Tại Tập Đoàn Lãnh Thị
Nguyệt Nhi ở trog phòg chủ tịch kiểm tra lại mọi tài liệu rồi gửi cho anh trai sau đó cô lái xe rời tập đoàn đến Music Academy vì cô nghe nói hôm nay sẽ diễn ra vòng thi số 2 và cô muốn tới cổ vũ cho Tuyết Nhi
Tại Music Academy
Hiện tại học viên ở trườg đag đứg ở ngoài chờ. Hầu hết họ là nhữg người đã qua vòg 1.Nhìn qua một lượt cuối cùg thấy bóg dáng quen thuộc cô gọi lớn
-“Tuyết Nhi!!”
Tuyết Nhi đứg ở đó nghe thấy cô gọi nhưg vẫn giả bộ ko nghe thấy ,ko quay lại .Thấy Tuyết Nhi ko quay lại Nguyệt Nhi thấy lạ nghĩ
– Chẳg lẽ mình gọi ko đủ lớn??Hay tại chỗ đó cách đây xa quá nên Tuyết Nhi ko nghe thấy.Umk đúg vậy rồi.
Nghĩ suy nghĩ của mk đúg cô chạy nhanh tới chỗ Tuyết Nhi, vỗ vai Tuyết Nhi nói
-“nè ,cậu sao vậy? mk gọi lớn vậy mà cậu ko nghe thấy sao?”
Nghe cô hỏi ,Tuyết Nhi ko nói gì ,cô thấy vậy đi tới đứg trước mặt cô vẫy vẫy tay “Nè,Tuyết Nhi !.cậu..Bốp !!” .Cô còn chưa nói hết thì đã cảm thấy mặt mk rất đau ,phải – cô vừa bị đánh ,vô lý là Tuyết Nhi lại là người đánh.
-“Cô tránh xa tôi ra !! chúg ta ko quen biết nhau!!” – Tuyết Nhi hét lớn .Mọi người xung quanh nghe tiếng đều quay lại nhìn, Nguyệt Nhi nghe vậy thì đứg hình tại chỗ một lúc lâu rồi lấy lại bình tĩnh lại gần chỗ Tuyết Nhi nói
-“Cậu ..làm sao vậy Tuyết Nhi ? cậu nói gì vậy chứ mk là bạn thân của cậu mà. Cậu ko nhớ sao? Đã xảy ra chuyện gì với cậu vậy?”
-“Xảy ra chuyện ? hứ..tôi có thể có chuyện gì xảy ra đk sao?” – cười khẩy nói
-“Vậy…tại sao..cậu …lại như 1 người khác vậy!?” – rưng rưg hỏi
-“Người khác?? hứ..cô đúg là đồ ngốc mà ,đây mới là con người thật của tôi”
-“.cậu.. nói gì vậy chứ, trước đây rõ ràg….rõ ràng.. cậu là một người rất yếu đuối,tốt bụng mà ,.. mk ko tin..!! cậu nói dối phải ko!?” – cô kích động hỏi
-“hứ ,tôi ko có nói dối. Cho cô biết trước kia chính là giả hết, cô hiểu ko ,tôi giả vờ như vậy bởi tôi chỉ muốn lợi dụng cô thoy”
-“Lợi dụng?? cậu nói gì vậy ,mk đâu có gì để cậu lợi dụng chứ!”
-“Ko có? hứ cô nghĩ tôi ngốc như cô sao ? tôi đã biết cô chính là tiểu thư Vương gia rồi!”
Nghe Tuyết Nhi nói vậy tất cả mọi người đều ồ lên.Ai mà ko biết Vương gia là một gia tộc lớn chứ
-“Sao.. cậu biết..điều đó?” – kinh ngạc .Cô ko nhớ mk để lộ sơ hở lúc nào .cô đã che giấu rất kín mà
-“Sao tôi biết? hứ vì tôi tên An Tuyết Nhi !!”
-“Sao?? Cậu.. ..họ An ?,” – lắp bắp nói
-“Phải,tôi họ An, Tôi đã ko nói họ của tôi cho cô biết vì nếu cô biết cô sẽ nghi ngờ tôi và tôi sẽ ko thực hiện đk kế hoạch”
Nghe Tuyết Nhi họ An cô kích động hỏi
-“Vậy..sao giờ cậu lại nói ra?”
Nghe Nguyệt Nhi hỏi cô ta cười lạnh nói
-“Vì giờ tôi ko cần cô nữa . Hứ! tôi chỉ vì nghĩ cô có thể giải quyết giúp tôi An Điềm Điềm và tôi sẽ tới đk với anh Thiên Hạo. Nhưg thật ko ngờ..cô mới chính là người cướp anh ấy khỏi tôi !!”. – cô ta nói lớn
-” Cậu chỉ vì…Lãnh Thiên Hạo sao? Tình bạn của chúg ta bị tan vỡ chỉ vì …một người đàn ông sao?” – rưg rưg nói
-“Phải !! tôi chỉ cần anh ấy ” – nói lớn rồi đẩy Nguyệt Nhi ra
-“Á..!!” – cô đã trượt chân ngã nhưg ko ngờ lại đk 1 người đỡ lấy, mọi người khi nhìn thấy người đỡ cô thì lại ồn ào bàn tán .
-“Anh Thiên Minh của chúg ta kìa!! thật là soái ca nha!!”
-“Phải đó ,nhưg sao lại đỡ cô ta chứ ! Nếu mk là người đk anh ấy đỡ thì …aaaaaa!! “
Nghe tiếg bàn tán cô ngẩg lên ,trước mặt cô là Vũ Thiên Minh – vị giám khảo cô đã nghe nói tới ,cô nhìn anh một hồi rồi vội vàg đứg dậy nói
-“Cảm ơn anh “
-“ko cần khách sáo đâu , mà cô sao vậy ? sao lại bị ngã như vậy?”
-“À ko có gì đâu ,cảm ơn anh” – nói xog cô đi tới chỗ Tuyết Nhi nói
-“Tuyết Nhi ,mk nói chuyện riêg đk ko?”
Tuyết Nhi vừa nãy thấy Thiên Minh đỡ cô thì vô cùg bất ngờ và ghen tỵ, vậy nên khi cô nói vậy liền tức giận nói
-“Tôi ko có gì để nói với cô cả Vương Nguyệt Nhi !”
-“Tuyết Nhi à ,nghe mk đk ko ? mk chỉ muốn nói chút chuyện thoy mà , cho mk chút thời gian..chỉ chút thoy đk ko?” – cô cầu xin
Nhưg khi Tuyết Nhi đag định trả lời thì một giọng nữ vag lên
-“Aiya Nguyệt Nhi ak nếu em gái mk ko muốn nói vậy cậu đừg xin nữa làm gì”
Nghe giọng nói đó Nguyệt Nhi đã đoán ra đk là ai, liền đáp trả
-“Bạn An Điềm Điềm ak ,đây là chuyện của hai chúg tôi vì vậy cô đừg xen vào”
Cô ta nghe vậy ko nói gì chỉ giữ nụ cười giả tạo chỉ cô ta biết tới gần Nguyệt Nhi giả bộ thân thiết nhưg thực chất là muốn dùg nhữg lời rắn độc để khiêu khích cô.
Nhưg cô ta nghĩ mk giỏi lắm vậy ,Nguyệt Nhi nghe xog lời của cô ta ko nói gì chỉ bình tĩnh cười nhẹ .Cô ta thấy vậy rất tức giận vì ko nhữg ko khiêu khích đk cô còn để cho cô cười nhạo mk nên cô ta ra tay nhéo cô một cái ,cô đau nên đẩy cô ta ra và đúg lúc đó Lãnh Thiên Hạo cùg 2 vị giám khảo nữa bước ra ngoài và nhìn thấy.
An Điềm Điềm ngã xuốg giả bộ khóc lóc nói
-“Nguyệt Nhi…tôi ..x..i.n lỗi mà ,tôi ko có cố ý đâu ..hức!! “. Lãnh Thiên Hạo thấy cô ta khóc lóc đág thuơg như vậy cúi xuốg đỡ cô ta lên rồi nhìn cô lạnh giọng hỏi
-“Cô đã làm gì cô ấy!?”
Nghe anh hỏi cô bình tĩnh trả lời
-“Tôi ko có làm gì cô ta hết ”
-“Cô nghĩ tôi mù sao! tôi chính mắt thấy cô đẩy Điềm Điềm giờ còn chối!!”
An Điềm Điềm ở trog lòg anh cười thầm nhưg rồi nức nở nói
– ” Hạo ,cô ấy ko có cố ý đâu mà ,anh đừg trách cô ấy”
Nghe vậy Nguyệt Nhi chỉ cười lạnh ko nói gì .Lãnh Thiên Hạo thì dỗ dành cô ta. Một lát sau ,An Tuyết Nhi nãy giờ im lặng chứg kiến tất cả giờ lại lên tiếg
-“Anh Hạo ak ,là cô ta đã đẩy chị Điềm Điềm chính mắt em nhìn thấy , và tất cả mọi người ở đây cũg vậy , Phải ko mọi người!”
– Vươg Nguyệt Nhi cô lấy đk anh Hạo nhưg tôi sẽ làm anh ấy ghét cô.Thứ Tuyết Nhi tôi ko có đk ,người khác cũg đừg hòg.
Mọi người nghe Tuyết Nhi nói vậy ko biết nói gì ,riêg Nguyệt Nhi thì thật sự là bị đả kích
Lãnh Thiên Hạo thì tức giận ,An Điềm Điềm cười thầm ,Nam Cung Hàn cùg Vũ Thiên Minh và Trương Tuấn Kiệt thì kinh ngạc.Mỗi người có 1 cảm xúc khác nhau.
-“Cô còn muốn chối sao ” – Lãnh Thiên Hạo nói
-Tôi nói ..anh có tin ko?” – nhìn vào mắt anh hỏi
Bị cô nhìn như vậy anh có cảm mk đã mắc tội vậy .Né tránh ánh mắt của cô anh lạnh lùg nói
-“Tôi sẽ không!!”
Cô biết sẽ nhận đk đáp án này ,gật đầu rôi nói
-“umk, vậy tôi ko muốn nói gì nữa. Còn.. Tuyết Nhi,! tình bạn này mk đã cố giữ lại nhưg chính cậu đã phá hủy nó vậy nên…từ giờ chúg ta ko còn là bạn nữa !” – cô nói rồi quay đi
Tuyết Nhi nghe vậy cười khẩy nói
-“Ai muốn làm bạn với cô chứ ” – rồi tiến lại gần kéo cô lại ra lệnh nói
-” Cô phải xin lỗi chị Điềm Điềm nữa!”
Nguyệt Nhi mệt mỏi lắm rồi ,cô rất đau khổ ,tình bạn mà cô có chỉ là dối trá ,lừa đảo .Vậy mà còn muốn cô xin lỗi ,xin lỗi về việc mk ko hề làm. Cô hít 1 hơi thật sâu – thở ra ,lấy lại bình tĩnh nói
-“việc tôi ko làm,tôi sẽ ko xin lỗi ”
-“Cô ko làm! hứ còn dám chối !” – Tuyết Nhi nói
-“ko sao đâu mà cô ấy ko có cố ý làm tôi ngã đâu” – An Điềm Điềm nghẹn ngào nói. Nghe cô ta nói vậy Lãnh Thiên Hạo ra lệnh nói
-“Cô xin lỗi đi !!”
Nghe vậy Tuyết Nhi cùg An Điềm Điềm cười thầm
Nguyệt Nhi chỉ bình tĩnh nói
-“Tôi ko có lỗi ,vì vậy sẽ ko xin lỗi ai cả!” .Lãnh Thiên Hạo nghe vậy rất tức giận nhưg chưa nói gì thì nghe tiếg của Nam Cung Hàn nói
-” Nè Hạo cậu bình tĩnh trước đã”
-“đúg đó ,cậu đừg như vậy,điều tra rõ ràg rồi hãy nói ai có tội,ai ko có tội ” – Thiên Minh lên tiếg
-“Phải đó ,cậu vội vàg quá rồi” – Tuấn Kiệt nói
Tuyết Nhi thấy 3 người nói giúp Nguyệt Nhi thì tức giận ,đi tới chỗ Nguyệt Nhi định ra tay đánh cô thì ba giọng nữ từ xa truyền tới
-“Nếu cô dám chạm vào Nguyệt Nhi cho dù là 1 sợi tóc tôi sẽ kiện cô đó !!”
-“Và tôi sẽ khiến cô ko còn xuất hiện ở đất nước này nữa đâu”
-“Chúg tôi nói đk ,sẽ làm đk .ko tin cứ thử đi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!