Đá Cầu Vồng
Chương 2: Người Lạ
“Trầm Nhi ta có việc phải về kinh đô gấp. Ngươi ở nhà ngoan nhé.”
Tôi dụi dụi mắt. Ngài ngồi trên mép giường, bạch y trắng, ôn nhu nhìn tôi.
” Chủ nhân mới về hôm qua hôm nay đi nữa sao? Trầm Nhi không muốn xa chủ nhân.” Tôi ngồi dậy, nắm lấy ống tay áo ngài, cúi đầu buồn bã nói.
Ngoài tôi ra ngài còn rất nhiều thứ cần giải quyết nhưng tôi vẫn muốn ích kỉ giữ ngài bên cạnh. Tôi rất sợ đến một ngày ngài không còn quan tâm tôi, không còn về đây nữa, để mặc tôi trong căn nhà gỗ này.
“Ta xin lỗi. Ta sẽ về sớm.” Ngài thở dài, xoa xoa đầu tôi.
Tôi ỉu xìu tiễn người ra ngõ.
” Ngươi vào nhà đi. Sáng sớm trời rất lạnh.”
Không hiểu sức mạnh nào điều khiển, tôi chạy đến ôm chầm lấy ngài. Mùi hương trên người ngài thật dễ chịu. Tôi nhắm mặt, trong lòng bình yên đến lạ, nói:
” Chủ nhân nhất định về sớm nha. Trầm Nhi chờ ngài.”
Dường như khá bất ngờ trước hành động của tôi, ngài khựng người, một lát sau mới vòng tay vỗ vỗ lưng tôi, đáp khẽ:
“Ừ.”
Tôi vẫy tay, lưu luyến nhìn bóng lưng ngài nhỏ dần nhỏ dần đến khi chỉ còn một chấm nhỏ từ từ biến mất trong rừng. Ngài thật sự là ai? Tôi không biết cũng chưa từng muốn biết. Một nam tử nho nhã, tinh thông cầm, kì, thư, họa, văn võ song toàn như ngài lại sống trong căn nhà gỗ ở rừng tre cùng tôi, kinh thành có phải mới là nơi thuộc về ngài? Trong mắt tôi ngài chính là một vị tiên, ngài mang một vẻ đẹp không ai sánh bằng nhưng ở người lại toát ra vẻ cô độc còn có phần thê lương. Tôi đã không còn là Trầm Nhi không hiểu chuyện ngày nào, tôi dần dần hiểu, ngài mang rất nhiều bí mật.
Đứng một lúc, tôi toan bước vào nhà, chợt vang lên âm thanh ‘ bịch’ giống một vật nặng rớt xuống đất. Tôi đưa mắt nhìn về phiá phát ra tiếng động. Đó là một bụi tre lâu năm, to độ năm sáu người ôm. Tre già măng mọc chi chít, thân cây xanh thẫm vươn đến tận trời xanh. Trong lòng vừa tò mò, vừa sợ hãi, tôi nhớ đến đám người xấu tối hôm qua. Ngài đi rồi, một mình tôi phải làm sao đây. Do dự một lúc, tôi hít một hơi sâu, rời gót về phiá bụi tre. Càng đến gần tôi lại càng thêm lo sợ. Vòng qua bụi tre, tôi há hốc kinh ngạc nhìn một nam nhân nằm dưới đất, áo quần rách rưới, đầu tóc rối bù, người lấm lem, đầy thương tích. Người này so với ngài khác xa một trời một vực. Tôi dè dặt tiến về phiá người đó, đưa tay để ngang mũi hắn. Tôi thở phào vẫn còn hơi thở mặc dù rất yếu. Tôi nhìn hắn không biết nên để mặc hay cứu hắn. Ngài không có ở đây, đợi ngài về nhất định người này chết mất, còn nếu tôi cứu hắn chẳng may hắn là người xấu. Tôi cắn môi, do dự.
” Nước….nước….”
” Ngươi khát nước? ” tôi nhìn hắn hỏi, đợi một lúc vẫn không thấy hồi âm, tôi quyết định đứng dậy chạy vào nhà lấy nước. Mấy năm sau đó tôi vẫn luôn tự hỏi ngày hôm ấy không cứu hắn liệu mọi chuyện có khác đi không? Tôi mãi mãi không biết được câu trả lời.
Lúc đi ra đến ngõ, tôi cắn môi quyết định cứu hắn.Tôi không thể thấy chết không cứu. Tôi xoay người chạy lại vào nhà, chạy vào phòng đến bên kệ lấy thuốc cùng sau đó đến bên tủ lấy chăn.
Tôi kéo hắn đến nơi sạch sẽ hơn. Nâng đầu hắn, đút hắn uống nước. Hắn bị thương khá nặng, lưng bị đâm ló tận xương, tay chân đầy vết xướt, tôi hít một ngụm khí lạnh, trong đầu liên tưởng đến y thuật ngài dạy. Tôi thoa thuốc,băng bó vết thương, xong xuôi tôi đắp chăn cho hắn. Tôi không biết có cứu được hắn hay không dù tôi biết y thuật nhưng đó là trên lý thuyết, đành xem số hắn vậy.
Trời đã vào chiều, ánh tịch dương khuất dần sau núi. Bầu trời nhiễm một tầng đỏ ửng. Vài tia nắng xót lại yếu ớt xen qua kẽ lá. Tôi đến thăm hắn. Hắn vẫn nằm im bất động, tôi nhìn trời may mà đêm nay trời sẽ không mưa, nếu mưa tôi không biết phải làm sao. Tôi không thể để hắn vào nhà được. Tôi sợ ngài về sẽ không vui.
Ngón tay hắn động đậy, tôi ngồi xuống nói khẽ:
“Này.”
Vài phút sau vẫn không động tĩnh, có lẽ tôi nhìn nhầm, tôi định đứng dậy, cổ tay bị nắm chặc. Tôi hốt hoảng giật mạnh.
“A…” Hắn rên rỉ.
Tôi lùi lại cách hắn mấy bước chân, sợ hãi nhìn hắn. Tôi đánh liều nói:
“Người tỉnh rồi?”
Hắn không trả lời tôi ngay chống tay ngồi dậy, hình như động trúng vết thương mày hắn nhíu lại. Ánh mắt hắn dừng lại nơi vết thương đã được băng bó sau đó dừng trên người tôi. Hắn ngờ vực hỏi:
“Cô cứu ta?”
Tôi gật đầu thầm nghĩ cứu hắn là đúng hay sai?
“Đa tạ.” Hắn chấp tay cảm kích nhìn tôi.
Tôi xua xua tay, cười cười:
” Không có gì.”
“Ta đói, cô có thể….”Hắn lắp bắp ngượng ngùng nhìn tôi, ánh mắt đầy mong chờ.
Tôi hiểu ý,nói:
“Đợi tí. Ta vào nhà lấy đồ ăn”
Trong nhà chỉ có canh cá, rau luộc, cơm.Tôi bưng ra cho hắn.
“Đa tạ.” Hắn cảm ơn, không khách khí ăn sạch.
Sau khi ăn xong. Hắn hỏi:
” Không biết đại danh quý tánh của cô nương? Ta là Đông Bách.”
“Trầm Nhi.”
” Trầm Nhi.” Hắn lẩm bẩm, hắn đứng dậy, chắp tay chân thành:” Ta nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng .”
Tôi xua tay, lắc đầu:
“Không cần đâu.”
“Hẹn ngày tương ngộ.” Hắn xoay người bước đi.
“Ngươi là người xấu?” Tôi nhìn theo bóng lưng xiu vẹo của hắn.
Hắn khựng lại, quay đầu nhìn tôi. Khuôn mặt ngược sáng, không nhìn rõ cảm xúc.
“Cũng xem như thế. Cáo từ.” Hắn không chờ tôi nói thêm, bước đi. Bóng lưng khuất dần trong ánh mặt trời. Hình ảnh hôm qua chợt hiện về, hắn có phải bị đám người xấu kia đuổi giết? Hắn và đám người kia có mối thù đến mức nào mà bị đuổi cùng giết tận?
Tôi lắc lắc đầu, không nghĩ đến nữa, tôi và hắn là hai người xa lạ, không nhất thiết tôi phải đi sâu vào tìm hiểu. Tôi chứa chắc gặp lại hắn.
Mười hai ngày trôi qua ngài vẫn chưa về, lần đầu tiên ngài đi lâu đến vậy. Tôi vừa lo lắng vừa sợ hãi. Lo lắng ngài có gặp chuyện bất trắc. Sợ hãi ngài sẽ không cần tôi nữa.
Đêm đã khuya, ngọn nến dần lụi tàn rồi tắt dần, tôi nằm trên giường, dõi mắt nhìn trần nhà.Trong đầu hiện lên hình ảnh ngài, bạch y phất phới trong gió, ngài đứng dưới gốc mai. Bầu trời lấp lánh vì sao, vầng trăng tròn lơ lửng trên nền trời. Ngài nhìn tôi, cất giọng dịu dàng:” Trầm Nhi ngươi thật xinh đẹp. Ta đã đợi ngươi từ rất lâu. Nhớ kĩ ngươi là của ta, ngươi chỉ có thể sống vì ta. “. Ngài đợi tôi từ rất lâu? Tôi là ai?
Bóng đen rọi lên tường. Tôi sợ hãi quay đầu ra cửa theo phản xạ. Ánh sáng yếu ớt từ vầng trăng bên ngoài khung cửa sở chiếu vào nhưng đủ để tôi nhìn thấy bóng người đứng ngoài cửa. Cái bóng xuyên qua cửa đổ dài lên tường trong phòng. Tôi ngồi dậy mang giày , rón rén tiến về phía cửa. Là ai? Mục đích hắn đến đây? Mấy hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá hết cái người bị thương ngoài ngõ đến người này. Chủ nhân Trầm Nhi sợ quá, Trầm nhi phải làm gì đây? Một bóng đen khác lại xuất hiện bên cạnh người kia. Bóng đen đó tiến lại cúi người. Người kia phất tay. Hắn lập tấp tiến lại nói nhỏ vào tai người kia. Tôi núp dưới gầm bàn, màn đêm yên tĩnh tôi nghe thấy hơi thở dồn dập của mình. Lắng tai nghe, vẫn không nghe được bọn họ nói gì. Hắn chợt lùi lại. Người kia phất tay. Hắn lập tức biến mất trong màn đêm. Người kia đứng bất động nhìn chằm chằm vào phòng tôi. Tôi cắn chặt môi hồi hộp nhìn. Bóng lưng hòa vào màn đêm. Tôi có thể cảm nhận được nổi cô độc từ hắn. Cô độc? Tôi nhớ đến ngài. Có lẽ nào….Chợt cái bóng ấy đưa tay mở cửa. Tôi trợn mắt, tay nắm chặt, mồ hôi túa ra như tắm. Đừng mà.
‘Két két’âm thanh xé toạc không gian tĩnh mịch, xé toạc tâm trí tôi. Tôi thầm đến một, hai, ba, thôi xong.
“Chủ..chủ..nhân?” Tôi ngạc nhiên, chủ nhân về rồi. Theo phản xạ đứng dậy. ‘Bốp’ cơn đau ập tới đầu như muốn vỡ tung.Tôi xoa xoa đầu, nước mắt tuôn trào. Đau chết mất.
Ngài tiến về cái bàn, ung dung ngồi xuống, nhìn tôi lắc đầu, ngài đưa tay đỡ tôi ra, ân cần hỏi:
“Ngươi thật hậu đậu. Đau không?”
Tôi gật gật đầu, sưng một cục rồi.
“Thức sao không ra gặp ta, trốn làm gì?”
” Trầm Nhi tưởng kẻ xấu đột nhập. Trầm Nhi không biết chủ nhân về.” Tôi ấm ức nói.
“Đi thôi.” Ngài rời gót đến bên kệ lấy thuốc, tôi ngoan ngoãn đi theo.
“Lại đây.” Ngài nói.
Tôi bước về phiá ngài. Ngài nhìn vết sưng trên đầu tôi, từ từ rắc thuốc vào. Ở khoảng cách này, tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt tràn đầy tơ máu,dưới mắt quầng thâm nhàn nhạt. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ này của ngài. Tôi đau lòng. Tôi muốn được chia sẻ những việc ngài đang gánh vác.Bóng đen vừa rồi là ai? Hắn có quan hệ thế nào với ngài? Gần nữa tháng nay ngài làm gì? Rất nhiều rất nhiều điều muốn hỏi nhưng tôi chỉ có thể giữ trong lòng.
Ngài đặt lọ thuốc lên kệ. Từ tốn nói:
“Ngài mai chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
“Dạ?” Bao điều rối ren bị tôi đá bay đi mất, gìơ đây trong đầu tôi chỉ còn kinh ngạc. Rời khỏi đây? Tôi nắm lấy ống tay áo người, hỏi dồn giống như đứa trẻ phút chốc biết mình sắp nhận được nhiều quà nhiêu bánh:
” Rời khỏi đi? Chủ nhân chúng ta đi đâu? Trầm Nhi có còn được về đây nữa không? “
“Kinh thành.” Ngài không nhìn tôi, dõi mắt nhìn về khung cửa sổ. Bầu trời lác đác vì sao, vầng trăng lưỡi liềm lủng lẳng trên bầu trời giống như đang nở nụ cười qủy dị.
Kinh thành? Ngài đã từng bảo nơi đó không thích hợp cho tôi. Tôi và ngài ngày mai sẽ đến kinh thành. Vừa mừng vừa lo, mừng vì ngài không để tôi ở lại một mình nơi đây nữa, lo lắng con đường phia trước. Chủ nhân có phải đã xảy ra biến cố?
” Ngươi nghỉ ngơi đi. Sáng mai chúng ta lên đường.” Ngài căm dặn, rời gót.
Tôi nhìn theo bóng lưng ngài biến mất dần trong màn đêm, chỉ cần có ngài bên cạnh dù trời có sập tôi cũng không sợ.
Ngài giống như câu đố. Càng muốn giải đáp lại càng không tìm ra đáp án. Ngài gần ngay trước mắt lại như xa tận chân trời. Chỉ nguyện mãi mãi làm Trầm Nhi bên cạnh người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!