Gõ Cửa Trái Tim - Chương 25: Buổi Gặp Gỡ Kì Lạ Và Thú Vị.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Gõ Cửa Trái Tim


Chương 25: Buổi Gặp Gỡ Kì Lạ Và Thú Vị.


Hôm nay ông Vũ đặc biệt tới biệt thự nhà họ Đào làm khách khiến cho căn biệt thự trở nên nhộn nhịp hơn hẳn. Thấy ông bạn già tới thăm ông Thành vui lên trông thấy, hai ngư

“Cái gì vậy.”

“Anh cứ xem đi rồi hẵng nói.”

Khi cầm tấm hình, ánh mắt ông dừng lại trên khuôn mặt người phụ nữ đang tươi cười. Nụ cười và khuôn mặt ấy khiến ông hoàn toàn sững sờ. Tay ông theo phản xạ siết chặt tấm hình hơn. Đây không phải người vợ mà ông đã tìm kiếm hơn hai mươi năm nay , không phải là người mà cho tới chết ông cũng không thể buông xuôi, từ bỏ sao. Nghĩ đến khoảng thời gian trước đây hốc mắt ông lại đỏ lên, giọng nói cũng trở nên run rẩy:

“Sao…sao…cậu lại có tấm hình này.”

“Trong một lần tìm hiểu về một người, em tình cờ phát hiện ra. Đằng sau tấm hình còn có cả địa chỉ đó. Em nghĩ anh cũng nên đến thăm chị ấy.”

Giờ đây ánh mắt bi thương ấy đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là ánh mắt vui mừng rạng rỡ – niềm vui sướng tột cùng. Nó như hồi sinh lại một ông Thành hoàn toàn khác. Ông đứng bật dậy, vơ lấy chùm chìa khóa bên cạnh rồi chạy ra chiếc xe ô tô ngoài gara, ông vội đến nỗi bỏ mặc ông Vũ trong nhà tới câu cảm ơn cũng không kịp nói.

Nhìn thấy ông Thành như vậy Ông Vũ lại rơi vào trầm tư. Có lẽ điều ông có thể nói cũng chỉ có vậy. Làm sao ông dám nói với ông bạn già của mình rằng người vợ vợ mà ông ấy yêu nhất trên đời , người mà ông ấy chỉ hận không thể gặp ngay bây giờ đã mất vì một căn bệnh hiểm nghèo ngay sau khi bà ấy rời khỏi ông chưa đầy hai năm. Như vậy là quá tàn nhẫn. Có lẽ vẫn nên để ông ấy mang tâm trạng đó mà đi tới gặp rồi thắp cho bà ấy nén nhang còn hơn là nói ra khiến ông ấy ngất đi vì tuyệt vọng, có khi lại không đủ sức mà đến gặp vợ mình lần cuối cũng nên.

***

Hôm nay sáng sớm thấy đại boss khi bước vào công ty tâm trạng rất vui vẻ, hơn nữa trên miệng ý cười lại không dứt lại còn cao hứng bỏ lời vàng ý ngọc đáp lại lời chào của nhân viên khiến toàn bộ trên dưới công ty “kinh hồn bạt vía” một phen xong. Ai cũng tòcha xứ trong thời gian ngắn nhất hay không. Chiếc nhẫn kia tuyệt đối không thể tháo bừa bãi được. Đột nhiên điện thoại của Vân kêu lên và khi nhìn vào điện thoại thấy tên mẹ mình cô giật mình.

“Mẹ…Dạo này mẹ có khỏe không?”

Vân nhanh nhảu nở nụ cười nịnh nọt vì hôm qua cô vừa nói chuyện với em trai cho nên biết dạo này nhà không có việc gì ,cho nên nếu trong giờ làm mà mẹ gọi điện cho cô thì đảm bảo 90% là nói về “tên giặc cỏ” đang ngồi bên cạnh cô. Lần trước ở bệnh viện coi như là cô lấy đá đập chân mình, tự làm tự chịu. Dạo gần đây vì biết cô đã chia tay bạn trai cho nên mẹ cô lại tiếp tục thuyết giảng và suy xét về việc làm sao “đem bán” cô ra ngoài thật nhanh. Thật sự rất đau đầu.

“Chuyện xem mắt,cô nghĩ tới đâu rồi. Trước kia không nói bây giờ không còn bạn trai thì cô phải nghe theo bà già này đi xem mắt chứ.”

“Xem mắt…..Chuyện này….chuyện này.” Vân liếc nhìn người bên cạnh.

Thiên Ân nhướn mày:” Xem mắt…nhanh như vậy sao?” Sau đó anh còn giơ tay lên cổ làm hành động cắt cổ đe dọa đối phương làm Vân đã rối còn rối hơn. Ai ngờ bên kia nhanh như vậy đã hiểu rõ tình hình bà lên tiếng:

“Chuyển máy cho mẹ ,mau lên.”

Không đợi Vân chuyển máy anh đã cầm điện thoại từ tay cô. Sau đó là cảnh tượng vô cùng vô cùng hiếm thấy. Đại boss công ty ngoan ngoãn nói chuyện cười đùa với mẹ vợ. Cứ một câu dạ lại một câu vâng khiến người ngồi bên cạnh mù mờ mà tự hỏi liệu cô là con gái bà hay Thiên Ân là con trai bà đây. Đúng là bất công.

Ngắt điện thoại, sắc mặt anh từ vui vẻ đổi sang thâm trầm nhìn cô nhưng lại không nói gì khiến cô càng thấy ớn lạnh.

“Muốn…muốn…muốn gì. Nói đi, không cần nhìn em như vậy…”

“Nói thật cháu cũng không rõ.”

“Ta biết Thiên Ân nó yêu cháu nhưng cháu có yêu nó hay không và cháu có thể yêu nó mãi mãi hay không thì ta vẫn muốn hỏi.”

Vân nhìn thấy sự lạnh nhạt trong đáy mắt ông nhưng ẩn sau nó là cái gì cô không thể nào đoán ra được. Quả nhiên là thương nhân thành đạt, che dấu cảm xúc rất tốt.

“ Cháu cũng không biết bây giờ hay là sau này mình có yêu anh ấy hay không….Nhưng cháu chỉ biết rằng cháu cần một bờ vai ,một bờ vai có đủ sự tin tưởng và cảm giác an toàn, một bờ vai đã, đang và sẽ làm cháu ấm áp, hạnh phúc chứ không phải bờ vai chỉ được tạo nên bằng vật chất. Thật trùng hợp bờ vai mà cháu cần vừa vặn chính là anh ấy. Và thứ cháu đang có chỉ là sự ấm áp, sẻ chia và yêu thương mà khéo trùng hợp người vừa vặn có thể sở hữa nó lại cũng là con trai bác. ”

Sau câu nói này ông Vũ bật cười: “ Vậy cháu nghĩ sao về vấn đề khoảng cách giữa hai đứa ?”

Câu nói này khiến Vân trầm tư trong suy nghĩ : “ Rất gần và cũng rất xa.” Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mắt đầy kiên quyết nhưng trong lòng lại đang dậy sóng.

“Không sao….cháu cứ nói tiếp.”

“Cháu thấy chỉ có một thứ mà cháu thấy rất rõ ràng mà ai nhìn vào cũng biết đó là gia thế. Điều này cháu hiểu rất rõ. Nhưng cháu cũng đâu thể quay lại hai bảy năm trước rồi chui vào bụng một phu nhân quyền quý để trở thành một cô tiểu thư danh giá. K

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN