Vương Phi 13 Tuổi
Chương 693: Rút củi dưới đáy nồi
Số lượng không nhiều, chỉ có mười người.
Mỗi người đều để thân trên trần, không mặc gì cả.
Phía dưới chỉ mặc một chiếc váy da hổ ngắn tới đầu gối, lộđùi, phía sau để dài.
Cùng với tiết tấu điệu nhảy của bọn họ, lại như thấy hết cảphong tình vạn chủng.
Mà trong lúc phong tình vạn chủng ấy, ánh mắt Lưu Nguyệt chạmđến người nhảy ở giữa đội vũ công kia.
Người đang mặc váy nhảy kia chính là…………Hiên Viên Triệt.
Khuôn mặt tối đen, trong ánh lửa bập bùng lại càng thêm đen.
Cả người cứng ngắc, giống như con rối bằng gỗ, giơ tay nhấcchân.
Khóe miệng cong lên, con ngươi lạnh băng tràn đầy ý cười,Lưu Nguyệt chớp chớp mắt.
Ha ha, Hiên Viên Triệt mặc váy khiêu vũ.
Ha ha ha, người này bị sao thế? Ở trước mặt mọi người lại giảgái khiêu vũ.
Ý cười tràn đầy trong mắt, Lưu Nguyệt gắt gao cắn môi dưới.
Nàng sợ không kiềm chế được lại cười ra tiếng.
Hiên Viên Triệt yêu nghiệt như thế nào, thiết huyết lãnh khốcđến mức nào, lúc tức giận trông như thế nào, nàng đều đã nhìn thấy.
Chỉ có Hiên Viên Triệt mặc váy nhảy múa là chưa từng nhìnqua.
Người này, hôm nay ăn nhầm cái gì sao?
Thật sự là khiến cho nàng vô cùng kinh hỉ.
Lưu Nguyệt ôm Gia Luật Hồng, đầu ngục xuống vai hắn, cườisáng lạn.
Hiên Viên Triệt đang nhảy múa trên sân khấu bên dưới, trongánh lửa bập bùng, trừng mắt uy hiếp Lưu Nguyệt một cái, không tiếng động ra hiệu,không được cười.
Ngược lại, ý cười trên mặt Lưu Nguyệt lại càng đậm hơn.
Thân hình không khống chế được run lên không ngừng, có thểnhận thấy nàng nhịn cười thật vất vả.
Hiên Viên Triệt liếc mắt nhìn lên, bùng nổ cơn giận.
Mặc váy xoay vòng, xoay vòng, xoay đến đối mặt với Lưu Nguyệtlại quay mặt làm ngơ.
Lưu Nguyệt thấy vậy cố hết sức mới có thể không cười lên tiếng.
“Dũng sĩ đệ nhất cưỡi ngựa đang múa cái gì vậy? Sao thế nàocũng thấy cực kì khó coi!”
Ngồi trên đùi Lưu Nguyệt, Gia Luật Hồng nhìn chằm chằm HiênViên Triệt đang múa cứng ngắc bên dưới, mặt nhăn lại, nghi vấn hỏi.
“Đệ nhất cưỡi ngựa?” Lưu Nguyệt ngạc nhiên, Hiên Viên Triệtdành được danh hiệu này khi nào?
“Tỷ tỷ, người không biết sao?
A, đúng rồi, lúc ấy tỷ đang ngủ nên không biết, để ta nóicho tỷ…………………”
Thì ra cái gọi là đại hội săn bắn thực chất cũng chỉ là ngàyhội thi đấu thể thao.
Mọi người tham gia một số trò chơi như đua ngựa, vật, đấu kiếmđể chọn ra dũng sĩ đệ nhất.
Mà thân phận của Hiên Viên Triệt lúc này lại đang là cận vệcủa Lưu Nguyệt.
Những năm trước đều là cận vệ của Bắc Mục vương, vương hậu,hoàng thân quốc thích, vân vân… xuống đài thi đấu.
Bởi vậy năm nay Âu Dương Vu Phi phải phụ trách việc tìm ra mộtngười tham gia.
Cho nên, Âu Dương Vu Phi liền sắp xếp Hiên Viên Triệt.
Không được để lộ thân phận, cũng không thể để Lưu Nguyệt mấtmặt.
Cho nên Hiên Viên Triệt quyết định, hắn chỉ giành phần thắngtrong trò đua ngựa, những trò khác hắn đều nhường lại.
Nếu không, với tài năng của hắn, tất cả mọi cuộc thi đấu đềugiành được vị trí đứng đầu.
Mà lúc này, chỉ còn một nghi thức cuối cùng trước khi kếtthúc đại hội săn bắn.
Hiên Viên Triệt không thể ngờ, hắn lại bị bắt mặc váy, nhảymúa.
Hắn thực sự hối hận ngay từ đầu đã không ra tay bóp chết ÂuDương Vu Phi.
Vinh quang, hắn không lạ.
Nhưng không phải đều là vui mừng, phấn khởi, hân hoan sao? Đằngnày…………..
Trời ơi, mất mặt chết a!
Lưu Nguyệt nghe Gia Luật Hồng hé cái miệng nhỏ nhắn nói rấtnhanh, không khỏi cười tươi như hoa.
Nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt đang nhảy múa bên dưới.
Nàng phải nhìn cho đã mắt. Về sau, nhất định sẽ không còn cơhội thế này.
Cảm giác được ánh mắt theo sát phía sau lưng, vẻ mặt HiênViên Triệt xanh mét.
Đãi ngộ dũng sĩ chết tiệt!
Bên cạnh, sớm nhìn thấy cách ăn mặc của Hiên Viên Triệt, đámngười Thu Ngân, Ngạn Hổ đã nhanh chóng chạy không thấy tăm hơi đâu cả.
Không phải bọn họ không tò mò nhìn vẻ phong tình của HiênViên Triệt.
Mà mạng nhỏ quan trọng hơn a.
Nếu bọn họ nán lại nhìn, chỉ sợ sau khi màn trình diễn kếtthúc, bọn họ sẽ bị Vương thượng nhà mình giết chết.
Trăng đã lên đỉnh, yến hội đã đi đến hồi kết.
Cả thảo nguyên đều sôi sục.
“Các dũng sĩ, hãy mang vinh quang của các ngươi đem tặng chongười các ngươi muốn tặng nhất!”
Trong ánh lửa trại bập bùng, Tiêu thái hậu đột nhiên vungtay, cười lớn, nói.
“Ầm.” Cùng với lời nói của Tiêu thái hậu, cả vùng thảonguyên vốn đang vô cùng ồn ào, ‘ầm’ một tiếng nổ vang trời.
Tiếng cười vui sướng như phá tan trời đất.
“Mau, đem tặng đi……………”
“Tặng đi, tặng đi a………………….”
Tiếng hô liên tiếp vang lên trong đêm tối, càng làm cho bóngđêm thêm phần ồn ào náo nhiệt.
Lưu Nguyệt nhìn xuống phía dưới.
Giữa sân, một nữ tử ăn mặc xinh đẹp đang bưng trên tay mộtcái khay đựng đầy vòng hoa sắp xếp thành hàng đưa đến trước mặt các dũng sĩ.
Mười dũng sĩ trên sân, mỗi người đều cầm lên một vòng hoanhiều màu trong tiếng cười nói vang trời của mọi người.
Các vũ công theo bốn phương tám hướng đi tới.
Ở nơi đó, có những cô gái thẹn thùng, cũng có những cô gáitư thế oai hùng.
Lúc này, thấy các dũng sĩ đi đến chỗ các nàng, có người vuimừng ra mặt, có người lại đỏ mặt ngượng ngùng.
Tiếng hô hào, tiếng cười nói xung quanh càng lúc càng lớn.
Tiếng cười đùa bay lên không trung.
Các dũng sĩ nhanh chóng chạy đi, giữa sân chỉ còn lại mộtmình Hiên Viên Triệt.
“Đừng đứng bất động như thế, mau đi đi……………..”
“Mau đi đi, đem đến tặng cho nữ nhân ngươi muốn……………………..”
Dân chúng xung quanh thấy vậy lập tức hướng Hiên Viên Triệtđang đứng bất động hô hào.
Hiên Viên Triệt nghe tiếng hô, tặng lại cho nữ nhân mình muốn?
Mi hơi giương lên, cầm vòng hoa trong tay suy nghĩ một chút,tặng cho nữ nhân mình muốn, vậy được rồi.
Lập tức thu lại dáng điệu nhảy múa vừa rồi, xoay người cầm lấyvòng hoa bước nhanh lên đài cao.
Một đường thẳng tắp đi đến trước mặt Lưu Nguyệt.
Người hắn muốn tặng, duy nhất trên đời chỉ có Lưu Nguyệt.
Dân chúng xung quanh đang huyên náo, nhìn thấy Hiên Viên Triệtbước tới chỗ Nữ vương, nhất thời im lặng, mở to mắt nhìn.
Vẻ cười đùa trên mặt tan đi, cả đám người há hốc miệng nhìnHiên Viên Triệt đang bước đi.
Đi nhanh mà lên, Hiên Viên Triệt đi mấy bước đã tới đài cao.
Tiêu thái hậu đang ngồi phía trên thấy vậy trong mắt hiệnlên một tia kinh ngạc.
Ánh mắt đảo sang Lưu Nguyệt vẻ mặt đang cố nén cười, trên mặtkhông thấy chút gì là không vui.
Tiêu thái hậu lập tức nhíu mày, hướng cận vệ phía dưới đàicao hất tay.
Đám thị vệ kia thấy vậy lập tức lui xuống, tránh đường choHiên Viên Triệt đi lên.
Nâng bước tiến lên, Hiên Viên Triệt đi cực kì tự nhiên.
Thanh âm huyên náo xung quanh càng lúc càng nhỏ, càng lúccàng nhỏ.
Tất cả mọi người đều nhìn lên Hiên Viên Triệt đang hướng đàicao bước tới.
Cả đám người đều ngừng lại mọi hoạt động, con mắt không chớpnhìn Hiên Viên Triệt.
Âu Dương Vu Phi ngồi bên cạnh đài cao thấy vậy, chén rượuđang cầm chợt dừng lại giữa không trung, trên mặt xẹt qua một tia sắc lạnh.
Tên tiểu binh này thật to gan.
Lại dám dâng vòng hoa lên Lưu Nguyệt.
Bước nhanh mà lên, Hiên Viên Triệt từng bước dừng lại trướcmặt Lưu Nguyệt.
Hàng nghìn hàng vạn dân chúng phía dưới đã hoàn toàn im bặt,không hô hào một tiếng, cũng không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệtcùng Nữ vương bọn họ.
Nữ vương bọn họ nổi tiếng lãnh khốc vô cùng, quả quyết lợi hại,dũng sĩ này lại dám……………
Thật to gan!
Tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần.
Nhận hay không nhận?
Dừng lại trước mặt Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt trên mặt vẫnlà lớp hóa trang, thực cung kính đem vòng hoa trên tay đeo lên cổ Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt cười cười, không hề phản đối, liền nhận lấy.
Xem ra, chỉ là một hành động bày tỏ sự tôn kính.
Yên lặng! Trong lúc nhất thời xung quanh đều yên lặng, khôngmột tiếng động.
Mấy vạn người ở đó không ai lên tiếng, lửa cháy bập bùng,khiến vẻ yên lặng này lại càng thêm phần quỷ dị.
“Keng!” Âu Dương Vu Phi ném mạnh chén rượu trong tay xuống đất,vỡ nát.
Rượu trong chén, lập tức bắn tung tóe trên tay hắn.
Giương mắt, nhìn Lưu Nguyệt thật sâu.
Chỉ thấy Lưu Nguyệt thản nhiên cười, không hưng phấn cũngkhông lạnh nhạt, thật tự nhiên.
Trong mắt hoàn toàn không có chút tình ý.
Âu Dương Vu Phi chau mày, đột nhiên vò đầu, vẻ lạnh băngtrên mặt hóa thành tia cười khổ.
Lưu Nguyệt này, không hiểu chuyện lại dám làm bậy, tiếp nhậnvòng hoa của người khác dâng lên.
Vòng hoa giành được trong đại hội săn bắn trên thảo nguyêncó thể tùy tiện nhận được sao?
“Trời, Vương phu……………………”
“A a a a, Vương phu……………….”
“Vương phu của chúng ta…………………….”
Sau khoảnh khắc yên tĩnh, mọi người đột nhiên hét lớn.
Mang theo sự kinh ngạc, mang theo sự hưng phấn, mang theo vẻkhông cam lòng, mọi cảm xúc đan xen lẫn lộn, điên cuồng bạo phát.
Vô số dân chúng chen lấn lại gần đài cao.
“Sao thế?” Lưu Nguyệt sửng sốt, đây là làm sao?
Ánh mắt rất nhanh chuyển qua nhìn Hiên Viên Triệt đang đứngtrước mặt nàng, dùng mắt hỏi.
Hiên Viên Triệt hơi hơi chọn mi, mắt giật giật, ý nói hắncũng không hiểu, đồng thời ngạc nhiên nhìn xuống dưới.
Hắn chỉ có chút hiểu biết về các thế lực trên thảo nguyêncùng các sách lược ứng phó, những chuyện khác hắn đều không để ý.
Tất cả mọi người chen lấn xông đến, không cách nào khống chếđược.
Gia Luật Hồng đang ngồi trên đùi Lưu Nguyệt, quay đầu, nhìnthấy vòng hoa đeo trên cổ Lưu Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn chực khóc.
“Tỷ tỷ, tỷ đã nói sẽ gả cho ta, sao lại nhận vòng hoa của hắn?Sao người lại nhận vòng hoa cầu hôn của hắn?
Tỷ tỷ, đừng nhận. Tỷ đừng nhận. Người mau trả lại cho hắn………………….”
Không đợi Gia Luật Hồng nói xong, Hiên Viên Triệt cùng LưuNguyệt đều sửng sốt, quay đầu, nhìn nhau.
Đây là vòng hoa cầu hôn?
Tiêu thái hậu ngồi một bên quan sát tất cả, sâu sắc nhìnkhuôn mặt đen thui không rõ đường nét của Hiên Viên Triệt.
Khóe miệng cong lên, mỉm cười.
“Nghi lễ quan trọng nhất của đại hội săn bắn chính là nhữngdũng sĩ dành được thắng lợi sẽ đem tặng vòng hoa cho người mình yêu để thể hiệntình cảm.
Nữ tử được tặng vòng hoa, nếu chưa lập gia đình, đồng ý nhậnlấy, chính là đã đáp ứng lời cầu hôn.
Hôm nay Nữ vương đã đáp ứng hắn.”
Nghe Tiêu thái hậu lên tiếng giải thích, Lưu Nguyệt hơigiương mi lên.
Trong lòng nàng không chút dao động, càng không khiếp sợ.Nàng cùng Hiên Viên Triệt đã sớm trở thành vợ chồng, Hiên Viên Triệt không cầuhôn nàng, thì cầu hôn ai.
Nếu hắn dám tặng vòng hoa cho người khác, nàng sẽ lập tứcrút da hắn.
Nhận thấy trong mắt Lưu Nguyệt tràn đầy sự vừa lòng cùng uyhiếp, Hiên Viên Triệt cười khẽ, Lưu Nguyệt, thật bá đạo.
Tiêu thái hậu đứng lên, bế lấy Gia Luật Hồng đang vô cùng biphẫn ngồi trong lòng Lưu Nguyệt, cười lớn, hướng Hiên Viên Triệt nói: “Vươngphu Nữ vương Bắc Mục, chúng ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi một đại hôn long trọng.”
Dứt lời, vung tay lên: “Hỡi thần dân Bắc Mục, chúng ta hộ tốngNữ vương cùng Vương phu vào động phòng.”
“Được……………………” Tiếng vỗ tay tán thưởng huyên náo vang lên,chấn vang cả một mảnh trời.
Tất cả mọi người tham gia đại hội săn bắn đều tụ tập lạiđây, vây kín đài cao.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy liền đứng dậy đi đến chỗ Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt này, tự nhiên ở đâu nhảy ra một tên Vương phu. Thậtsự không lúc nào khiến người khác bớt lo lắng.
Đám người bên dưới hứng khởi đi tới trước, dòng người chậtnhư nêm như cối vây trước đài cao.
Chờ đến khi Âu Dương Vu Phi theo đám người chen được đến chỗLưu Nguyệt, nàng cũng Hiên Viên Triệt đã sớm không còn ở đó.
Xung quanh chỉ còn đám người điên cuồng hô hào.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy thở dài, thôi, quên đi, không tìm nữa.
Dù sao nếu như Lưu Nguyệt không muốn, không ai có thể épnàng, huống chi là một tên cận vệ.
Thật sự là, tên Vương phu này……………Ai, lại phải hao tâm tổnchí tìm cách giải quyết.
Ở thời đại này, những chuyện tình kiểu mây mưa không nhiều lắm,nhưng xem ra trước mắt chính là kiểu như thế.
Nếu Âu Dương Vu Phi biết được Hiên Viên Triệt trong lúc náonhiệt đã ôm Lưu Nguyệt đi chắc chắn sẽ tức đến hộc máu.
Sao trời lấp lánh, tỏa sáng trên cao.
Màn cầu hôn của các dũng sĩ đã kết thúc đại hội săn bắn.
Bởi vì diễn ra chuyện Nữ vương tìm được Vương phu, mà lúcnày dân chúng lại trở nên náo nhiệt lạ thường.
Tiếng ca múa ồn ào, lửa cháy hừng hực, đêm nay không ai đingủ.
Mà Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, sau khi ly khai khỏi đámngười ồn ào, lại bị Tiêu thái hậu sắp xếp cho vào động phòng.
Trên thảo nguyên không có nhiều quy củ như ở Trung Nguyên,nghi thức cầu hôn là rất quan trọng, nếu đã đồng ý thì đã chính thức trở thànhvợ chồng, đây chính là tục lệ.
Ánh nến lay động, đối bóng thành đôi.
“Vương phu.” Lưu Nguyệt dựa vào giường, nhìn Hiên Viên Triệtcười thật tươi.
Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn Lưu Nguyệt, ý cười tràn đầytrong mắt.
Nhẹ nhàng cúi đầu, đôi môi cực nóng bao phủ lấy bờ môi đỏ mọngcủa Lưu Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ hết tất cả, nàng là của ta.”
Lưu Nguyệt nhất thời cười to, trong mắt cũng là sự kiên định.
Bàn tay như ngọc vươn lên, ôm lấy cổ Hiên ViênTriệt, kéo xuống.
Hung hăng chiếm lấy.
Ánh nến bập bùng, bóng hai người hòa làm một.
Bàn tay vươn ra, Hiên Viên Triệt kéo vạt áo của mình, để lộra bờ ngực trần trụi.
Khẽ dùng chút lực, đem Lưu Nguyệt đặt trên giường.
“Chúng ta giành được thắng lợi, chưa có ăn mừng đâu.”
Thanh âm trầm thấp vang lên, mang theo chút khàn khàn, trongphòng tối lại khiến tâm người ta thêm ngứa ngáy.
Lưu Nguyệt cúi đầu cười, sau lại ngẩng đầu hôn Hiên Viên Triệt.
Trong mắt lại xẹt qua một tia âm trầm: “Triệt, Tiêu thái hậucó cái gì đó…………………”
“Hư…..” Ngón trỏ đặt lên môi Lưu Nguyệt, ngăn không cho nàngnói tiếp.
“Hôm nay chúng ta không bàn đến chuyện này.” Cúi đầu, đè ngườixuống, thanh âm Hiên Viên Triệt tràn đầy dục tình.
Con ngươi đỏ sậm càng thêm phát sáng.
Nhìn thấy dục tình trong mắt Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt nuốtxuống chuyện định nói về Tiêu thái hậu.
Đúng vậy, bước đi đầu tiên đã thành công, bọn họ chưa cóchúc mừng.
Hôm nay, là cơ hội tốt.
Chuyện Tiêu thái hậu, tạm thời không cần để ý.
Có vấn đề gì nàng và Hiên Viên Triệt không thể giải quyết?
Chuyện này, không cần lo lắng.
Vậy, hôm nay cũng nên chúc mừng thắng lợi đi thôi.
Hai tay như ngọc đi xuống, ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Triệt,đôi môi đỏ sẫm hôn lên.
Khẽ phất tay áo, nến lập tức tắt đi.
Phòng tràn ngập bóng tối.
Tiếng rên rỉ khe khẽ, trầm thấp, chứa vạn phần xuân sắc.
Một khắc xuân đáng giá ngàn vàng.
Bóng đêm dày đặc, nơi này cảnh xuân triền miên.
Hắn và nàng, nàng và hắn, vĩnh viễn là một, mặc cho có xảyra chuyện gì.
Một đêm xuân tình, kéo dài triền miên, không nói một lời,tình ý kéo dài.
Mặt trời lên cao, chiếu xuống muôn nơi.
Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, sau một đêm mây mưa triềnmiên, mang theo vẻ mặt tươi cười thỏa mãn, từ tẩm cung phía sau đi đến tiền điện.
“Đã dậy rồi sao?”
Tiêu thái hậu đã sớm ngồi trên tiền điện, đặt chén trà trongtay xuống, như cười như không nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt gia bộ như không phát hiện ra vẻ trêu chọc trongmắt Tiêu thái hậu, gật đầu, thực tự nhiên ngồi xuống bên cạnh: “Vâng.”
Mà Hiên Viên Triệt đi bên cạnh cũng tự nhiên ngồi xuống, sátkhí quanh thân phát tán trong không khí, không chút che giấu.
“Nên xưng hô như thế nào, Thiên Thần vương?”
Thấy Hiên Viên Triệt ngồi xuống, Tiêu thái hậu khẽ điểm ngóntay trên mặt bàn, nhìn lại.
Nếu Lưu Nguyệt không mất trí nhớ, lại tiếp nhận vòng hoa, đặthắn bên người, không cần phải hỏi, cũng biết được người này chính là Hiên ViênTriệt.
Thân phận của hắn, hôm qua nàng đã nhìn ra.
Hiên Viên Triệt không chút kinh ngạc trước việc Tiêu thái hậuđoán được thân phận của mình, chậm rãi nói: “Thái hậu cũng giống như thân mẫu củaNguyệt, cứ gọi thẳng kì danh là được.”
Tiêu thái hậu nghe thế, trong mắt chợt lóe sáng: “Thẳng thắn!”
“Thái hậu, có việc gì cứ nói thẳng.” Hai tay khoanh trước ngực,Lưu Nguyệt tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói một câu.
Chờ nàng sớm như vậy, chắc chắn có chuyện.
Tiêu thái hậu nghe Lưu Nguyệt nói, vẻ tươi cười trên mặt dầntan đi, trong mắt hiện lên tia phức tạp.
Nhìn Lưu Nguyệt, gật gật đầu nói: “Được, ta cũng không vòngvo với con.”
“Lưu Nguyệt, đây là mật tín do thái tử Ngạo Vân quốc TrungNguyên đưa đến cho ta.”
Từ trong tay áo lấy ra một phong thư, Tiêu thái hậu đưa đếntrước mặt Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt thấy vậy hơi giương mi. Là của Độc Cô Dạ? Xem ra,hắn đã bắt đầu hành động.
Trong lúc nhất thời, cả tiền điện lặng như tờ.
Trong thư không hề có lời nói khách sáo, chỉ có phân tích mộtcách cụ thể thế cục Trung Nguyên, thế cục Bắc Mục, cùng cục diện cả thiên hạ.
Trong đó cũng có đề cập đến nguyên nhân Lưu Nguyệt đến Bắc Mục.
Nguyên nhân kết quả việc Thiên Thần vương biến mất.
Xét mối quan hệ của hai người với Minh Đảo, có thể nhìn thấyhậu quả.
Lời lẽ thông suốt, phân tích chính xác cùng chứng cớ vô cùngxác thực.
Khiến cho người đọc mật tín này có thể hiểu hết thời cuộccùng nguyên nhân Lưu Nguyệt đến Bắc Mục.
Thưởng thức chén trà trong tay, Tiêu thái hậu dựa lưng vàoghế, chậm rãi nói:
“Thái tử Ngạo Vân không hề biết chuyện ta đã sớm biết thânphận của con, cũng không biết, đối với Minh Đảo, ta và con cùng một chiến tuyến.
Nếu không, chỉ với bức mật chỉ này, ta nhất định sẽ đem conthiên đao vạn quả.”
Lưu Nguyệt nghe thế liền ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh nhạt,không chút dao động.
Rút củi dưới đáy nồi, Độc Cô Dạ lại dùng đến chiêu này.
Nếu đổi lại Tiêu thái hậu là một người khác không xuất thântừ Minh Đảo, chỉ sợ là nàng sớm đã không thể ở lại Bắc Mục, thậm chí đã chếtkhông có chỗ chôn.
Không ai có thể tha thứ cho hành động lấy đất nước của mìnhlàm quân cờ để đối phó với thế lực khác.
“Vậy, Thái hậu cho vời bọn ta trở về là có ý gì?”
Nhìn mật tín trong tay, Hiên Viên Triệt đột nhiên ngẩng đầunhìn Tiêu thái hậu, thanh âm trầm ổn, “Có phải nhờ Độc Cô Dạ thức tỉnh Người mớihiểu ra, Bắc Mục, thực ra chỉ là quân cờ trong tay bọn ta?”
Lời nói sắc bén, đem hết những thắc mắc trong lòng Tiêu tháihậu nói ra hết.
“Đúng! Bắc Mục là do phu quân của ta trải qua thiên tân vạnkhổ mới giành được, kế thừa di nguyện của tổ tông. Cho dù chàng không còn,nhưng ta tuyệt đối không để cho công sức của chàng trở thành vô ích, Bắc Mụctuyệt đối không thể trở thành quân cờ trong tay kẻ khác.”
Tiêu thái hậu nhìn Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, ánh mặtkiên quyết, cũng không vòng vo, nói thẳng.
“Lưu Nguyệt phải thống nhất thảo nguyên, ta giúp. Phải tấncông Minh Đảo, ta cũng giúp.
Bởi đây là tâm nguyện của phu quân ta, cũng là tâm nguyện củata. Để làm được việc này, dù Bắc Mục ta lụi bại đến vạn kiếp bất phục, ta cũngkhông hối hận.
Nhưng, ta tuyệt đối không thể để cho Bắc Mục rơi vào tay ngườingoài, Bắc Mục là của bọn ta.”
Ánh mắt thật sâu nhìn Lưu Nguyệt, thanh âm Tiêu thái hậu thựctrầm.
“Dã tâm của các người quá lớn, muốn thâu tóm Bắc Mục, thâutóm Trung Nguyên, thống nhất thiên hạ.
Lưu Nguyệt, nếu chỉ mình con, dù con muốn thống nhất thiên hạ,ta không ý kiến.
Nhưng hắn là Thiên Thần vương.
Ta tin rằng, sau khi các người thống nhất Bắc Mục cùng thảonguyên, tất cả rồi cũng sẽ vào tay Hiên Viên Triệt, đúng không?”
Từng lời của Tiêu thái hậu thực bén nhọn.
Tựa lưng vào ghế, Lưu Nguyệt gật gật đầu: “Đúng, đây chínhlà suy nghĩ của ta.”
Thấy Lưu Nguyệt thừa nhận không chút do dự, vẻ mặt Tiêu tháihậu trở nên lạnh lùng: “Lưu Nguyệt, thảo nguyên này, ta có thể cùng con chia đều,bởi vì thành quả này đều do con mang đến.
Nhưng nếu bây giờ con vẫn có suy nghĩ này, vậy, bản thái hậuchỉ có thể nói với con hai từ ‘xin lỗi’.”
Nàng sao có thể để cơ nghiệp trăm năm của Bắc Mục rơi vàotay người ngoài.
Lưu Nguyệt nghe thế liếc mắt nhìn Tiêu thái hậu một cái,không nói gì.
Hiên Viên Triệt đang ngồi một bên, đột nhiên cười cười.
Đầu ngón tay điểm trên mặt bàn, nói một câu không chút liênquan.
“Vẫn biết Độc Cô Dạ không đơn giản, cùng biết hắn sẽ động thủ.Hắn thật biết chọn người uy hiếp, một kích trúng hồng tâm.”
Lắc đầu cười.
Nếu hành động lần này của Độc Cô Dạ thu được kết quả, ThiênThần bọn họ sẽ không được thế lực trên thảo nguyên trợ giúp, cũng sẽ không cóthực lực thâu tóm Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc.
Chỉ còn cách xuất binh, ba nước liên thủ chống lại Minh Đảo.
Độc Cô Dạ, không hổ là đối thủ của hắn. Được lắm!
Đầu ngón tay khẽ điểm mặt bàn, Hiên Viên Triệt chậm rãi nói:
“Tiêu thái hậu, ta muốn hỏi Người một câu, nếu chúng ta là địchthủ, Người cho rằng Bắc Mục sẽ chống cự được bao lâu?”
Thanh âm lạnh nhạt, nhưng lại khiến thân hình Tiêu thái hậukhẽ run lên.
“Bản thái hậu sẽ liều chết đến cùng.”
Hiên Viên Triệt nghe thế, lại cười nói: “Chuyện đã đến nướcnày, ta cũng không ngại nói trắng ra.
Minh Đảo khó đối phó, tình hình Trung Nguyên hiện tại vôcùng hỗn loạn.
Mặc dù hiện tại Thiên Thần chưa hành động, nhưng nếu ra tayliên thủ, cũng chỉ có thể ngăn cản không cho Minh Đảo xâm chiếm, nhưng muốntiêu diệt hoàn toàn Minh Đảo, vẫn là không đủ sức.
Bởi vậy, ta cần phải sáp nhập hai thế lực Trung Nguyên cùngthảo nguyên vào một.
Ta nghĩ, đây chính là nguyên nhân ban đầu Nguyệt tìm đến BắcMục.
Tiêu thái hậu, ta nghĩ đối với Minh Đảo, Người cũng hậnkhông thể nghiền nát thành tro.
Nếu không có chúng ta, dù thế lực thảo nguyên hùng hậu, mộtmình đối phó với Minh Đảo cũng là chuyện không thể.
Người, không đủ mưu lược, không đủ quyết đoán, không đủ uy vọng.
Người chỉ biết đem giang sơn mà chúng ta tân tân khổ khổ gâydựng lên đem dâng lên cho Minh Đảo.”
Vung tay lên ngăn cản Tiêu thái hậu đang mở miệng định nói,Hiên Viên Triệt nói tiếp: “Thảo nguyên cần có bọn ta thống nhất, cần có bọn tachỉ huy, cần có bọn ta lãnh đạo.
Nếu không, Hung Nô, Tiên Bi sớm hay muộn cũng sẽ vùng dậy,thảo nguyên rồi sẽ lại rơi vào cảnh chia năm xẻ bảy.
Tiêu thái hậu, quả nhân cũng không gạt Người, thảo nguyên,ta cần thống nhất, nhưng quả nhân nhất định sẽ để cho gia tộc Gia Luật các ngườicai quản.
Thảo nguyên, trên danh nghĩa là thuộc Thiên Thần ta, nhưngthực ra đều do các người xử lý chính sự.”
Đột nhiên dừng lại, Hiên Viên Triệt nhìn Tiêu thái hậu thậtsâu, “Tiêu thái hậu, Người là người hiểu chuyện, Người nên cân nhắc lợi hại thậtkỹ.
Hơn nữa, chúng ta có thật lòng hay không, Người đều đã nhìnrõ. Cho dù Người không tin ta, nhưng chắc chắn Người tin Nguyệt nhi.
Tình cảm của nàng với Gia Luật Hồng không phải là giả. Nàngthực lòng coi Gia Luật Hồng là đệ đệ của mình.
Tỷ tỷ có thể giúp đệ đệ giành thiên hạ, cũng có thể mượn thếlực của đệ đệ.
Nhưng, tuyệt đối sẽ không hãm hại đệ đệ của mình.
Tính cách của Nguyệt nhi, Người chắc chắn hiểu rất rõ.
Nếu không, hôm nay Người cũng sẽ không ngồi đây cùng chúngta nói chuyện.”
Lời nói có cứng có mềm, đề cập hai mặt, vừa uy hiếp vừa thuyếtphục, quả nhiên lợi hại.
Thanh âm của Hiên Viên Triệt vừa dứt trong điện lại rơi vàoyên lặng.
Tiêu thái hậu không lên tiếng.
Lời Hiên Viên Triệt nói, nàng đều hiểu rõ. Vì hiểu rõ, chonên nàng mới không vội động thủ.
Sau khi nhận được mật tín của Độc Cô Dạ, nàng không lập tứchạ lệnh ám sát Lưu Nguyệt, bởi nàng hiểu rõ, tình cảm của Lưu Nguyệt dành choGia Luật Hồng không phải là giả.
Đồng thời, nàng cũng hiểu rất rõ, thanh thế của Lưu Nguyệttrên thảo nguyên rất lớn.
Nếu đối địch, chỉ sợ giang sơn Bắc Mục sớm hay muộn cũng sẽgặp nguy hiểm.
Nhưng, nàng chỉ một lòng nghĩ đến bá nghiệp trên thảo nguyêncủa con nàng sau này.
Có gì quan trọng hơn đứa con của nàng đâu.
Trầm mặc giây lát.
“Gia tộc Gia Luật cai quản thảo nguyên?”
Nửa ngày sau, Tiêu thái hậu đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặtnghiêm nghị nhìn Hiên Viên Triệt.
“Đúng! Quả nhân tuyệt không can thiệp. Lãnh thổ của các người,do các người tự quản.”
Hiên Viên Triệt nghe Tiêu thái hậu hỏi, trong lòng đã hiểu rõlựa chọn của nàng, lập tức mỉm cười, kiên định đưa ra đáp án.
“Vĩnh viễn bảo vệ Hồng Nhi của ta?”
Tiêu thái hậu quay đầu, nói với Lưu Nguyệt một câu.
Lưu Nguyệt vẫn đang trầm mặc, lúc này thấy Tiêu thái hậunhìn nàng.
Nửa ngày sau, chậm rãi mà kiên định gật đầu.
Gia Luật Hồng, nàng thích tiểu tử ấy.
Nghe Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt khẳng định, vỗ hai tayvào nhau, Tiêu thái hậu đột nhiên lớn tiếng nói: “Người đâu?”
Lập tức, một sĩ quan từ ngoài điện đi tới bên người Tiêuthái hậu, hai tay bưng một cái khay, bên trên có để sẵn giấy cùng bút mực.
Hiên Viên Triệt nghiêng đầu, nhận ra đấy chính là một bản hiệpước.
Khóe miệng cong lên, Hiên Viên Triệt nở nụ cười.
Xem ra Tiêu thái hậu sớm đã có chuẩn bị.
“Ta biết hai mẹ con ta không phải là đối thủ của các người.
Ta chỉ có thể vì Bắc Mục mà yêu cầu chút quyền lợi. Huốngchi, nếu tỷ tỷ có dã tâm hại đệ đệ, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh xuống.”
Vẫn chăm chú nhìn Lưu Nguyệt, Tiêu thái hậu đem vương ấn BắcMục đặt xuống bản hiệp ước.
Lưu Nguyệt đang trầm mặc, nghe thấy lời nói này chậm rãi mỉmcười.
Hay lắm! Nàng đã không nhìn nhầm người, Tiêu thái hậu cuốicùng đã hoàn toàn tin nàng.
Cuối cùng nàng cũng được đối đãi như người nhà.
Nếu không, cùng Bắc Mục đối đầu, cho dù bọn họ có thể giảiquyết, chỉ sợ cũng có tổn thất.
Nếu Tiêu thái hậu đã hoàn toàn tin nàng, sau khi đối phó vớiMinh Đảo, nàng nhất định sẽ đem Bắc Mục giao lại cho Gia Luật Hồng.
Nếu không tin, hừ…………..!
Bút vung lên, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt cùng kí lên bảnhiệp ước.
Ngoài cửa sổ, gió thu bay múa.
Lá cây phong đã chuyển sang đỏ.
Dưới ánh mặt trời, càng thêm tuyệt mỹ, khiến người ta nhìnkhông thỏa.
Gấp lại bản hiệp ước trong tay, Hiên Viên Triệt nghiêng đầunhìn Lưu Nguyệt, trên mặt hiện lên một nụ cười.
“Độc Cô Dạ nếu đã rút củi dưới đáy nồi, chặt đứt đường lui củachúng ta, nhất định là do lúc này hắn đã không thể trụ được lâu hơn nữa.
Hiện tại, là lúc chúng ta nên ra tay.”
Gió thu bay lên, thanh âm trầm thấp phiêu tán trong gió.
Lưu Nguyệt chưa kịp nói, Tiêu thái hậu bên cạnh đang thu hồihiệp ước, chậm rãi nói một câu.
“Minh Đảo đã tới gần thủ đô Ngạo Vân.”
Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt nghe vậy liền quay sang nhìnnhau, trong mắt đều hiện ý cười.
Xem ra, chiến trường Trung Nguyên đã đến lúc nổi sóng.
“Đi! Chúng ta cùng đi gặp Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu.”
Phất tay áo, Hiên Viên Triệt cười nhìn Lưu Nguyệt, thảnnhiên nói.
“Được!”
Một lời rơi xuống, Lưu Nguyệt không phản đối.
Bên ngoài, bầu trời cao rộng.
Đây chính là thời điểm tốt nhất ra tay với Tuyết Thánh quốccùng Ngạo Vân quốc.
“Lưu Nguyệt….Lưu Nguyệt…….Nàng có đấy không?” Đúng lúc này,Âu Dương Vu Phi từ bên ngoài đột nhiên chạy vào.
Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt vừa mới bước đi, liền dừng lại.
Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt quay đầu, cùng Tiêu thái hậu bamặt nhìn nhau.
Làm sao tránh được Âu Dương Vu Phi đây?
“Các ngươi đi đi, để ta ngăn hắn.” Tiêu thái hậu thấy vậy cườira tiếng nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!