Gõ Cửa Trái Tim
Chương 38: Không Phải Chỉ Là Người Yêu Cũ Thôi Sao ?
“ Cô bị điê
“Anh trở nên đa nghi từ khi nào vây.”
“ Không phải anh đa nghi. Chỉ là…”
“ Là chưa đủ tin tưởng đúng không?”
“ Anh…”
“Cũng vì trước đây em bồng bột nên bõ lỡ anh, cho nên cô ấy mới có cơ hôi chen chân vào. Nhưng cô ấy là một cô gái tốt, cô ấy xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Chúng ta nếu không có duyên làm vợ chồng thì chi bằng làm bạn bè cũng được vậy.” Giọng Khánh Vy nghẹn ngào như thể sắp khóc vậy.
“ Xem ra em đã hiểu thật rồi.”
“Nhưng em có một điều kiện.” Nhìn lông mày anh chau lại cô ta vội nói thêm : “Em muốn anh ôm em một cái, một cái ôm ấm áp như hồi xưa. Sau đó mọi chuyện kết thúc. Được không anh.”
Im lặng bầu không khí hoàn toàn im lặng. Lúc sau Thiên Ân khó khăn lắm mới nói được câu xin lỗi cô thì cô lại cười lớn, nụ cười chua chát :
:
“ Sao lại để anh ấy uống được. Người nên uống là tôi mới đúng chứ. Là tôi nợ cô thì giờ tôi trả.”
“Sao em lại ở đây?”.“Sao cô lại ở đây?” Hai người kia nhất thời bị sự xuất hiện và hành động của cô làm cho giật mình hoảng sợ mà thốt lên.
“À . Hồi nãy em đi qua không cẩn thận….nghe hết những gì hai người nói rồi. Không phải chỉ là người yêu cũ thôi sao ? Có cần sướt mướt như vậy không ?”
“ Anh…”
Dù sao đối phương cũng đã uống cho nên Khánh Vy cũng đành bấm bụng mà uống ly rượu trên tay sau đó quay qua Vân thản nhiên nói : “Nếu đã nói vậy tôi cũng mạn phép mời cô một ly. Hy vọng thời gian qua cô không để ý.” Khánh Vy vừa nói vừa rót rượu vào ly rượu trên tay cô còn cô thì không ngần ngại mà uống cạn ly rượu ấy.
“ Vậy thì mọi chuyện xem như kết thúc. Tôi đi trước nhé.” Dứt lời Khánh Vy nhanh chóng rời đi vì sau ly rượu thứ hai kia thì rượu đã bắt đầu phát tác khiến người cô bắt đầu khó chịu. Cô không cam tâm, ly rượu kia rõ ràng cô chuẩn bị cho Thiên Ân vậy mà Vân lại từ đâu lao ra uống mất. Giám phá vỡ kế hoạch của cô , cô không cam tâm.
***
Thấy Vân có vẻ say anh đưa cô về phòng. Trên đường về thấy cô không an phận cứ than nóng, cứ bấu víu vào anh anh còn tưởng cô say nên mới vậy nhưng khi vào đến phòng anh mới thấy có điều gì đó khác lạ.
Vân càng ngày càng không an phận, miệng kêu khó chịu, chân tay bắt đầu quấn chặt lấy anh như thể đang mời gọi anh vậy. Biết là khi say chuyện gì cũng có thể làm ra nhưng như vậy cũng quầu cô như muốn nổ tung. Anh nhìn cô mà khuôn mặt cũng trở nên méo mó, không biết làm sao. Cô khó chịu nhưng bản than anh cũng có dễ chịu hơn chút nào đâu Bây giờ chỉ còn một cách, tuy nhiên cách này cũng sẽ khá mạo hiểm và có thể sẽ ảnh hưởng đến sứ khỏe của cả hai người.
Một lát sau Vân thấy cơ thể mình trở nên dịu hơn, cảm nhận rõ sự mát lạnh dần dần lấn chiếm sự nóng bức, cồn cào khi nãy. Thân thể mệt mỏi, uể oải sau đó dần dần thiếp đi, chỉ là trong mơ cô mơ hồ cảm thấy thân thể mình được ai đó nhấc bổng lên sau đó lại được đặt xuống rất nhẹ nhàng.
Ngoài cửa Trang đang nép sát mình vào cánh cửa lắng nghe âm thanh bên trong nhưng tiếc rằng căn phòng kia cách âm quá tốt cho nên dù rất cố gắng nhưng vẫn không nghe được bất cứ điều gì. Nhưng có một điều cô dám chắc chắn rằng hai người kia – cô nam, quả nữ, ở trong phòng một suốt một đêm, cô không tin không xảy ra chuyện gì.
“Nghe đủ chưa.” Giọng nói người đàn ông vang lên phía sau lưng, đang mải nghe ngóng động tĩnh trong phòng nên cô cũng không buồn ngoái lại.
“Nghe cái gì mà nghe. Có nghe thấy gì đâu. Không biết hai người kia đang làm cái gì trong đó nhỉ ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!