Ác Ma Bên Em - Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Ác Ma Bên Em


Chương 42


Sau khi Hàn Di chấp nhận tha hết tội lỗi cho Đình Huy thì cả hai đã chính thức trở về bên nhau như ngày trước.

Mỗi ngày đối với họ là một ngày ấm áp đến tuyệt vời. Sáng sớm tinh mơ, Đình Huy sẽ theo thói quen hàng ngày là đến rước Hàn Di cùng nhau đi làm.

Anh đậu xe bên dưới căn hộ, nhờ chú bảo vệ canh chừng giúp rồi một mình đi lên phòng của Hàn Di. Đứng bên ngoài, anh vừa vặn nghe thấy một giọng hát khe khẽ phát ra từ bên trong, còn có vài tiếng loạt xoạt nữa.

Gõ cửa hai tiếng, Hàn Di bên trong đang làm đồ ăn trưa, trong bếp, cậu vội chạy ra, trên người còn đeo hẳn cái tạp dề. Mở cửa, đôi mắt chăm chú nhìn người đối diện hai giây rồi cậu nhướn người lên ôm chầm lấy người đó, cười rạng rỡ:

” Chồng a~ anh đến sớm vậy?”

“…”

Đình Huy một bên bị cậu ôm ghì lấy, một bên lại nghe cậu xưng hô một cách quái đản, anh hơi chau mày, trong lòng lại thở dài. Cuối cùng anh vẫn chưa tìm được lý do vì sao anh lại có thể yêu một tên nhóc thế này nữa?

23 tuổi rồi và Hàn Di vẫn chưa chịu trưởng thành cho mấy!

Chau mày một lúc, anh mới nhẹ gỡ tay cậu ra, ký một cái cốp vào giữa trán, ” Ăn nói kiểu gì đấy?”

Hàn Di một tay cầm đôi đũa huơ huơ, một tay xoa xoa trán uỷ khuất, bĩu môi, ” Sao a? Bị gọi là chồng nên ngượng à? Thế đây không thèm kêu nữa, hứa danh dự đấy!”

Nói rồi cậu ngoảnh mặt đi vào trong bếp tiếp tục công việc dang dở của mình. Tiếng chiên xào lép bép lại phát ra khe khẽ. Đình Huy đóng cửa lại, khoan thai tiến vào bếp, đứng một bên chăm chú quan sát.

Tay nghề của Hàn Di sau khi sống riêng quả là không tệ tí nào! Mấy món ăn cậu nấu đều rất ngon nha! Đình Huy nhìn một lúc rồi mỉm cười mãn nguyện.

” Đừng có trưng ra vẻ mặt đó. Em biết em rất giỏi mà.” Hàn Di vừa cất đồ ăn vào hộp nhựa vừa nói, đoạn, cậu cười khẩy, ” Ngon hơn gấp mấy lần đồ ăn mà anh đặt đó!”

“…Gì cơ? Đồ ăn đó toàn ở nhà hàng đấy, em đúng là không biết thưởng thức.” Đình Huy khoanh hai tay, chau mày cãi lại.

Đồ ăn mà anh chọn toàn là loại cao lương mỹ vị, thượng hạng chỉ có những người như anh mới dùng thôi. Chỉ vì muốn cậu ăn ngon, anh đã nhờ Phi Phi đi đặt mấy món đó rồi đem đến văn phòng của cậu, thế mà bây giờ còn chê bai như vậy đấy!

” Nha nha~ em biết rồi, đồ của anh rất là ngon, chỉ là không bằng em nấu thôi! Anh thích ăn của ai nấu? Của em hay của người ta?” Hàn Di đậy nắp hộp lại, sau đó ngẩng mặt nhìn anh.

Đình Huy nghe vậy, khoé môi hơi nhếch lên, anh cúi thấp người, mi nhẹ lên mũi người kia, ” Dĩ nhiên là vẫn thích ăn em nhất rồi.”

Hàn Di nghe chớp nhoáng, cái miệng cười tươi tắn, đoạn đến khi Đình Huy ra đến phòng khách, chuẩn bị mặc áo vest vào và đứng ở cửa chờ đợi thì cậu mới nhận ra mình bỏ lỡ một số điều.

—- Dĩ nhiên là vẫn thích ăn em nhất rồi!!

Hể?

Hàn Di chau mày, tay cầm hộp cơm, siết chặt lại vì tức giận. Cái đồ mặt dày, hở một tí đều ăn nói một cách loạn ngôn!!!!

Cả hai kỳ kèo một lúc rồi mới chịu đi xuống dưới lầu, leo lên xe hướng đến công ty.

Vào công ty, Hàn Di sau ba tháng làm việc thì đã nhanh chóng được thăng cấp thành phó quản lý của một quầy cửa hàng may mặc. Cậu làm việc chăm chỉ, có năng lực và trách nhiệm, vì vậy mà được lọt vào tầm mắt của Thiệu Lam.

Anh tuy khó tính, cầu toàn nhưng Hàn Di kia đều đạt đủ tiêu chuẩn của anh, thế nên anh đã đề xuất ý kiến này lên cho Đình Huy và…dĩ nhiên là ý kiến đó rất được chào đón.

Đình Huy vừa nghe đến đó thì liền chấp nhận cho Hàn Di thăng chức. Điều này khiến cho Thiệu Lam càng không thể nghi ngờ gì được nữa.

Mấy ngày trước, Đình Huy đã thú nhận với anh rằng Hàn Di chính là người yêu của mình. Thiệu Lam lúc đó không tin, tưởng Đình Huy giễu cợt nhưng đến bây giờ thì hoàn toàn tin vào điều đó.

Chẳng có cấp trên cấp dưới nào thân thiết đến mức này cả! Mọi thứ trên đời đều có lý do của nó, chẳng ai tốt với ai mà không có một lý do chính đáng!!

Đến giờ ăn trưa, Hàn Di làm được một nửa bản báo cáo, cậu bèn lưu vào ổ đĩa rồi quay sang lấy hộp cơm mà mình đã chuẩn bị ra, cầm trên tay toan rời khỏi phòng.

Lúc này, trong phòng có vài tiếng xì xầm phát ra, mọi người hướng mắt đến Hàn Di, vẻ mặt nghi ngờ, ” Tiểu Di Di, em định đi đâu thế? Em…mang cơm cho ai a?”

Hàn Di vừa ra đến cửa thì bị gọi giật lại, hộp cơm trên tay có hơi rung rinh, cậu chau mày, cố gắng định thần.

“…Em…em đi ăn trưa.” Cậu nhìn họ, cười ngốc.

Mọi người nghe cậu nói càng tỏ ra không tin, mắt chăm chú nhìn vào hộp cơm kia, chắc chắn dành cho hai người ăn lần nha!

” Em có người yêu phải không? Người yêu em ở trong công ty này sao? Ai mà bí mật dữ vậy???” Mọi người liên tục tấn công cậu bằng những câu hỏi hóc búa.

Hàn Di ngoài mặt vẫn cười cười, bên trong lại thống khổ nói không nên lời. Lẽ nào mọi người đang nghi vấn cậu hẹn hò với ai sao? Đừng nghi ngờ nữa, chuyện này dĩ nhiên không thể nói được rồi!!

Ngay lúc cậu đang nguy cấp nhất thì Thiệu Lam từ bên ngoài bước vào, anh còn đang chưng hửng khi thấy mọi người ngồi im như tượng thì Hàn Di đột nhiên nhìn anh, nháy mắt vài cái rồi đẩy hộp cơm vào tay anh:

” Nè, đồ ăn nguội hết rồi, anh không biết tới sớm để lấy à?” Hàn Di nói với thanh âm khá cao khiến mọi người sửng sốt.

” Hả? Tiểu Di Di em hẹn hò với trưởng phòng Thiệu sao?” Mọi người kêu một câu rồi nín bặt.

Thiệu Lam nghe rõ ràng từng chữ, gương mặt hơi sầm lại, liếc sang phía Hàn Di, hắng giọng, ” Tôi nhờ Hàn Di nấu giúp bữa trưa thôi, có trả lương đàng hoàng đấy, mấy người dẹp ngay cái suy nghĩ điên rồ kia đi!”

Nói rồi anh thản nhiên cầm hộp cơm rời khỏi văn phòng. Lúc này, Hàn Di mới thở phào một tiếng rồi cười cười trong lòng.

Thiệu Lam này cũng tinh quá rồi đi!

Thiệu Lam rời khỏi phòng, trên tay là hộp cơm dành cho hai người ăn, rảo bước đến trước phòng chủ tịch. Anh lịch sự gõ hai tiếng, sau đó là trực tiếp đi vào bên trong.

Bước đến bàn làm việc của Đình Huy, Thiệu Lam nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống đó rồi nhếch môi cười, ” Chủ tịch à, hôm nay anh nợ tôi rồi đấy!”

Đình Huy đang nhìn chăm chăm vào màn hình laptop, đoạn liếc sang phía Thiệu Lam, khó hiểu, ” Chuyện gì?”

” Ai nha~ Lúc nãy, Tiểu Di bé nhỏ của anh định mang cơm đến đây nhưng bị mọi người trong văn phòng chặn lại hỏi đủ điều, thế là cậu ta lợi dụng tôi làm bia đỡ…Hừm, anh định tính với tôi thế nào đây?”

Nghe Thiệu Lam nói, Đình Huy có hơi bất ngờ rồi bật cười vài tiếng, tay dừng lại động tác đánh máy, cầm hộp cơm lên săm soi, ” Vậy đi, tối ngày mai chúng ta đi ăn một bữa. Coi như tôi đãi cậu.”

” Đi hai người hay cùng với Tiểu Di? Haiz, không khéo tôi lại trở thành bóng đèn thì khổ!” Thiệu Lam lắc đầu, tỏ vẻ chán nản.

Đình Huy tựa lưng vào ghế, lồng bàn tay vào nhau suy nghĩ, ” À thật ra tôi có chuyện cần bàn riêng với cậu, coi như tối mai chỉ có chúng ta.”

Lời vừa dứt thì bên ngoài, tiếng mở cửa phát ra, Hàn Di kéo cửa, đứng yên một chỗ giương mắt nhìn hai người bên trong. Ánh mắt có chút nghi ngờ.

Cậu hơi nhíu mày nhìn sang phía Thiệu Lam, vẻ mặt pha chút hờn dỗi. Đi đến đó, Hàn Di hơi nghiêng đầu cười với trưởng phòng của mình, ” Cảm ơn anh chuyện lúc nãy nhé.”

Thiệu Lam khoanh hai tay nhìn Hàn Di, thấy vẻ mặt cậu nhóc có chút không được vui vẻ bèn hiểu ra vấn đề. Anh nghĩ ngợi rồi tuỳ tiện trêu vài câu với Đình Huy, ” Thế tối mai đến đúng giờ nhé, đừng để tôi đợi, dỗi đấy!”

Anh vừa nói vừa nháy mắt một cái đầy gợi tình khiến cho Đình Huy mém xanh mặt, Hàn Di thì lại như bị uống phải một chén dấm nguyên chất.

Nói xong, Thiệu Lam khoan thai bước đi, đóng cửa lại.

Căn phòng chỉ còn hai người bọn họ, Đình Huy gõ xuống bàn một tiếng để đánh thức Hàn Di đang đứng như trời trồng kia, ” Này Tiểu Hàn.”

“…” Hàn Di chớp chớp mắt, quay sang nhìn anh, ánh mắt có hơi mơ màng. Sau đó, cậu liền thay đổi thái độ, đi đến cạnh Đình Huy, tuỳ tiện véo một cái vào tay anh.

” Khai mau! Anh với tên Thiệu Lam kia định hẹn hò đi đâu a?” Hàn Di cúi mặt xuống hỏi.

Ánh mắt kia hoàn toàn khác với lúc nãy, nó là một cơn sóng giận dữ.

Đình Huy đối với gương mặt hờn dỗi phóng to kia có chút bất đắc dĩ. Anh xoa xoa mũi, cười nhạt một cái rồi kéo Hàn Di lại, đặt lên môi một nụ hôn chóng vánh.

” Bọn anh đi ăn tối để bàn chuyện quan trọng. Chỉ thế thôi!” Nói rồi anh mau chóng lảng tránh chủ đề nhạy cảm đó, tay cầm lấy hộp cơm rồi kéo Hàn Di ra ghế, ngồi xuống dùng bữa.

Cả hai trò chuyện một lúc liền ném cái chuyện kia ra sau đầu, Hàn Di chăm chú dùng bữa cùng với Đình Huy. Ăn một lúc, Đình Huy mới nhẹ nhàng lên tiếng, ” Cuối tuần này công ty tổ chức lễ kỷ niệm bốn mươi năm thành lập.”

Hàn Di buông đũa xuống bàn, nghiêng đầu qua, a một tiếng bất ngờ, ” Thế a? Vậy chắc là lễ lớn lắm nhỉ, bốn mươi năm lần mà…”

Đình Huy nhìn cậu, mỉm cười gật đầu, ” Phải, hôm đó sẽ rất trang trọng, có rất nhiều đối tác khác đến dự nữa. Hôm đấy anh sẽ đến đón em rồi cùng nhau đi đến nhà hàng.”

Hàn Di cúi mặt gắp miếng trứng rán bỏ vào miệng nhai nhóp nhép, cái đầu gật gật hai cái, ” Vâ..ng…”

***

Trong một nhà hàng sang trọng, có một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe hơi rất đỗi mắc tiền, vẻ mặt khá kiêu ngạo cất bước vào bên trong.

Hắn nghiêng đầu gọi một tên bồi bàn gần đó, ” Tôi có đặt một phòng ở đây, Diệp Phương.”

Bồi bàn kia vừa nghe đến tên hắn liền nhận ra nên đã nhanh chóng dẫn hắn đi vào một phòng được đặt sẵn. Bên trong cư nhiên chưa có ai đến, mỗi một mình hắn.

Diệp Phương ngồi xuống cái bàn trống đó, trên bàn là một chai rượu vang cùng với chiếc ly thuỷ tinh cách điệu tỉ mỉ. Hắn mở nắp chai rượu, tuỳ tiện rót vào chiếc ly kia một ít rồi nhấp môi, vẻ mặt sảng khoái.

Đợi đến một lúc nữa, từ phía cánh cửa, xuất hiện một người phụ nữ cùng với một người đàn ông ngang ngửa Diệp Phương. Hắn đang nâng niu ly rượu trên tay thì ánh nhìn liền thu hút qua phía đó, khoé môi nhếch lên cười nhạt.

” Đến trễ đấy, chủ tịch.” Hắn nói với giọng điệu bỡn cợt, sau đó hất mặt vào chỗ đối diện, ” Ngồi đây đi.”

Người phụ nữ gương mặt toát ra một vẻ kiêu hãnh hiếm thấy, có chút lạnh lùng đến thấu xương. Ánh mắt bà đảo quanh Diệp Phương một chút rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng dẫn dắt vào vấn đề, ” Gọi tôi đến đây để làm gì?”

Diệp Phương giơ cao ly rượu, uống sạch nó rồi mới trả lời, ” Chuyện cũng không có gì ghê gớm. Tôi đang muốn hạ một người, tôi nghĩ người đó rất thích hợp cho bà.”

” Hửm? Ý cậu là…?” Người phụ nữ kia nhướng mày, khó hiểu.

” À tôi rất muốn hạ Đình Huy, chắc bà biết hắn ta nhỉ? Một chủ tịch sáng chói trên thương trường này đấy. Công ty hắn, tôi muốn công ty của hắn!” Diệp Phương nói với cái giọng chắc nịch.

Người đàn ông bên cạnh khi nghe đến tên Đình Huy, cơ mặt anh có hơi động tĩnh, ánh mắt vô tình như cố tình liếc sang Diệp Phương đầy vẻ bài xích.

” Vì sao lại muốn công ty của hắn ta? Mà, vì sao lại nói với tôi về chuyện này?” Người phụ nữ kia tiếp lời, đoạn, bà cũng cầm trên tay ly rượu, nhấp môi một ngụm.

Nghe vậy, Diệp Phương lại chống cằm, ra chiều rất thấu hiểu con người kia, ” Tôi biết những người thành đạt lâu năm như bà cũng sẽ không thích Đình Huy tí nào, tôi điều tra kỹ lắm rồi. Coi như…bà giúp tôi lần này đi, nếu không thì…bà sẽ phải hối hận đấy!”

Nói nửa đùa nửa thật, Diệp Phương lôi ra từ trong túi áo là một tấm hình, trong đó chụp một ngôi nhà cũ kỹ, mục nát nhưng hình như có người sống, đẩy về phía người phụ nữ, vẻ mặt khiêu khích nói:

” Tôi nói rồi, hoặc là giúp tôi, hoặc là…tất cả bị tiêu tan.” Dứt lời, hắn đứng dậy, chỉnh lại y phục, ” Cảm ơn trước nhé, chủ tịch đáng kính.”

Căn phòng thoáng chốc lại trở về sự yên lặng, người phụ nữ kia bây giờ mới nhẹ thở ra, gương mặt càng sắc lạnh hơn lúc nãy. Khoé môi bà giật giật vài cái như tức giận điều gì đó.

Đoạn, bà nhìn sang phía người đàn ông bên cạnh, lạnh lùng ra lệnh, ” Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ bận rộn trong những ngày tới đấy!”, nói rồi bà dừng một chút, nhếch mép cười khinh bỉ, ” Nếu được, cứ hạ hết hai tên đó cho ta!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN