nghếch.
Lúc biết tin Lưu Nguyệt dẫn dụ đàn sói tới doanh trại củaHung Nô, hắn đã suy tính nên làm thế nào.
Một đàn sói hoang lớn như vậy, không chịu sự khống chế củacon người, có sức chiến đấu kinh người lại liều chết truy đuổi, nhất định phảinghĩ cách thu thập bọn chúng.
Nếu không, sau khi cắn giết hết binh lính Hung Nô, chẳng phảilà sẽ đến Bắc Mục bọn họ hay sao?
Bởi vậy, hắn đã sớm yêu cầu Thác Bỉ Mộc điều động cho hắn mộtvạn quân, bắt đầu đào hố, bố trí mai phục.
Thiêu không chết, giết không hết, vậy thì phải bắt chúng lại.
Đây chính là cách giải quyết tốt nhất.
Khóe miệng cong lên, Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt đang hướnghắn giơ ngón tay cái lên, thấp giọng nói: “Còn phải nhờ đến sự phối hợp củanàng.”
“Suy nghĩ của chàng, đương nhiên ta hiểu.” Lưu Nguyệt cũngđè thấp thanh âm, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy.
Cúi đầu, thanh âm qua lại ở bên tai hai người.
Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt liếc nhau, cùng nở nụ cười.
Vô cùng sảng khoái.
Không có nói với nhau từng lời từng chữ, không có lấy một mẩugiấy truyền tin.
Nhưng hai người đều hiểu được tâm ý của đối phương.
Cũng biết đối phương hiểu được suy nghĩ của mình.
Không có lí do, hiểu chính là hiểu.
Gió nhẹ thổi qua, ánh mặt trời rực rỡ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Mấy vạn tinh binh ở phía sau hai người lúc này cũng đang dầntỉnh lại từ trong sợ hãi cùng sửng sốt, nhìn xuống đàn sói hoang đang nằm dướihố, không ngừng gào thét, tìm cách nhảy lên.
Cả đám người không khỏi vui mừng.
“Ha ha, chúng ta thành công……………..”
“Bắt được, bắt được rồi………………….”
“Thành công, thành công, chúng ta thành công rồi……………….”
Tiếng cười sảng khoái như sóng biển, từng đợt từng đợt vanglên.
Dưới hố sâu, hàng vạn con sói bị nhốt.
Phía trên, vang lên hàng vạn tiếng cười vui mừng.
Làn gió cuối hạ đầu thu mang theo chút hơi lạnh khẽ thổiqua, cây cỏ dập dờn xanh lại càng xanh.
Hai mươi vạn binh lính Hung Nô dưới sự chỉ huy của Âu DươngVu Phi từng hàng từng hàng đi tới chỗ đám người Khố Tạp Mộc cùng Hàn Phi.
Buộc đầu hàng, tiếp nhận hàng binh xong, là ván đã đóng thuyền.
Mây trắng nhẹ trôi, toàn bộ binh mã Hung Nô cuối cùng cũngrơi vào tay Bắc Mục.
Tiếp nhận hai mươi vạn hàng binh.
Chuyện này cũng không phải dễ dàng, bởi vì binh mã Bắc Mụcphái tới cũng chỉ lên đến bốn mươi vạn.
Mà số hàng binh này đã bằng một nửa.
Nếu đám hàng binh này sau khi đầu hàng lại đứng lên tạo phản,hậu quả không nói cũng biết.
Bởi vậy, đám người Khố Tạp Mộc, Lê Khoát mới đem hai mươi vạnbinh hàng binh này tới phía đông thảo nguyên, sau sẽ tới chỗ Lưu Nguyệt cùngbàn bạc đối sách.
“Ngao ô………………..” Đàn sói không ngừng gào thét, mang đầy vẻkhông cam lòng cùng sự phẫn nộ ngập trời.
Dưới trời xanh mây trắng, bầy sói trong hố sâu cố hết sức nhảylên, tiếng tru vang trời tràn đầy lửa hận.
Đột nhiên dừng lại trên miệng hố đầy sói, đám người Khố TạpMộc vừa phi ngựa đến nhìn thấy hàng vạn con sói đang điên cuồng gào thét phíadưới không khỏi thất kinh, không nói lên lời.
Trời đất, đây chính là đàn sói hoang.
Đây chính là do Thác Bỉ Mộc sắp xếp sao?
Thảo nào lại bắt bọn họ lui xuống.
Nếu để cho bọn họ tiến đến chỗ bầu sói hung hãn như vậy, chỉsợ rằng, bọn họ muốn trở lại toàn thây cũng là chuyện khó khăn.
Nhìn sang bên cạnh, Khố Tạp Mộc liếc nhìn nhau một cái, ánhmắt chuyển sang Thác Bỉ Mộc đã tràn đầy kính nể.
Lí do chạy đến đây, trong lúc nhất thời cũng vứt sang mộtbên.
“Chậc chậc, lợi hại, lợi hại.” Âu Dương Vu Phi vuốt cằm, đứngtrên miệng hố nhìn xuống bầy sói hoang bên dưới.
Hắn chưa từng cẩn thận đếm xem có bao nhiêu con sói đuổitheo.
Nhưng lúc này nhìn thấy, trải qua giao chiến kịch liệt, dướihố lúc này vẫn còn đến trên dưới vạn con.
Chưa từng có bầy sói nào lại đông như thế.
Khẽ vuốt cằm, trong mắt Âu Dương Vu Phi lóe tinh quang, ngồixổm xuống nhìn bầy sói đang căm tức nhìn hắn, cố hết sức tìm cách nhảy lên mà lựcbất tòng tâm.
Âu Dương Vu Phi chớp chớp mắt.
Quay đầu nhìn đám dây thừng bên cạnh cùng đống đất đá đổ xuốngphía xa, ánh mắt Âu Dương Vu Phi khẽ chuyển.
Xem ra đây chính là trận thế dùng để bắt bầy sói. Quả đúnglà mưu lược cao minh, tầm nhìn sâu rộng, một kế hoạch không chút sơ hở.
Ánh mắt rất nhanh đảo quanh một vòng.
Âu Dương Vu Phi ngẩng đầu nhìn Khố Tạp Mộc vô cùng hưng phấnkhoa chân múa tay nói với người bày cách bắt bầy sói, Thác Bỉ Mộc.
Hai ngày vội vàng cùng Lưu Nguyệt chạy loạn trên thảonguyên, hắn đã quên mất chuyện mình từng hoài nghi Thác Bỉ Mộc.
Khóe miệng cong lên thành một nụ cười sùng bái, ánh mắt lạithâm sâu, như cười như không nhìn Thác Bỉ Mộc nói: “Thác Bỉ Mộc, kế hoạch khôngtồi a! Ai là người bày kế?”
Thác Bỉ Mộc đang cao hứng, chợt nghe Âu Dương Vu Phi hỏi, lậptức không đề phòng trả lời: “Đương nhiên là………………”
Lời còn chưa nói ra, bên hông đột nhiên cảm thấy tê rần.
Thác Bỉ Mộc đột nhiên tỉnh táo lại, ho khan một tiếng, nói:“Đương nhiên là mạt tướng.”
“Ồ, xem ra Thác Bỉ Mộc tướng quân trong thời gian này tiến bộkhông ít a.”
Âu Dương Vu Phi nghe vậy chậm rãi đứng lên, ánh mắt thâmthúy nhìn Thác Bỉ Mộc.
Thác Bỉ Mộc thấy vậy cười hắc hắc hai tiếng nói: “Là dochinh chiến nhiều lên tích lũy được chút kinh nghiệm thôi.”
Một nam tử dũng mãnh cao lớn thô kệch đột nhiên lại nói nhữnglời văn vẻ, làm cho Hàn Phi cùng Khoát Ba Lực vốn quen thuộc với hắn chuyển đầunhìn lên trời, xem thường.
Âu Dương Vu Phi lại khẽ cười, nói: “Không tồi, không tồi!Tuy rằng rất có hiệu quả nhưng có vẻ không giống với phong cách trước giờ củangươi. Có điều thu được hiệu quả là tốt rồi.”
Dứt lời, lại con mắt thâm thúy lại tiếp tục nhìn Thác Bỉ Mộc.
Thác Bỉ Mộc cho dù là một nam tử thô kệch cũng hiểu được ý tứtrong lời nói của Âu Dương Vu Phi, lập tức giả bộ không hiểu, cười hắc hắc,quay đầu nhìn Lưu Nguyệt đang đứng một bên im lặng không nói.
“Chủ soái, đàn sói hoang này giải quyết thế nào?” Không thểđấu tâm kế lại với Âu Dương Vu Phi, vậy thì đổi đề tài khác vậy.
“Thiêu! Thiêu chết bọn chúng!” Khố Tạp Mộc lập tức tiếp lời.
“Đúng vậy! Chúng ta dùng dầu ma-dút đốt sạch bọn chúng, nếukhông sẽ để lại hậu quả lớn về sau.” Hàn Phi cũng nói một câu.
Trên thảo nguyên này rất nhiều sói, bọn chúng đối với dânchăn nuôi cùng gia súc chính là một sự uy hiếp lớn.
Lần này có cơ hội diệt sạch đám thú dữ trên thảo nguyên này,đó chính là một chuyện tốt.
“Ta cảm thấy nên như vậy………………..”
“Đúng, đúng, giết…………………”
Âu Dương Vu Phi thấy đám người Khố Tạp Mộc đều chuyển chủ đềnói sang đàn sói, cũng không nói thêm gì quay trở lại với vấn đề ban nãy, vungtay đi đến chỗ Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nghe đám người Khố Tạp Mộc nói, khẽ nhíu mày, nhưcó như không liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt bên cạnh một cái.
“Không giết! Ta thích chúng.” Cúi đầu truyền âm nhập mật đếntai Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt kiên quyết.
Lưu Nguyệt vừa nghe khóe miệng liền cong lên, suy nghĩ củanàng cùng Hiên Viên Triệt giống nhau.
Nàng cũng thích sói. Động vật nàng thích nhất chính là sói.
Bởi vì chúng rất trung trinh. Trong các loài động vật, chúnglà một trong số ít loài sống trong chế độ một vợ một chồng.
Không cần nói tới những ưu điểm khác, chỉ riêng điểm nàythôi đã đủ để nàng thích chúng. Huống chi trước đây nàng đã từng học rất nhiềuthuật truy đuổi từ loài sói này.
“Không, ta sẽ không giết chúng!” Thanh âm thản nhiên khiếnđám người Thác Bỉ Mộc vô cùng sửng sốt.
“Tại sao?” Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Âu Dương Vu Philuôn theo sau Lưu Nguyệt, lúc này vừa đi đến đứng cạnh đám người Thu Ngân cũngcảm thấy kinh ngạc.
“Vạn vật đều có điểm tốt điểm xấu. Ngươi không thể chỉ nhìnthấy mỗi điểm xấu của chúng mà đòi giết bằng hết. Cũng phải để ý đến điểm tốt củachúng. Chúng giúp duy trì sự cân bằng trên thảo nguyên.
Huống hồ, tuyệt diệt loài động vật này, ta không có hứngthú.
Nhốt chúng như vậy, đợi sau khi chúng ta dời đi sẽ cho chúngđá kê chân, để chúng tự mình nhảy lên, cũng không thể uy hiếp chúng ta được nữa.”
Lưu Nguyệt nói rất thản nhiên nhưng cũng rất kiên quyết.
Tất cả mọi người biết vậy, không khỏi im lặng.
Không giết thì không giết.
Tuy rằng bọn họ không hiểu duy trì sự cân bằng trên thảonguyên là như thế nào. Nhưng nhiếp chính vương nói không giết, thì không giết.
“Vậy, chờ sau khi chúng ta dời đi, chỉ cần không có mùi máutươi, chúng sẽ tự khôi phục lại nhóm ba, năm con như ban đầu, cũng không tậptrung lại nhiều như vậy.”
Âu Dương Vu Phi ở bên cạnh Lưu Nguyệt lên tiếng.
Bầy sói không chỉ có thủ lĩnh, chúng tự mình tập hợp thành bầyđàn.
Bọn chúng vì quyền lợi mà tụ hợp lại với nhau, nhưng nếukhông phải vì chung lợi ích hay cùng chống kẻ thù, bọn chúng cũng sẽ tản ra.
Về điểm này, trước đây hắn đã từng đọc qua trong một số sáchnên biết.
Đám người Khố Tạp Mộc nghe Âu Dương Vu Phi nói vậy, cùng đồngloạt lên tiếng.
“Đúng rồi, chủ soái, chúng ta tới đây là muốn hỏi, hai mươivạn hàng binh kia nên xử trí thế nào?” Khố Tạp Mộc nhìn sang đám người Hàn Phi,Lê Khoát bên cạnh.
Chần chừ trong nháy mắt, lại hướng Lưu Nguyệt nói tiếp:“Chúng ta có nên……………..”
Cũng không nói hết câu, bàn tay đặt lên trên cổ làm động táccắt qua.
Giết!
Lưu Nguyệt thấy vậy khẽ giật mình.
Nàng từng nhớ đã xem qua ở trong sử sách của Trung Quốc cóghi, thời Chiến quốc, Tần quốc, sau một thời gian dài chiến tranh đã ra tay giếthại bốn mươi vạn hàng binh Triệu quốc, để khiến cho Triệu quốc không cách nàotrở mình.
Hôm nay, chẳng lẽ nàng phải ra tay giết hết hai mươi vạnhàng binh Hung Nô hay sao?
Nhíu mày, Lưu Nguyệt đứng khoanh tay một lúc lâu im lặngkhông nói.
“Không thể giết. Cho dù hàng binh sau này có thể sẽ tạo phản,nhưng nếu bây giờ giết hết bọn họ, chúng ta sẽ càng khó thu phục Hung Nô.”
Hiên Viên Triệt liền nói bên tai nàng.
Lúc này, ở ngay trước kinh thành Hung Nô giết hại hai mươi vạnbinh lính của họ, chỉ sợ sẽ dẫn đến hậu quả hai bên ngọc thạch câu phần.
“Không thể giết, dồn ép quá sẽ khiến chó cùng rứt giậu. Trướcnên phân tán đội hình của bọn họ, đưa tới thảo nguyên, chờ sau khi chiếm đượcThịnh kinh rồi tính tiếp.”
Lưu Nguyệt còn chưa mở miệng, Âu Dương Vu Phi đã lên tiếng.
Hắn có suy nghĩ giống với Hiên Viên Triệt.
Âm thầm gật đầu, Hiên Viên Triệt truyền âm nhập mật nói: “Cảđội, tiến quân đến Thịnh kinh, mượn thắng giương oai, thâu tóm Hung Nô trước,những chuyện khác để sau bàn tiếp.”
Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kết. (ý là làm việcnhân lúc hăng hái nên làm liền tay, câu này dịch ra còn lê thê hơn, nên thôi tađể nguyên tác, giải thích rõ bên dưới)
( từ “Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khídã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũngkhí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khísuy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đanghăng hái làm một mạch cho xong việc. )
Lúc này, mọi chuyện khác đều gác hết sang một bên, đã giếtđược Hung Nô vương, hạ cờ của Hung Nô, tiếp theo lên xóa sổ dân tộc Hung Nô,đây mới là việc quan trọng trước mắt.
“Nghe lời quân sư, mau đi chuẩn bị. Đêm nay hãy nghỉ ngơi dưỡngsức. Sáng mai sẽ tấn công Thịnh kinh, thâu tóm dân tộc Hung Nô.”
Mười chữ vang lên như cầu vồng nở rộ giữa không trung, mangtheo khí thế bừng bừng cùng sự hưng phấn vô cùng.
“Phải!” Khố Tạp Mộc vừa nghe lập tức hai mắt sáng lên, vôcùng vui mừng, hét lớn hưởng ứng.
Vung tay lên, Khố Tạp Mộc quay người hướng đại quân phía saurống to: “Ba quân chú ý! Nhiếp chính vương có lệnh, ngày mai phát binh tấn côngThịnh kinh, thâu tóm Hung Nô!”.
Tiếng rống hòa trong gió, bay vút lên cao.
Mười vạn binh mã phía sau nghe thấy vậy lập tức ngửa đầu hétvang:
“Tấn công Thịnh kinh, tấn công Thịnh kinh, thâu tóm HungNô………………..!”.
Từng tiếng từng tiếng rống lên, càng rống càng to, vang vọngtới tận chân trời, bay thẳng lên chín tầng mây.
Suốt mấy trăm năm nay thảo nguyên chưa từng một ngày thốngnhất, chuyện này sắp kết thúc.
Bắc Mục sẽ thống nhất thảo nguyên, nhất định sẽ thống nhấtthảo nguyên.
Ánh đao sáng chói, kiếm chỉ Thịnh kinh.
Cờ bay lên cao, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt bêncạnh.
Trong mắt hai người đều không có chút dao động, nhưng cả haiđều đang vô cùng vui mừng cùng hưng phấn.
Bước đi đầu tiên của họ đã sắp đạt được thành công.
Trời xanh mây trắng, từng đám mây lững lờ trôi, phản chiếuhàng ngàn hàng vạn ánh sáng rực rỡ.
Hung Nô vương bị giết, toàn bộ binh lính Hung Nô đều phái đichiến trường hết.
Thịnh kinh không có tướng cũng chẳng có binh thủ thành.
Cờ quạt bay phấp phới, tung bay rợp trời.
Áo giáp sắt dưới ánh mặt trời phản chiếu sát khí lạnh nhưbăng.
Ba mươi vạn quân thiện chiến Bắc Mục từng bước đi qua thảonguyên màu mỡ. Binh đến Thành (đầu) hàng.
*
Tường thành băng đá cao sừng sững uy nghi ở phía chân trời.
Dưới ánh sáng vàng, vừa rực rỡ lại lạnh như băng.
Thịnh kinh, hai chữ triện vàng lớn đề ngay phía trên cổngthành.
Đây chính là kinh thành Hung Nô, kinh thành của một triều đạiđã tồn tại một trăm ba mươi năm trên thảo nguyên này.
Lúc này, tường thành sừng sững uy nghi, cổng thành phía dướiđóng chặt.
Phía trên cửa thành, một hàng quan lại Hung Nô đang đứng xếphàng ngang, toàn thân mặc triều phục. Đứng giữa hàng là một lão phụ, một thânáo bào, người này khẳng định là Thái hậu Hung Nô.
Ngựa dậm chân, ầm ầm vang vang như sấm rền.
Lưu Nguyệt một thân mặc áo giáp màu đen, tư thế hiên ngangoai hùng, đứng đầu thiên quân vạn mã. Lá cờ màu đen của Bắc Mục tung bay phấpphới phía sau nàng.
Toàn bộ một mảnh uy nghi.
Phía sau cờ, các tướng lĩnh Khố Tạp Mộc, Lê Khoát theo sátphía sau Lưu Nguyệt.
Bên cạnh, Hàn Phi, Thác Bỉ Mộc, Khoát Ba Lực dàn hàng ngangmà đi, binh uy hiển hách.
Ở phía sau, chính là đám người cận vệ Hiên Viên Triệt, ThuNgân, Ngạn Hổ.
Mà đi đằng sau, cờ quạt ngập trời, kỵ binh uy phong, ùn ùnđi đến.
Cất bước tiến tới, từng bước từng bước đến sát tường thànhThịnh kinh Hung Nô.
Phóng mắt nhìn ra, không nơi đâu không thấy kỵ binh Bắc Mục.
Trời quang mây tạnh, bầu trời xanh biếc như biển cả, không gợnmột chút mây.
Vầng dương phía chân trời rực rỡ nhô lên, chiếu lên ngườiLưu Nguyệt, lại càng tỏa ra tư thế oai hùng, uy vũ, cùng sát phạt.
Mắt lạnh nhướn lên nhìnThái hậu Hung Nô đang cao cao tại thượngđứng trên tường thành.
Lưu Nguyệt vung tay lên, cả đội quân hùng mạnh phía sau lậptức dừng lại, tư thế sẵn sàng.
Hai ánh mắt chạm nhau, một hung hăng đầy sát khí, một xơxác, bi thương.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Thái hậu Hung Nô, Lưu Nguyệt gằn từngtiếng: “Nếu hàng, không giết một người, dùng nhân từ đối đãi. Nếu chiến, huyếttẩy Thịnh kinh, gà chó không tha!”
Thanh âm lạnh như băng vang vọng trước thành Thịnh kinh, nơinày vốn vô cùng nóng nhưng cũng không sao xua đi được sự lãnh khốc trong lờinói ấy.
Lời vừa dứt, bá quan văn võ Hung Nô đứng trên tường thành đềurùng mình.
Huyết tẩy Thịnh kinh, gà chó không tha!
Người trước mặt chính là một sát thần, ánh mắt lạnh nhưbăng, cùng lời nói lãnh khốc đủ cho thấy những lời nàng nói không phải là đe dọasuông, nàng nhất định sẽ ra tay tàn sát toàn bộ dân chúng trong thành.
Thân hình run rẩy không ngừng nhưng vẫn cố gắng dùng hết sứcđứng vững. Thái hậu Hung Nô nhìn Lưu Nguyệt, hít sâu một hơi nói: “Đầu hàng, cóđúng là không giết một người? Dùng nhân từ để đối đãi với dân chúng Hung Nô?”
Lưu Nguyệt nhìn Thái hậu Hung Nô, nói: “Từ nay về sau, trênthảo nguyên này, chỉ có Bắc Mục, không có Hung Nô.”
Lời nói trảm đinh chặt sắt vừa dứt khiến cho vẻ mặt Thái hậuHung Nô càng thêm tái nhợt.
Lưu Nguyệt tiếp tục nói: “Nhiếp chính vương Bắc Mục ta một lờinói ra nặng tựa ngàn cân, tuyệt không nuốt lời. Từ nay về sau, con dân Hung Nôcũng chính là con dân Bắc Mục. Chúng ta sẽ đối đãi các ngươi như con dân củamình, không quan tâm chuyện trước đây người là người nước nào.”
Lời nói khí phách hòa vào trong gió, bay qua tường thành,lan vào đến trong thành Thịnh kinh.
Bá quan văn võ Hung Nô trên tường thành liếc mắt nhìn nhau,trên mặt lộ vẻ dao động.
Bọn họ đều hiểu rất rõ, hiện tại Hung Nô không binh khó thủ,sớm hay muộn cũng sẽ bị thâu tóm.
Dù đầu hàng hay chống cự, kết quả cuối cùng cũng vẫn là diệtvong.
Ánh nắng chói mắt, nhưng lời nói thốt ra lại mang theo cái lạnhvô cùng.
Thái hậu Hung Nô ngửa đầu lên trời, một hàng lệ chảy xuốnggò má.
“Liệt tổ liệt tông Hung Nô trên trời, ta thực có lỗi với mọingười, thực có lỗi với dân chúng Hung Nô. Hôm nay Hung Nô diệt vong, ta khôngcách nào giữ được.
Xin liệt tổ liệt tông Hung Nô trên trời tha thứ chota…………….”
Tiếng than nhỏ mà lại có thể lọt vào tai mọi người rõ ràng,nỗi chua xót dâng lên trong lòng người.
Triều đại thay đổi, đã là chuyện tất yếu.
“Mở cổng thành!” Vung tay áo, Thái hậu Hung Nô quay người,nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn xuống.
Dưới ánh mặt trời, cửa thành Thịnh kinh chậm rãi mở ra.
Sau cổng thành, một người mặc áo bào vương tử Hung Nô kính cẩnbưng một khay lót vải vàng từng bước đi ra.
Phía trên khay lót vải vàng chính là ấn tín ngọc.
Ấn tín của Hung Nô, đó chính là vật chứng minh sự tồn tại củaHung Nô.
Nhìn thấy Hung Nô vương tử chậm rãi đi đến, Lưu Nguyệt nhẹnhàng vung tay lên.
Khố Tạp Mộc phía sau lập tức xuống ngựa, bước nhanh tới trướcmặt Hung Nô vương tử.
Trước cửa thành rộng lớn, Khố Tạp Mộc cùng Hung Nô vương tửtiến lại gần nhau, hai mặt đối diện.
Ở trước mặt bao người, Khố Tạp Mộc vươn tay tiếp nhận ấn tínHung Nô từ trong tay vương tử Hung Nô.
Dân chúng Hung Nô không đành lòng, đồng loạt quay người.
Vật duy nhất có thể chứng minh sự tồn tại của đất nước HungNô từ nay về sau sẽ biến mất vĩnh viễn.
Tiếp nhận ấn tín, Khố Tạp Mộc xoay người, đi đến trước mặtLưu Nguyệt, hai tay dâng ấn tín lên.
Lưu Nguyệt cúi người nhận lấy ấn tín, xoay người hướng đạiquân Bắc Mục ở phía sau, giơ cao ấn tín trong tay, lớn giọng nói: “Bắc Mục tađã hoàn toàn thống nhất thảo nguyên.”
“Vạn tuế! Vạn tuế………………….!”
“Thống nhất thảo nguyên! Thống nhất thảo nguyên…………………!”
“Bắc Mục chúng ta đã thống nhất thảo nguyên!”
Tiếng hô cuồng liệt vang vọng khắp chốn, bay thẳng trời cao.
Tướng lĩnh Hàn Phi, Khoát Ba Lực đứng một hàng phía sau vộivàng xoay người xuống ngựa, nửa ngồi nửa quỳ trước Lưu Nguyệt, vô cùng kích độnghô lên: “Nhiếp chính vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…………..!”
“Nhiếp chính vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế……………!”
Cảm xúc trào dâng trong lòng mấy chục vạn binh lính Bắc Mụckhiến bọn họ không biết nên hô cái gì.
Giấc mộng từ mấy trăm năm nay.
Tranh đấu mấy trăm năm nay.
Hôm nay, tại nơi này đã ra hoa kết quả. Thắng lợi nằm trongtay bọn họ.
Đều là do Nhiếp chính vương dẫn dắt bọn họ.
Giấc mộng trăm năm, nay đã thành hiện thực.
Niềm vui sướng ngập trời này không lời nào có thể tả hết.
Mấy chục vạn quân rống to, nghe như sấm nổ vang tới chân trời.
Thanh âm theo gió thổi qua thảo nguyên, lan xa tới bốnphương tám hướng.
Thảo nguyên, về sau chỉ có Bắc Mục.
Mũi kiếm giơ cao, chỉ hướng đô thành Thịnh kinh, Lưu Nguyệthét lớn: “Vào thành!”
Ngựa nâng móng, binh mã uy dũng, hướng kinh thành Hung Nô,tiến vào.
Lá cờ Hung Nô bay cao trên tường thành bỗng chốc bị hạ xuống.
Thay vào đó là lá cờ đen của Bắc Mục tung bay trên bầu trời.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, cờ Bắc Mục mặc sức bay múa.
Từ nay về sau, dân tộc Hung Nô đã không còn tồn tại.
Vương triều Hung Nô hưng suy vinh nhục giờ đã hoàn toàn biếnmất. Trên thảo nguyên đã không phải là ba thế lực song song tồn tại, mà hiện giờ,chỉ còn duy nhất Bắc Mục.
Gió nhẹ thổi qua.
Thảo nguyên đã hoàn toàn thống nhất.
*
Bóng đêm buông xuống, tiết trời đầu thu thực dễ chịu.
Ngàn sao trên bầu trời càng phát ra ánh sáng trong veo, đẹpvô ngần.
Hàng ngàn hàng vạn vì sao trải rộng đến chân trời, chiếu rọikhắp non sông đất nước, đẹp như mộng như ảo.
Hoàng cung Hung Nô.
Mấy ngày trước đây vốn vẫn tĩnh mịch ảm đạm, đêm nay lại bừngbừng sinh khí.
Có điều, chủ nhân hiện tại đã không còn là vương tộc HungNô, mà chính là Lưu Nguyệt.
Đêm trăng sáng rực, hoàng cung Hung Nô khí thế ngất trời.
An bốn phương, chỉnh quân đội.
Đám người Khố Tạp Mộc, Lê Khoát, Hàn Phi vội vã, chân khôngchạm đất, theo Lưu Nguyệt đi vào hoàng cung Hung Nô, cùng nhau uống rượu cahát.
Lưu Nguyệt lại không chút để ý đến.
Đứng ở trên bậc thang trong tẩm cung của Hung Nô vương, LưuNguyệt nhàn nhã thưởng thức chén rượu trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời,hôm nay trăng thật tròn.
Khóe miệng cười thật tươi, Lưu Nguyệt quay đầu nâng chén hướngHiên Viên Triệt bên cạnh.
Hiên Viên Triệt thấy vậy cũng tươi cười, hướng Lưu Nguyệtgiơ chén lên.
“Keng” Thanh âm va chạm thanh thúy vang lên trong đêm trăng,nghe thật vui tai.
“Chúc mừng bước đi thành công đầu tiên của chúng ta!” Một ngụmuống cạn chén rượu trong tay, Lưu Nguyệt cười sáng lạn nhìn Hiên Viên Triệt.
Bước đầu tiên, thống nhất thảo nguyên, đã thành công.
Bọn họ đã làm được, mười bảy tộc Tiên Bi đã diệt vong, HungNô đã quy hàng, những thế lực khác trên thảo nguyên hoàn toàn không cần để ý đến.
Đáng chúc mừng!
Hai chén rượu khẽ chạm giữa không trung, Lưu Nguyệt và HiênViên Triệt cùng nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười.
Không hẹn lại cùng vươn tay, gắt gao nắm chặt bàn tay đốiphương.
“Nàng vất vả rồi.” Nắm chặt bàn tay Lưu Nguyệt, Hiên ViênTriệt trầm giọng nói.
Chuyện này đáng lẽ là hắn phải làm, nhưng nay lại đặt hếtlên vai Lưu Nguyệt.
Tựa người vào trong lồng ngực Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt lắcđầu mỉm cười: “Đó là tương lai của hai chúng ta, chúng ta nên cùng nhau gánhvác.”
Tương lai của hai người, hai người phải cùng nhau tạo dựng,cùng nhau đối đầu với gió bão.
Nghe Lưu Nguyệt nói, Hiên Viên Triệt không nói thêm nữa, gắtgao ôm chặt lấy Lưu Nguyệt.
Ánh trăng trong vắt bao trùm lấy hai người.
Mông lung cùng ôn nhu khiến lòng người say đắm.
Đêm, lại đẹp đến như vậy.
“Nhiếp chính vương, nhiếp chính vương…………..” Ngay tại lúc ngọtngào, đẹp đẽ như thế, thanh âm Thác Bỉ Mộc chợt từ xa truyền đến.
Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt không khỏi nhướn mày, đứnglên.
“Chuyện gì?” Thấy Thác Bỉ Mộc vội vã chạy đến, Lưu Nguyệt trầngiọng nói.
“Quân sư truyền tin về.” Thác Bỉ Mộc thấy Hiên Viên Triệtcùng Lưu Nguyệt cùng ở một chỗ, không khỏi có chút bất đắc dĩ bước lên phía trướcđưa thư tín trong tay cho Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt vốn đang bất mãn, vừa nghe Thác Bỉ Mộc nói liền lậptức thay đổi.
Vươn tay tiếp lấy thư tín nhìn qua, mắt Lưu Nguyệt sáng ngời,túm tay Hiên Viên Triệt nói: “Đi, chàng đi theo ta!”
Hiên Viên Triệt thấy vậy để mặc cho Lưu Nguyệt túm tay mình,bước đi.
Hắn nhớ lúc ở thảo nguyên, Lưu Nguyệt có nói gì đó với ÂuDương Vu Phi, sau Âu Dương Vu Phi liền ở lại thảo nguyên, không theo đến đây.
Lúc này đi? Có chuyện gì?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!