Tang Thương Nữ Nhân Ca
Chương 29: Tang Ca An Phượng [ Hạ ]
Nghinh Thư bế quan luyện công, một lòng muốn giúp sư phụ trị độc, nhưng có một chuyện nàng không thể nào ngờ đến, vừa luyện đến tầng thứ chín Ảo Ảnh Phi Hồ, từng đợt từng đợt ký ức kiếp trước ùa về…
***
– Thư Nhi, dù trời đất hợp thành một, tình cảm ta dành cho nàng vẫn không thay đổi, trước sau như một.
———
– Nghinh Thư Thượng Thần, Thượng Thần không biết sao? Tích Phàm vốn dĩ chưa từng yêu người, nên nói tình cảm của y đối với người trước sau như một, cũng không có gì là sai.
———
– Chàng ngay cả một chút tin tưởng cũng không cho ta? Phải, ta giết Tích An, ta giết muội muội yêu quý của chàng, thế nào? Có phải hay không muốn giết… A!
Nghinh Thư kinh sợ nhìn người trước mặt, lại bàng hoàng nhìn xuống lưỡi kiếm đã cắm sâu bên ngực trái. Người khác nói thế nào nàng vẫn tin hắn, nhưng đổi lại sự tin tưởng của nàng là thế này đây. Khoé mắt rơi xuống vài giọt nước, nàng cắn răng nói ra những lời tuyệt mệnh.
– Dạ Tích Phàm, đừng để ta còn có cơ hội gặp lại ngươi, nếu không, ta không biết bản thân sẽ làm ra những gì đâu.
Bóng dáng mềm mại ngã xuống, hoá thành lông vũ bay đi. Cùng lúc đó, thiếu nữ vận lam y vội vã chạy đến.
– Tích Phàm ca ca, người hại chết Tích An không phải Nghinh Thư.
Dạ Tích Phàm sững sờ. Hắn, lại có thể ra tay với người hắn yêu, lại có thể không chút do dự đâm nàng. Chử Thanh nhìn thấy cảnh này cũng đoán được chuyện vừa xảy ra, nhanh chóng bay lên đón lấy lông vũ cho vào tay áo.
– Tích Phàm ca ca, huynh khiến ta rất thất vọng.
***
Nghinh Thư mở mắt, tròng mắt nàng liên tục đổi thành màu đỏ rồi về như cũ. Nàng dùng chút lí trí cuối cùng đi đến giường băng, nơi Dạ Tích Phàm dưỡng thương.
– Đây xem như là ta trả nợ ngươi, vì đã bỏ công chăm sóc ta mười tám năm nay.
Nghinh Thư tri triển Ảo Ảnh Phi Hồ giúp Dạ Tích Phàm ép hết chất độc ra ngoài. Đột nhiên, có dòng sức mạnh kì lạ bên trong nàng sôi sục, nhân lúc cơ thể nàng suy yếu mà phóng thích.
– Aaaaaa…!!!
Sức mạnh này khiến Dạ Tích Phàm bị đánh bật vào tường. Dĩ Yên kịp thời xuất hiện, đánh một chưởng vào Nghinh Thư. Nàng trúng chiêu, phun ra một ngụm máu. Nhìn Dạ Tích Phàm nằm trong lòng Dĩ Yên, Nghinh Thư lại hồi tưởng về một số việc trong quá khứ, tròng mắt cũng dần biến thành màu đỏ tươi đáng sợ.
– Hôm nay bổn toạ hồi phục được sức mạnh, trong lòng vui nên tha các ngươi một mạng, lần sau tốt nhất các ngươi cách xa bổn toạ một chút.
Dĩ Yên hoảng hốt nhìn ánh mắt bị biến đổi của Nghinh Thư. Nàng ta vốn dĩ chỉ muốn Nghinh Thư nhớ lại chuyện kiếp trước, từ đó hận Dạ Tích Phàm, nàng ta ngàn vạn lần không ngờ đến, Nghinh Thư vậy mà lại nhập ma!
Thấy Nghinh Thư rời đi, trong lòng Dĩ Yên vang lên một hồi cảnh báo. Không được, nàng ta phải về báo với Thiên Đế. Nghĩ là làm, Dĩ Yên bay về thiên đình, cũng mang theo Dạ Tích Phàm đang trọng thương.
Thiên Đế biết tin liền trầm mặc lúc lâu. Nghinh Thư, đứa bé hoạt bát lại lương thiện đó…
– Bệ Hạ, thần thiết nghĩ nên nhanh chóng diệt trừ Nghinh Thư, kẻo lại làm hại đến người vô tội.
Người vừa nói chính là cha của Dĩ Yên. Nghinh Thư cũng từng giúp ông nhiều chuyện, nhưng cái gì cũng không bằng hạnh phúc của nhi nữ ông. Ông vừa nói xong, cũng có hàng loạt các vị Thượng Thần bước ra tỏ quan điểm nên diệt trừ hậu hoạn. Chử Thanh tức giận, những người này có ai chưa từng được Nghinh Thư giúp đỡ kia chứ.
– Bệ Hạ, tuy Nghinh Thư nhập ma, nhưng vẫn chưa làm hại đến ai, chứng tỏ tâm hồn lương thiện của cô ấy không hề thay đổi.
– Chưa làm hại nhưng Chử Thanh Thượng Thần có chắc chắn ả ta sẽ không bao giờ làm hại ai không? Đợi đến khi ả ta làm hại người khác cũng đã quá muộn rồi.
Chử Thanh nghẹn lời, chỉ biết nhìn về phía Thiên Đế, mong Thiên Đế tin tưởng lòng thiện lương của Nghinh Thư.
– Cấp báo! Cấp báo! Bẩm Bệ Hạ, Nghinh Thư Thượng Thần… Nghinh Thư Thượng Thần lạm sát ở Tây Thành, thấy người nào liền giết người đó.
Thiên Đế tức giận đến run người. Hoá ra, Nghinh Thư từ lâu đã không còn là đứa trẻ lương thiện ngày đó.
– Thuỷ Thần, Dĩ Yên! Lập tức đến Tây Thành!
Chử Thanh vẫn chưa thoát khỏi kinh sợ. Nghinh Thư… Nghinh Thư tuyệt đối không thể làm ra những chuyện đó được! Chử Thanh không tin, vội vã đi theo, nhất định phải tận mắt chứng kiến.
•••
Tây Thành.
Bạch y của Nghinh Thư giờ đã bị nhuộm đỏ, màu đỏ của máu tươi, máu của những kẻ chết dưới tay nàng. Thuỷ Thần, Dĩ Yên cùng Chử Thanh vừa đến cũng ngẩn người. Bọn họ đều không thể ngờ đến, một Nghinh Thư hoạt bát lanh lợi, một Nghinh Thư lương thiện lại có thể làm ra những việc này. Nhận ra sự hiện diện của ba người bọn họ, Nghinh Thư không chút ngạc nhiên.
– Ồ? Xem ai đến này? Chẳng phải bổn toạ đã nhắc nhở phải cách xa bổn toạ sao? Không muốn sống nữa?
– Nghinh Thư, chấp niệm của ngươi quá sâu mới khiến ngươi tẩu hoả nhập ma, chỉ cần ngươi buông xuống, liền có thể trở về như trước.
Người vừa lên tiếng là Thuỷ Thần. Trước nay Hoả Thần cùng Nghinh Thư không qua lại nhiều, nhưng ấn tượng của y về nàng không xấu, y thật lòng mong muốn nàng cải tà quy chính.
– Trở về như trước? Hahaha… Thuỷ Thần đang kể chuyện cười sao? Trở về như trước làm một Nghinh Thư ngốc nghếch bị người người chà đạp? Hừ, mơ tưởng.
Dạ Tích Phàm vừa đến, nghe trọn lời nói của Nghinh Thư, bên ngực trái nhói lên từng đợt.
– Thư Nhi… Không phải như nàng nghĩ…
Nghinh Thư dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Dạ Tích Phàm, đáy lòng dâng lên một trận tự giễu.
– Câm miệng! Người không có tư cách lên tiếng nhất ở đây chính là ngươi!
Đáy lòng Dạ Tích Phàm chua chát. Đúng vậy, người không có tư cách lên tiếng nhất ở đây là hắn. Nhưng hắn không cam lòng, hắn vẫn muốn giải thích.
– Tất cả chỉ là hiểu lầm. Ta hiểu lầm nàng, là Dĩ Yên nói với ta rằng nàng giết Tích An, cũng đưa ra những bằng chứng bất lợi cho nàng, hôm đó nàng còn nói những lời kích thích ta đó, cho nên…
– Cho nên ngươi không chút do dự đâm ta, chà đạp lên tình cảm ta dành cho ngươi!
Nghinh Thư quyết liệt nhìn Dạ Tích Phàm. Bỗng, ánh mắt nàng trở về nhu hoà, khoé môi cong nhẹ.
– Nếu chàng đã nói do Dĩ Yên Thượng Thần khiến chúng ta hiểu lầm nhau, chi bằng chàng giết ả đi, nhân tiện bồi táng cho Tích An?
Dạ Tích Phàm ngẩn ra nhìn Nghinh Thư, không dám tin nàng sẽ nói ra những lời ấy. Nội tâm hắn đấu tranh, khó khăn mấp máy môi nhưng không thành tiếng.
– Sao? Hoả Thần không nỡ à? Vậy để ta.
Dứt lời, Nghinh Thư chưởng về phía Dĩ Yên. Dĩ Yên phản ứng nhanh né sang một bên, bay lên đáp trả. Thuỷ Thần thấy Nghinh Thư không còn khuyên được, liền giúp Dĩ Yên một tay. Chử Thanh thấy tình hình cấp bách, bản thân nàng ấy cũng không giúp được gì nhiều, liền quyết định đi tìm sư tôn nhờ trợ giúp.
Bên trên ba người đánh nhau quyết liệt, duy chỉ có Dạ Tích Phàm vẫn còn đứng bên dưới. Là hắn, hắn là người khiến Nghinh Thư bước đến đường này, là do hắn yêu nàng nhưng không bảo vệ được nàng, còn chính tay đẩy nàng đến chỗ chết. Thuỷ Thần cùng Dĩ Yên hợp sức, dùng toàn bộ sức lực chưởng về Nghinh Thư. Dạ Tích Phàm trông thấy, nhanh như chớp bay lên cản trước mặt nàng. Trong lòng Nghinh Thư vang lên tiếng nói mang đầy sự đau xót.
Đừng! Đừng khiến chàng bị thương!
Tròng mắt Nghinh Thư đột nhiên biến về bình thương, nhanh chóng xoay người đổi vị trí với Dạ Tích Phàm, một chưởng đó cũng ngay lập tức trúng phải lưng nàng.
– Phàm, ta rốt cuộc… vẫn không nỡ tổn thương đến chàng…
Dạ Tích Phàm ôm lấy cơ thể Nghinh Thư đang mờ dần, trái tim co rút liên hồi, từng giọt nước mắt cũng rơi xuống.
– Không, Thư Nhi, là ta sai, người phải đền mạng là ta, nàng đừng rời bỏ ta. Nhất định, nhất định phải có cách cứu nàng, lúc trước nàng có nói với Chử Thanh, bây giờ nói cho ta có được không? Ta yêu nàng, ta thật sự rất yêu nàng.
Nghinh Thư hơi lắc đầu, cánh tay run run đầy máu giơ lên chạm nhẹ vào má Dạ Tích Phàm. Đã thật lâu rồi, thật lâu rồi nàng mới có thể chạm vào hắn thế này.
– Phàm, ta vẫn rất yêu chàng, cũng không nỡ rời xa chàng, nhưng chàng cũng biết ta thuộc hệ hoả, thuỷ hoả tương khắc, đã không còn cách nào nữa rồi.
Dạ Tích Phàm nắm chặt tay Nghinh Thư, cúi xuống ngấu nghiến môi nàng, giọng nói run rẩy.
– Nàng không được đi, ta không cho nàng đi. Nàng đi rồi, ta biết làm thế nào đây?
Cơ thể Nghinh Thư ngày càng mờ nhạt, nụ cười mỉm vẫn luôn trên môi nàng.
– Chàng phải sống, thay cả phần của ta, phải về Tang Ca nói với mọi người, Tang Ca An Phượng sống rất tốt, chỉ là có việc khó nói, không thể về đoàn tụ với mọi người.
Dạ Tích Phàm liên tục gật đầu, ôm chặt lấy nàng. Hắn thà tin rằng nàng hận hắn, muốn bày ra trò này khiến hắn đau lòng, hắn thà tin rằng nàng muốn trả thù hắn. Nghinh Thư trong vòng tay hắn, bỗng chốc hoá thành tám mươi mốt chiếc lông vũ của phượng hoàng bay tán loạn vào không gian rồi biến mất. Thân thể Dạ Tích Phàm vốn trọng thương, lại chịu thêm kích thích tinh thần, cũng ngất ngay sau đó.
Chử Thanh cùng sư tôn đến, chính là nhìn thấy Thuỷ Thần cùng Dĩ Yên thất thần nhìn Dạ Tích Phàm đã ngất đi. Chử Thanh oán trách bản thân. Tại sao, tại sao lúc nào ta cũng chậm một bước…
Từ ngày đó, dù dùng cách nào cũng không thể khiến Dạ Tích Phàm tỉnh lại. Nghe nói, là vì tâm bệnh.
Chử Thanh nghe Dĩ Yên cùng Thuỷ Thần thuật lại sự việc, cũng bấm ngón tay tính toán. Những lông vũ kia, e đã lưu lạc khắp lục giới, chỉ cần tìm đủ tám mươi mốt chiếc lông vũ, Nghinh Thư ắt sẽ trở về. Chỉ là, nếu trở về cũng là trong cơ thể phàm nhân, mất đi mọi pháp lực…
•••
Dạ Tích Phàm hôn mê bất tỉnh, sau những chuỗi ngày chìm trong bóng tối, rốt cuộc cũng có một tia sáng xuất hiện. Hắn chạy nhanh về phía tia sáng đó, mới phát hiện đó là hình bóng bấy lâu nay hắn hằng nhớ mong.
– Phàm, chàng thật lười. Mau dậy đi thôi, ta sắp trở về rồi, chàng nhất định phải chuẩn bị cho ta một hôn lễ thật hoành tráng.
Dạ Tích Phàm chỉ biết gật đầu. Được, nàng muốn thế nào thì làm thế nấy, chỉ cần đừng để ta lại một mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!