Nơi Nào Có Nắng Ấm
Chương 7 : Những Tháng Ngày Làm ... Osin !
Tối hôm nay,cô với Abi rủ nhau đi ” hét hò ” mặc dù chẳng có ai ngoài hai người .
Cả hai uống rượu cho thật say rồi mới bắt đầu bật nhạc lên hát :
Tiếng nhạc bật cỡ lớn,Abi hát mà chẳng khác gì gào,vừa hát lại vừa bốc ít bỏng ngô đưa lên miệng nhai .
– Xuống đi,anh hát dở ẹc ! – Cô rằng lấy micro từ tay anh,chọn bài khác rồi bắt đầu ca.
Abi ngồi thở ” phù ” nghe cô hát.Nhìn từ phía sau lưng Mie,anh chợt nhớ đến một việc …
– Khoan…Mie này – Anh kéo vai cô
– Chuyện gì ? Mất hứng – Mie cằn nhằn
– Hình như cô là cái người vô duyên ở quán lẩu hôm ấy …
– Quán lẩu nào ??? Anh đang nói cái gì thế ? – Cô nhăn mặt,rồi cố nhớ lại
– Quán lẩu ở Việt Nam,cô là cái người uống say rồi lăn luôn ra bàn ngủ
– Anh nhầm người thì có ! – Cô quay đi hát tiếp.Nhưng trong đầu lại bắt đầu nhớ lại.
Mãi một lúc sau,cô mới nói tiếp
– A,người làm đổ cốc rượu lên chân tôi là anh ???- Cô nghi ngờ
– Đâu phải tôi làm,là cô tự khua tay vào cốc nên mới đổ chứ
Anh nói nhưng mặt phớt lờ đi
– Anh là cái đồ con vịt xấu xí.Thì ra người hôm đó là anh à? Đồ chết dẫm,tôi rất muốn biết được tên lưu manh hôm đó là ai,rốt cuộc thì lại là anh. – Mie cầm chiếc gối tựa ở ghế lên đáp về phía Abi.
– Ơ … khoan,đâu phải lỗi của mình tôi,do cô không biết ngồi gọn vào 1 góc chứ – Anh né tránh không bị gối đập vào người
– Anh…… – Cô bỏ luôn chiếc mic xuống,tiếng nhạc vẫn vang lên,cả hai đuổi nhau hò hét om sòm khắp phòng hát
_10 phút sau _
– PHÙ !!! …. – Cô thở mệt mỏi
– Ai bắt cô đuổi tôi làm gì.Tốn bao nhiêu mồ hôi …. – Anh ngồi đối diện cô
– Mồ hôi mà anh cũng tiếc sao ?
– Tất nhiên rồi.Là nước trong cơ thể chẳng tiếc .
– Trời !!!! – Cô than vãn – Tôi đến chịu anh !
– Mà về đi,muộn rồi – Abi đứng dậy kéo tay cô đi
– Tôi tự đi được,bỏ ra ngay !!!! – Mie gắt lên
Anh bỏ ngay cô ra,lườm cô một cái rồi đi nhanh xuống quầy thanh toán
**********************
– Bệnh tình của cô đang tiến triển khá tốt.Lần đầu tiên tôi thấy một người bệnh có kết quả nhanh như vậy.Chắc cô phải mong mỏi lắm nhỉ ? – Bác sĩ Hatro vừa nói vừa đưa tay lên đẩy đẩy gọng kính
– Hì – Cô cười tít mắt
– Nếu cứ như này,thời gian sẽ được rút lại khoảng 1 đến 2 tháng.Đây là đơn thuốc cho tuần này. – Bác sĩ đưa cho cô một túi đầy thuốc là thuốc
– Vâng.Vậy tôi về trước đây.Tạm biệt – Mie nhận túi thuốc rồi chào tạm biệt ra về
– Tuần sau nhớ đến đúng giờ hơn đấy ! – Hatro nhắc lớn
– Tôi biết rồi ….
Trên đường về,cô rẽ vào một quán ăn mua chút đồ về cho Abi ( Căn bản do cô không muốn nấu lên mới mua đồ ăn ngoài )
” Cạch ”
Cửa mở ra,Mie thấy Abi đang ngồi thẫn thờ xem Tivi trên ghế sofa
– Cô muốn tôi chết đói hay sao mà giờ mới về >
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!