Truy Nã Vị Hôn Thê - Chương 4.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Truy Nã Vị Hôn Thê


Chương 4.2


Anh thật sự bất lực. Long Tĩnh ngồi trên ghế salon, một tay giơ lên chai rượu nguyên chất, bên trong bình rượu đã vơi bớt phân nữa, nhưng chỉ với bấy nhiêu đấy, căn bản không thể làm anh say. Nếu như say, có phải anh sẽ biến thành cầm thú, đem cô ăn sạch, hoàn toàn đoạt lấy cô, để cô sớm một chút có thể mang thai đứa con của anh? Như vậy, đến lúc đó dù cô có muốn đi, cũng không đi được. Anh biết, việc để cô mang thai không phải là một phương pháp tốt, hơn nữa thời gian này khắp nơi đều là nguy hiểm, nếu cô thật sự mang thai, đứa bé có thể sẽ trở thành vật trói buộc cô. Nhưng khi vừa nghĩ vết thương cô sau khi tốt hơn, có thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào, anh liền đem mọi thứ quẳng ra sau đầu, chỉ còn lại ý nghĩ làm sao để giữ cô lại. Hung hăng hớp một ngụm rượu, rượu cay như đốt cháy cổ họng, chỉ tiếc rượu vào càng khiến lòng anh buồn hơn, một tay hấc đổ chai rượu, mặc kệ chai rượu rơi xuống phá hủy cả tấm thảm cao cấp. “Anh…đứng lên…thật tệ hại.” Giọng nói mang theo chút khàn đặc, từ từ vang lên. Long Tĩnh ngẩng đầu lên, trong con mắt thâm thúy, thoáng qua một tia kinh ngạc. Hàn Bích La nhớ lại vừa mới xảy ra chuyện, hai gò má không khỏi ửng đỏ. Nhưng mà, bộ dạng của anh giờ phút này, thật sự sa sút quá nhanh rồi. Tuyệt đối không giống người con trai trong trí tưởng tượng của cô, cũng không giống với cậu hai lạnh lùng của Long Môn. Là bởi vì cô nên mới thành ra bộ dạng này sao? Lúc nãy vì anh không muốn cô, đã khiến cô trên giường khóc một trận. Bởi vì xấu hổ mà cô vẫn nhắm chặt hai mắt, khi anh xoay người rời đi mới vội vã mở ra, không hề có chút cảm xúc, lòng tràn đầy suy nghĩ, hơn nữa, lúc nhìn bóng lưng anh rời đi, thật giống như đang chạy trốn. Tám năm trước, lời nói của anh lúc rời khỏi, cứ luôn cắm rễ trong lòng cô, quấn chặt lấy trái tim cô, thỉnh thoảng khiến cô đau đớn. Một người không biết thẹn, ai ai cũng có thể lấy làm chồng. Là bởi vì thân thể cô rất dơ, rất dâm uế sao? Cho nên anh mới không cần cô, cho nên mới phải giật mình khi nảy sinh dục vọng với cô, cho nên mới sợ hãi chạy đi như thế? Đúng vậy, cô thật sự là một kẻ không biết thẹn, ai cũng có thể lấy làm chồng! Nếu ở chỗ sáng cô biết rõ anh chắc chắn sẽ không có tình huống như thế, dù vậy vẫn quấn lấy anh, nghênh hợp với những cử động của anh, thậm chí khi anh chỉ dùng tay cũng khiến cô nhanh đạt đến cao trào. Một người phụ nữ dâm đãng như thế làm sao có thể xứng đáng với anh? Nhưng mà, trước lúc anh đi còn dịu dàng như thế, thật khiến cô cực kỳ hoang mang. Nếu anh thật sự hận cô, sẽ dịu dàng lau người cô như thế sao? Nếu anh thật bởi vì cô mà có những hành vi phóng túng như vậy, vậy đã chạm vào người cô vì sao còn cố kỵ vết thương vừa mới phục hồi kia, mà cố nén dục vọng của bản thân? Cô không phải người mù, dĩ nhiên nhìn ra được, nhưng đối mặt anh thì cô chỉ là một cô gái nhỏ u mê, ngu ngốc, đoán không ra ý nghĩ của anh. Như thế càng khiến cô khốn khổ, hại cô phải luống cuống, khổ sở, nhưng trong cô cũng âm thầm nhen nhóm lên chút mong đợi. Anh vẫn còn tình ý với cô sao? Hay là anh muốn cùng cô nối lại duyên xưa? Khẽ cắn môi, đối mặt đối mặt với cảnh tượng im lặng này làm tim cô đánh trống dữ dội, cũng có chút sợ hãi, anh sẽ đối với cô thế nào đây? Ra lệnh cô rời đi? Hay là muốn cô đi về phía anh, giống như trước đây, chôn chặt đầu trong ngực anh? Đợi trong chốc lát, vẫn không thấy anh mở miệng, cũng không có bất lỳ biểu hiện nào, cô đứng nghiêm tại chỗ, khi bước ra cánh cửa đó tất cả dũng khí của cô đã bị tiêu hao hết, cũng không còn sức lực nào để hỏi hang anh. Cô bắt đầu lùi bước, cảm thấy hối hận vì mình đã bước ra cánh cửa đó, có lẽ cô nên tiếp tục co rút trên giường, chứ không phải xuất hiện tại nơi này. Giống như bị giật mình, cô xoay người, muốn chạy đến bên cánh cửa kia mà trốn tránh, thế nhưng, một lực từ bàn tay đã vững vàng nắm cô lại, ngăn cản cô. Cô mở to đôi mắt, người đàn ông kia chẳng biết từ lúc nào đã đến bên cạnh cô, nhiệt độ từ người anh từ từ truyền sang tay cô, lòng cô rung động dữ dội, con tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Thời khắc này giống y như lúc trước, khi cùng nhau ở chung một chỗ. Có thể sao? Có thể không? Long Tĩnh không nói, bởi vì anh không tìm được lý do nào để mở miệng, càng không cách nào tìm được từ ngữ thích hợp, anh chỉ biết, anh không thể để cho cô rời khỏi tầm mắt mình được. Con mắt xanh đen, giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng một chữ cũng không nói ra được. Hàn Bích La khó khăn, khập khiểng bước từng bước, chủ động đem môi đưa lên. Là phóng đãng cũng tốt, là vô sỉ cũng tốt; sẽ bị thương cũng tốt, sẽ vỡ tim cũng tốt, cô nghĩ sẽ đánh cược một lần, chỉ mong lần này, cô sẽ không phải thua thê thảm như trước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN