Đá Cầu Vồng
Chương 1: Sinh Mệnh
” Trầm Nhi ngươi thật xinh đẹp. Ta đã đợi ngươi từ rất lâu. Nhớ kĩ ngươi là của ta, ngươi chỉ có thể sống vì ta. “
Ngài gọi tôi là Trầm Nhi, tôi là Trầm Nhi của ngài.
Kể từ giây phút bắt đầu sinh mệnh cuộc sống tôi đã gắn liền với ngài. Tôi sống với ngài hơn một năm nay trong một căn nhà gỗ ở rừng tre. Hằng ngày ngài dạy tôi chữ, đọc sách, vẽ tranh, y thuật. Ngoài thời gian ở cùng tôi, thỉnh thoảng ngài lại đi về kinh đô mấy hôm, tôi không biết kinh đô là gì chỉ được nghe ngài nói sơ qua, tôi có chỗ hiểu chỗ không, ngài bảo “Kinh đô là nơi rất đông người không thích hợp cho việc tôi theo ngài, nơi đó có rất nhiều nhà cửa, còn có hoàng cung.”
Hôm nay ngài về, tôi vui lắm, sau khi chuẩn bị thức ăn ngài thích, tôi háo hức ngồi dưới gốc cây hoa mai chờ ngài. Dựa vào thân cây, tôi ngẩng đầu nhìn những bông hoa mai vàng tươi lấp lánh dưới ánh mặt trời tỏa ra hương thơm dìu dịu giống mùi hương trên cơ thể ngài. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, thỉnh thoảng một vài cơn gió thổi đến cuốn những cánh hoa mai cùng với lá tre xoay tròn trên không trung. Tôi ngủ quên lúc nào không hay.Tôi không biết bản thân đã ngủ bao lâu đến khi bên tai vang lên giọng nói quen thuộc:
” Trầm Nhi.”
Ngài đang gọi tôi, tôi mơ màng mở mắt, nhìn thấy ngài, cơn buốn ngủ bị đẩy tít ra tận sau đầu. Tôi mừng rỡ:
“Chủ nhân ngài về rồi. Trầm Nhi rất nhớ ngài “
Ngài không trả lời, miệng hơi nhếch lên, đưa tay phủi nhẹ cánh hoa dính trên tóc tôi.
“Mấy hôm nay Trầm Nhi rất ngoan, sách ngài đưa Trầm Nhi đã đọc hết rồi. Trầm Nhi còn trồng hoa cúc.” Tôi háo hức kể ngài nghe, không quên chỉ tay về bụi hoa cúc bên trái cửa ngõ.
Ngài nhìn theo hướng tay tôi, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.
” Người rất ngoan. Ta sẽ thưởng cho ngươi. Bây giờ vào nhà thôi.”
Ngài đứng dậy, tôi vội vàng chạy theo. Khẽ cầm lấy ống tay áo người nói:
” Trầm Nhi đã chuẩn bị thức ăn ngài thích.”
Ngài nhìn bàn thức ăn giữa nhà, rời gót đi đến ngồi xuống. Tôi cũng vội chạy đến ngồi bên cạnh ngài. Dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào chén ngài.
” Trầm Nhi có nấu canh cá, thịt kho, măng luộc ngài thích.”
” Ngươi thật ngốc. Ngươi đợi ta bao lâu rồi, thức ăn đã nguội đến thế này?” Ngài gắp miếng cá bỏ vào miệng, ân cần hỏi.
“Từ sáng ạ.” Tôi vui vẻ đáp, mong được ngài khen.
” Trầm Nhi thật ngốc.” Ngài xoa đầu tôi, dịu dàng nói : ” Đồ ăn ngươi nấu quả thực rất ngon.”
Sau khi ăn xong, ngài về phòng đọc sách, tôi dọn dẹp chén bát đâu vào đấy, phấn khởi chạy đến phòng ngài. Tôi gõ cửa, gọi:
” Chủ nhân.”
“Vào đi.” Bên trong căn phòng truyền ra giọng nói quen thuộc.
Tôi mở cửa, bước vào.
Ngài đọc sách bên cửa sổ, ngài ngồi ngược sáng thân hình như ẩn như hiện trong ánh Mặt Trời. Bạch y trắng toát mái tóc dài tùy ý xoa tung. Tôi nheo mắt nhìn, chỉ nhìn thấy đường nét khuôn mặt nghiêng góc cạnh, lông mi dài rủ xuống, sống mũi cao, miệng hơi nhếch lên của ngài. Không thấy động tĩnh, ngài ngẩn đầu nhìn tôi, tay đặt sách xuống bàn, sau đó chia tay về phiá tôi. Tôi rời gót, ngồi xuống bên cạnh ngài. Ngài dịu dàng xoa đầu tôi ân cần hỏi:
” Hôm nay ta dạy ngươi đánh đàn. Ngươi thấy sao?”
” Trầm Nhi rất thích.” Tôi sung sướng reo lên, đi đến bên kệ lấy đàn. Đặt đàn lên bàn, tôi ngồi xuống háo hức. Ngài vòng tay qua người tôi, nắm lấy tay tôi lướt nhẹ lên dây đàn. Dưới bàn tay tôi phát ra ngững âm thanh trầm bỗng mê đắm lòng người.
Tiếng đàn vang vọng khắp ngôi nhà gỗ, vang vọng khắp rừng tre, lướt nhẹ qua tâm hồn tôi, lướt nhẹ qua khóm cúc, cây mai ngoài ngõ.Cả đất trời như say mê.
” Trầm Nhi ngươi hiểu chưa.” Ngài dừng động tác, tiếng đàn im bặt, cúi đầu nói, hơi thở phả nhẹ trên vành tai tôi.
Tôi gật đầu, quay mặt nhìn ngài, khoảng cách rất gần, chỉ cần một tí xíu nữa khuôn mặt tôi sẽ chạm vào mặt ngài. Tôi say mê nhìn. Ngài là tất cả đối với tôi, chỉ cần ngài vui tôi có thể làm tất cả mọi thứ.
” Ngươi cầm lấy.” Ngài lấy chiếc vòng trong ngực ra đưa cho tôi.
Vòng bằng ngọc màu trắng trong suốt. Tôi nhận lấy chiếc vòng ngắm nghía, cười tít mắt, rối rít nói:
“Oa đẹp quá.”
“Ta đeo cho ngươi.”
Ngài cầm lấy chiếc vòng trong tay tôi, đeo vào tay tôi, chiếc vòng mang theo hơi lạnh lẽo bao trọn cổ tay tôi.
Tôi giơ tay lên ngắm nghía. Vòng tay ánh lại ánh lại mặt trời càng trở nên trong xuốt, lấp lánh.
“Chủ nhân ngài thật tốt.”
Ngài về, tâm trạng tôi tốt hơn ngày thường, thời gian dường như trôi nhanh hơn. Thấm thoát trời đã tối. Trong phòng ngài đã thắp nến, tôi không phiền ngài, cầm lấy giỏ vào rừng hái măng. Tôi phải tranh thủ để sáng mai nấu cho ngài.
Mặt trăng tỏa ánh sáng nhàn nhạt bao phủ khắp rừng tre. Ánh trăng xen qua từng kẽ lá chiếu xuống đất thành từng mảng đen loang lỗ. Bầu trời đêm nay đen thẫm đầy sao, tựa như vải lụa đen đính vô số ngôi sao lấp lánh vắt ngang bầu trời. Chân tôi giẫm lên lá tre phát ra tiếng kêu xào xạc. Thỉnh thoảng vài con chim xà vào bụi tre hoặc vài con chim cú hoạt động về đêm phát ra tiếng kêu xé toạc không gian im ắng. Hái được kha khá, tôi toan cất bước về, hơi khát nước, con suối cũng ở gần, tôi bèn đi đến con suối. Càng đến gần tiếng thác nước càng to, tôi rẽ tán cây, đến khi còn cách vài bước chân, tôi há hốc nhìn khung cảnh trước mặt. Tấm lưng trần cường tráng, những giọt nước trong suốt chảy dọc theo tấm lưng, lăn xuống eo rồ rơi xuống dòng nước. Mái tóc đen mượt dính sát vào lưng. Ánh trăng bao phủ quanh người ấy, loang lỗ trên mặt nước. Đẹp đến mức khiến tôi nghĩ bản thân đã lạc vào nơi tiên cảnh.Tôi nhìn quên cả hô hấp. Đưa tay bụm miệng. Không muốn kinh động người tôi rời gót. Chân giẫm phải cành cây khô ‘rắc’.
“Ai? ” giọng nói sắc bén vang lên.
Tôi run rẫy, sợ hãi như bị bắt quả tang làm chuyện xấu lắp bắp trả lời:
” Chủ… nhân là…Trầm Nhi…”
” Ngươi?”
” Trầm Nhi chỉ muốn uống nước, không phải đến nhìn trộm chủ nhân tắm.” Tôi cúi đầu, vo vo tà áo giải thích.
” Ta biết, lại đây.” Ngài khẽ cười, thanh âm trầm thấp hòa lẫn vào tiếng thác nước.
Tôi ngẩn đầu nhìn, ngài đang quay đầu nhìn tôi, khóe mắt thấp thoáng ý cười.
“Dạ.”
Tôi xấu hổ cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng, đặt giỏ măng xuống đất, tôi tiến về phiá ngài. Tôi chưa bao gìơ làm trái ý ngài.
Tôi do dự đặt chân xuống nước, nước thật lạnh, tôi khẽ rùng mình. Đi dưới nước khó hơn tôi nghĩ nhiều, thân hình muốn tiến lên phiá trước dòng nước lại đẩy lùi lại. Càng đến gần ngài nước lại càng thêm sâu, chẳng mấy chốc đến bụng. Bất ngờ tôi vấp phải thứ gì dưới lòng suối, chỉ kịp a lên một tiếng. Tưởng rằng sẽ té nhào xuống nước thì cánh tay rắn chắc đã vươn đến kéo tôi vào lòng. Cách lớp áo ướt sũng tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của thân thể ngài. Da ngài trơn láng, săn chắc.
” Ngốc.” Ngài bật cười.
Tôi cảm nhận được lòng ngực ngài run lên. Tôi xấu hổ, cắn môi, thoát khỏi vòng tay ngài.
Ngài đưa tay lau nhẹ khuôn mặt dính đầy nước của tôi nói:
” Đến rồi thì hãy kì lưng giúp ta.”
” Dạ.” Tôi đáp, di chuyển ra sau lưng người, đây là lần đầu tiên tôi chạm trực tiếp vào da ngài. Da ngài mịn màng hơn tôi tưởng. Tôi nuốt nước miếng, nhắm mắt lại quên đi cơn xấu hổ, run rẫy kì lưng cho ngài. Trong lòng dâng lên cảm xúc xa lạ, khó tả. Cảnh tượng này tôi chưa bao gìơ dám nghĩ đến. Nhiều năm sau đó khi nhớ lại vẫn khiến tôi tim đập chân run. Ngài giống như vị tiên, cảnh vật cùng ngài như hòa làm một. Giữa đêm trăng sáng, bầu trời lấp lánh ngàn vì sao, rừng tre xung quanh chìm trong giấc ngủ,con suối trong veo lấp lánh ánh trắng, ngài ở đấy, cả người bao phủ trong ánh sáng nhàn nhạt, giọt nước trong veo lăn dài trên lưng hắt lại ánh trắng tỏa ra ánh sáng long lanh, thân hình cường tráng lại có vẻ cô độc, thê lương.
Bàn tay chợt bị nắm lại, tôi giật mình, mở mắt. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, thân thể tôi đã rơi vào vòng tay ngài, ngài ôm tôi lặn xuống nước. Tôi kinh ngạc, há mồm. Nước sộc vào mũi, vào miệng tôi sợ hãi, lòng ngực đau rát. Đến khi tưởng chừng không chịu được, một vật mềm mại áp chặt lấy miệng tôi, không khí được đưa vào miệng, tôi trở nên bình tĩnh hơn, không còn giãy giụa ôm chặt lấy ngài. Chỉ cần ở bên cạnh ngài tôi sẽ không sợ bất kì điều gì.
Trên bờ vang lên rất nhiều tiếng bước chân dồn dập. Tiếng va chạm của kim loại. Tiếng cây cối đổ rạp trên nền đất.
” Chết tiệt, hắn trốn mất rồi, mau đuổi theo.”
” Nhất định phải tìm cho ra hắn. Giết không tha.”
” Tuân lệnh.”
Một lát sau, trên bờ cuối cùng cũng im ắng. Tiếng bước chân xa dần. Ngài đưa tôi lên khỏi mặt nước. Tôi há miệng hít lấy hít để không khí. Lồng ngực dịu lại. Tôi đưa mắt nhìn vào rừng đã không còn bóng dáng ai, ngoài mấy con chim sợ hãi bay vút lên bầu trời. Tôi tò mò hỏi:
“Chủ nhân mấy người đấy là ai?”
Ngài cúi đầu nhìn tôi, đưa tay vén loạn tóc lòa xòa trước mặt tôi, im lặng vài giây ngài nói:
” Bọn họ là người xấu. Chúng ta về thôi.”
“Dạ.” Tôi khẽ đáp.
Tôi không biết mấy người xấu đó theo lời chủ nhân ra sao,lần đầu tiên tôi được gặp người khác ngoài chủ nhân mặc dù không nhìn thấy họ nhưng giọng nói của họ khó nghe chết đi được vẫn chỉ có chủ nhân nói giọng dễ nghe nhất. Tôi rất thích giọng chủ nhân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!