Hỗn Nguyên Võ Tôn
Chương 47: Bại lộ: Thập bát điệp chấn
“Y… y… y giết Bạch Thủy Ưng rồi.” Diệp Bất Quần cứng người lại, hai mắt trợn tròn, môi run run không thành lời.
“Việc lớn rồi.” Thanh niên nhỏ thó cạnh hắn cũng ngẩn ngơ, nếu chỉ giáo huấn Bạch Thủy Ưng thì mọi việc còn vãn hồi được, giờ thiếu chủ Bạch Thủy gia bị giết, Diệp Phong không còn đường lùi nữa.
Lẽ nào gã định một mình lực đối kháng cả Bạch Thủy gia? Quá điên cuồng. Diệp gia tuyệt không vì gã mà toàn diện xung đột với Bạch Thủy gia, dù gã có tuyệt thế thiên tư cũng không.
Thịch, thịch, thịch.
Tiếng bước chân dồn dập vang bên ngoài từ đường, tiếng người xôn xao, chỉ nghe mấy câu là Diệp Bất Quần lập tức biến sắc, kéo hai đồng bạn lùi vào trong võ giả tông từ.
Người Bạch Thủy gia đến rồi.
“Tộc trưởng! Ngoài cửa có dấu máu!” Một hộ vệ cung kính báo cáo với Bạch Thủy Nham, mấy hộ vệ cao cấp nhanh chóng tiến đến cửa từ đường, vây kín mít nơi này.
“Xem ra ta tính không sai… Diệp Phong về đây tế bái gã phụ thân chết toi của hắn.” Bạch Thủy Nham lanh lùng thốt, ngữ khí ẩn chứa phẫn nộ vô hạn.
“Diệp Phong ở trong đó, chúng ta xông vào cứu người?” Bạch Thủy Ngạc nóng lòng, nếu cứu được Bạch Thủy Ưng thì mọi việc kết thúc, tội danh của lão sẽ được xóa.
“Không được, đây là Diệp gia tông từ, cứ xông vào sẽ đắc tội với Diệp gia.” Bạch Thủy Nham tuy lo lắng cho Bạch Thủy Ưng nhưng xông vào Diệp gia từ đường thì mức độ khiêu khích không kém hơn con trai bị giết, cả Diệp gia sẽ liều mạng với lão.
“Diệp Phong!” Bạch Thủy Nham lớn tiếng: “Ta biết ngươi ở trong đó, chỉ cần giao Ưng nhi ra, những việc khác đều có thể nói chuyện.”
Lão ngầm dặn dò hộ vệ, vây chặt tứ bề từ đường, đề phòng Diệp Phong vượt tường chạy trốn, chỉ cần gã cảm thấy được uy hiếp sẽ không dám khinh cử vọng động, thương tổn đến Bạch Thủy Ưng.
Đáng tiếc… nếu Bạch Thủy Nham biết Bạch Thủy Ưng đã táng mệnh quy tây, e rằng không thể trấn tĩnh như vậy.
Bên trong, trước bình dân tông từ.
Diệp Phong vừa dùng máu Bạch Thủy Ưng tế điện phụ thân, chuẩn bị nhanh chóng đi khỏi, không ngờ từ đường đã bị bao vây…
Sao đến nhanh thế? Diệp Phong thầm kinh hãi, tuy dọc đường gã không che giấu hành tung nhưng không tin rằng người Diệp gia lại cho Bạch Thủy Nham biết. Lẽ ra trong lúc lão tốn tinh lực truy tìm thì gã đã sớm cao bay xa chạy rồi.
Nhưng gã không cảm giác thấy có người bám theo, thần niệm của gã hơn hẳn võ sĩ thông thường, trong vòng mười thước ít nhất cũng phải có cảm giác mơ hồ. Trên phố, trừ Bạch Thủy Ngạc ra không có cao thủ nào trên đẳng cấp, với thực lực của Bạch Thủy Ngạc không thể giấu được gã mới đúng.
“Diệp Phong, mau giao thiếu chủ ra.” Giọng Bạch Thủy Ngạc vọng vào, hàm chứa đôi chút thấp thỏm: “Bằng không bọn ta sẽ xông vào.”
Diệp Phong cả kinh, lúc phụ thân sinh tiền gã đã không chăm sóc được cho ông, lẽ nào ông chết rồi còn không được yên nghỉ… Tông từ là nơi ông nghỉ ngơi, tuyệt đối không để Bạch Thủy gia chà đạp.
Bùng, cửa từ đường bị đẩy ra, thân ảnh Diệp Phong lại xuất hiện trước mắt người Bạch Thủy gia.
Bạch Thủy Nham nở nụ cười đắc sinh, lão nắm rõ tâm tư Diệp Phong, tuy lão không dám xông vào nhưng vẫn có thể bức ra thò đầu ra.
“Ưng nhi đâu?” Vẻ mặt lão trông có vẻ thản nhiên, thật ra đầy lo âu… Nhìn Diệp Phong, lòng lão chợt rúng động, gã là nhân vật thập phần nguy hiểm.
Lúc trước lão thật sự bất chấp tất cả để hủy gã. Bạch Thủy Nham sau cùng cũng hối hận, Diệp Phong nguy hiểm hơn ý liệu, Ưng nhi được bảo vệ chặt như thế mà vẫn bị bắt, hơn nữa bốn hộ vệ đều trọng thương… Nên biết một tháng trước gã mới ngang ngửa tam giai võ đồ.
“Ta nói rồi, hắn nhất định phải chết.” Bạch Thủy gia bày binh bố trận thế này, gã muốn thoát cũng khó. Gã thầm đánh giá nhân thủ của đối phương, chỉ riêng Bạch Thủy Nham thì gã cũng không thể thoát thân được.
“… Ngươi dám giết Ưng nhi?” Bạch Thủy Nham không tin, hai tay nắm chặt, run bần bật. Trước khi thoát được nguy hiểm, Diệp Phong không dám giết Ưng nhi mới đúng… Nhất định hắn muốn kích nộ mình, nhất định là thế…
Diệp Phong hừ lạnh, quay vào trong sân, Bạch Thủy Nham và Bạch Thủy Ngạc còn đang kinh nghi bất định thì một thi thể đầy máu bay ra.
“Ưng nhi!” Bạch Thủy Nham trơn trừng mắt thét lên đau đớn, khoảnh khắc sau vang khắp mấy dặm, toán hộ vệ đứng cạnh lão đều ong ong trong tai, lòng run lên hoảng sợ.
Thân thể Bạch Thủy Ưng có vô số vết thương, gương cốt gãy rời, máu nhuộm đỏ mấy lớp y phục, đủ thấy trước khi chết đã bị hành hạ thế nào.
“Diệp Phong… thủ đoạn độc ác lắm.” Bạch Thủy Nham cuồng nộ, hiển nhiên đã đến giới hạn bộc phát. Đôi con ngươi âm lạnh toát lên sát ý thấu xương, da lão đỏ lên vì căng tràn hỏa nguyên lực.
“Ta chẳng qua trả lại hắn gấp bội những đau đớn mà phụ thân ta phải chịu,” Diệp Phong ngưng thần giới bị, miệng ngậm sẵn một viên thổ nguyên đơn.
Không liều được cũng phải liều! Gã quyết không thể bó tay chịu trói. Nhất định phải sống sót, vì phụ thân…
“Một tên bình dân đê tiện cũng dám so với con trai ta?” Bạch Thủy Nham vung tay lăng không xuất kích, hỏa nguyên lực hóa thành viêm kình rực rỡ bổ vào mặt Diệp Phong.
Liệt viêm mãnh kích!
Võ sư cảnh giới, nguyên lực có thể ngưng hình phóng ra ngoài trong vòng mười thước, uy lực kinh nhân.
Hùng chi ảo nghĩa! Lục điệp chấn!
Được thổ nguyên đơn bổ sung nguyên lực, Diệp Phong liều mạng sử dụng sáu tầng điệp chấn chiêu thức vượt ngoài năng lực khống chế của gã.
Bùng, tiếng nổ vang như sấm động, Diệp Phong văng đi, không khí thoảng mùi khét, chỗ gã đứng bốc lên một đụn khói.
Xoạt! Mặt đường lát đá lưu lại một vết cắt dài bắt mắt, Diệp Phong há miệng phun ra một ngụm máu, sắc mặt nhợt đi không còn hột máu.
Chênh lệch quá xa! Võ sư vượt hơn gã hai cảnh giới, dù gã sử dụng cửu phẩm nguyên đơn cũng không chống được một đòn của Bạch Thủy Nham. Hai tay gã bị viêm kình đốt cháy đen, nhiều chỗ lộ ra cả lớp thịt đỏ au, máu rỉ ra không ngớt, lại run run rẩy rẩy.
“Đối với ta, Bạch Thủy Ưng chẳng qua là loại rác rưởi… không thể so với phụ thân ta.” Gã cười thảm, vẫn không chịu nhún nhường, trào phúng Bạch Thủy Nham. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
“Được… được! Để ta xem tiểu tạp chủng ngươi cứng miệng được đến lúc nào.” Bạch Thủy Nham giận quá hóa cười, vốn với thân phận và thực lực của lão mà đi công kích Diệp Phong là hành động mất hết thể diện, nhưng nỗi đau mất con và phẫn hận với gã khiến lão muốn tự tay lột da đối phương.
“Yên tâm, ta không để ngươi chết thống thống khoái khoái đâu, ngươi đối phó Ưng nhi thế nào, ta sẽ thực hiện lại toàn bộ.” Bạch Thủy Nham giậm mạnh chân, lướt vào Diệp gia từ đường, thoáng sau đã xuất hiện trước mặt Diệp Phong, mặt hiện rõ sát ý hung ác, một tay tụ hỏa nguyên dấy lên hồng quang u ám chém mạnh vào bắp chân gã, nhanh nhẹn vô cùng.
Nét mặt Diệp Phong tỏ ra quyết liệt, mặc kệ chân phải hứng chịu công kích, eo uốn khẽ, tay phải nắm lại, thổ nguyên lực hồn hậu phun trào, đấm vào khuôn mặt lạnh lẽo của Bạch Thủy Nham.
“Lão cẩu! Ta sẽ để ngươi yên lành đâu.” Diệp Phong lớn tiếng mắng. Dù chết cũng phải liều đến chút lực khí cuối cùng.
“Bạch Thủy Nham, có phải ngươi coi thường Diệp gia chăng?” Giọng nói lạnh lùng lọt vào tai, Bạch Thủy Nham vốn lửa giận ngập lòng cũng cảm giác thấy lưng lạnh buốt, tóc gáy dựng lên theo ý thức, tim đập nhanh hẳn.
Một bóng trắng từ cửa cấp tốc xẹt tới, dấy lên khí lưu sắc lẹm, khiến da mặt hộ vệ Bạch Thủy gia đau nhói. Chưa kịp nhìn rõ diện mạo người đến, thì bóng trắng đã đột ngột đứng sau lưng Bạch Thủy Nham. Không khí lóe lên tàn ảnh, tiếng xé gió sắc bén nối tiếp.
Người này đưa tay ra như điện, mang theo một dải kim quang chói lòa, đâm thẳng vào lưng Bạch Thủy Nham.
Không kịp đánh nát chân Diệp Phong, Bạch Thủy Nham nghiêng người, tay ấn mạnh xuống, dũng mãnh cực độ nghênh đón người đó.
Tứ phẩm hỏa nguyên võ kỹ: Liệt viêm mãnh kích!
Tứ phẩm kim nguyên võ kỹ: Phá sơn trùy!
Không khí vang lên tiếng nổ, Bạch Thủy Nham biến chiêu nửa chừng nên hỏa nguyên lực không đủ, lui liền mấy bước mới đứng vững được. Bóng trắng hơi phẩy tan, xua tan hơi nóng hỏa nguyên, tay trái khẽ kéo Diệp Phong ra sau lưng.
“Diệp – Thừa – Thiên!” Bạch Thủy Nham nghiến răng thốt, cừu nhân giết con ngay trước mắt nên lão không khống chế được bản thân, gần như nổi điên.
“Đến từ đường náo loạn, Bạch Thủy gia định gây hấn với Diệp gia?” Hai bóng người nữa lướt vào từ đường, là hai vị trưởng lão – nhất giai võ sư Diệp Lâm, nhị giai võ sư Diệp Bất Phàm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!