Gõ Cửa Trái Tim
Chương 4: Ai Là Người Chịu Thiệt ?
“Anh đừng đùa tôi.Đây là trò đùa vui nhất trong năm đấy… hahaha.”Cô tiếp tục nói còn cố ý nở nụ cười nhưng thật sự là nó còn xấu hơn cả khóc.
“Tôi không đùa nếu không tin cô có thể hỏi bất kì ai ở đây họ sẽ trả lời cho cô. Tôi không tin trong công ty này có người thứ hai như cô tới tổng giám đốc là ai mà cũng không biết”. Anh trả lời một cách dứt khoát.
Sự thật đã chứng minh anh là tổng giám đốc, có ngốc mới đi hỏi những người xung quanh. Trời ơi, thánh thần ơi cô đã làm gì vậy trời.Nghĩ lại những chuyện trước đây cô đúng là muốn độn thổ cho xong, trong đầu chỉ có một câu “ba sáu kế chuồn là thượng sách”.
Nhìn cô gái luống cuống bỏ của chạy lấy người trước mắt anh bỗng bật cười và nụ cười thứ hai hai trong ngày của anh đã làm cho toàn bộ nhân viên hoảng sợ lẫn bàng hoàng.( ôi những nhân viên tội nghiệp trong một ngày mà bị sốc tới mấy lần liên tiếp thật là đáng thương mà.).
Hiện tại đầu óc cô rất rối, không biết nên làm thế nào nữa chỉ cần nghĩ tới ánh mắt những người trong nhà ăn nhìn mình cô lại càng thấy mình ngu ngốc – dám vỗ vai nói chuyện với đại boss như“người anh em” vậy.Cô đúng là bị điên mà…
Lấy lí do mệt xin nghỉ nửa ngày, về đến phòng chỉ biết nằm bò ra giường muốn quên hết mọi chuyện. Hi vọng khi cô ngủ dậy tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi thế nhưng sự thật vẫn là sự thật, cô đúng là đồ đần mà lại đi làm những việc điên rồ đó với sếp mình, hơn nữa còn trước mắt bao nhiêu nhân viên trong công ty lại còn nói nhưng suy nghĩ không tốt của mình về anh ta cho chính anh ta nghe nữa, như thếthì chả khác gì vạch áo cho người xem lưng. Thử hỏi sau này đi làm cô biết đối diện với mọi người như thế nào, biết giải thích ra sao đây???.
Mà anh tại sao không nói rõ thân phận chứ ? Tại sao phải biến mình thành con ngốc chứ? Làm thế vui lắm hả? Tất cả là tại anh ta càng nghĩ cô lại càng thấy mọi chuyện tồi tệ, gọi điện kể hết moi chuyện cho Thi Thi xong cô mới thấy như được giải tỏa phần nào:
“Giờ anh biết phải làm sao bây giờ ? Sau này bảo anh đi làm kiểu gì được giờ?”
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Thi Thi lại đưa ra kết luận khiến Vân sốc thêm lần nữa:
‘Em biết mà, làm gì có chuyện anh ta chịu đưa không cho anh bốn triệu. Rõ ràng biết anh là cấp dưới nhưng anh ta lại giấu thân phận mình không nói cho anh biết rồi biến anh thành trò cười cho toàn thế nhân viên công ty anh ta. Anh ta cũng cao tay thật. Mà anh nữa, đi làm mà không tìm hiểu xem ai là sếp mình. Rốt cuộc anh đã đọc qua sơ đồ tổ chức của công ty chưa vậy? Em đã nói anh bỏ cái thói vô tâm, vô lo đi mà anh không nghe. Giờ thì thấy hậu quả chưa, chừa tới già nhớ?”
Không hiểu sao từ sau lần ở nhà ăn Thiên Ân có cảm giác như Vân gần như bốc hơi vậy, rất hiếm khi anh gặp cô.C ó khi vừa nhìn thấy từ xa nhưng chỉ ngoảnh mặt cái là đã không thấy đâu rồi. Có cảm giác như cô cố tình tránh mặt anh vậy, mà anh có làm gì cô đâu chứ .
Cảm giác này không hề dễ chịu chút nào. Vì muốn có câu trả lời từ chính miệng cô hôm nay anh đặc biệt đến từ rất sớm đứng “rình” người ở thang máy vì anh biết cô có thói quen đi làm rất sớm.
Đang đi về phía thang máy đột nhiên có ai đó từ đằng sau tóm lấy cô khiến cô có chút hoảng loạn. Đột nhiên cô ngửi thấy mùi hương bạc hà thoang thoảng quen thuộc mà cả tuần nay cô chưa được ngửi rồi nhưng như chợt tỉnh cô vùng tay ra quát :
“Buông tôi ra.”
Thế nhưng cô lại càng bị lôi nhanh hơn về phía thang máy dành riêng cho tổng giám đốc .Như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, anh gằn giọng:
“Em trật tự cho anh ,nếu không muốn mọi người nhìn thấy thì phối hợp chút đi’”.
Câu nói này đã nói trúng tim đen của Vân, nhất thời cô im bặt. Tại sao cô cứ có cảm giác như là mình đang làm điều sai trái thì bị phát hiện vậy, không hiểu sao cô đang run.
Nhìn bộ dạng của anh ta cô bỗng nảy sinh ý muốn trả đũa:
“Được là tôi tự làm tự chịu nhưng anh đừng quên giới tính thực sự của tôi. Nếu Thi Thi biết chuyện hôm nay cô ấy sẽ rất buồn anh biết không? Hơn nữa nếu người ngoài biết tổng giám đốc anh lại đi hôn một người đồng tính như tôi thì không hiểu anh sẽ như thế nào đâu. Còn tôi thì cũng không bị anh hưởng gì chỉ mất chút nước miếng và thời gian thôi. Anh nên nhớ cho kĩ vào”.
Cứ tưởng anh ta sẽ bị cô nói sẽ khó xử ai ngờ anh ta thản nhiên bỏ lại một câu nói rồi bỏ đi:
“Dù sao em cũng là đồng tính chả lẽ cô ấy không biết, lần này coi như tôi bị thiệt là được chứ gì”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!