Truy Nã Vị Hôn Thê
Chương 8.3
Tất cả mọi chuyện khổ sở đau lòng, tựa như hoàn toàn biến mất sau khi Long Tĩnh tỉnh lại, thay vào đó, lại là một chuyện vui. Mặc dù Long Tĩnh hôn mê hơn ba tháng, nhưng cũng không có ảnh hưởng to lớn gì đối với cơ thể anh, điều này đã làm cho Hàn Bích La được thở phào nhẹ nhõm. Ngoài ra, anh cũng không cần mỗi thời khắc đều lo lắng có người sẽ gây bất lợi đối với Hàn Bích La, nếu có ai không phục, vậy thì đơn giản, ra lệnh một tiếng, đem toàn bộ người thân trong gia tộc của mấy lão hồ ly trong bang, trong một đêm liền biến mất như chưa từng xuất hiện trên đời này. Hơn nữa, nhị thiếu gia của Long Môn dùng cái mạng của mình để đổi lại mạng của người phụ nữ kia, tầm quan trọng có bao nhiêu, không cần nói rõ mọi người cũng hiểu được, có ai lại dám đi chọc giận cô? Chọc phải cô, không phải là đối đầu với cả Long Môn sao? Cũng không phải là không muốn sống nữa, còn ai dám làm chuyện mờ ám? Trở lại, chính là Hàn Viêm không còn mưu đồ dám nghĩ đến việc nắm giữ Viêm bang nữa, bởi vì ngày xưa cái gọi là anh em tốt, tất cả làm cho ông ta như bị sập cửa vào mặt; thuộc hạ trung thành của ông ta, bởi vì công tốt mà mừng rỡ, vì tư lợi, mà rối rít hướng tới những bang phái khác, còn dư lại, tất cả đều theo bang chủ mới, hoàn toàn không coi trọng ông ta; khiến lòng tự tôn khổng lồ của ông ta bị đã kích sạch sẽ, chỉ có thể giống như loại gà trống bại chiến, ủ rũ cúi đầu sống qua ngày. Vì vậy, Long Tĩnh liền có thể an tâm dưỡng thương; mà điều duy nhất anh lo lắng, chính là bụng của Hàn Bích La càng lúc càng lớn. Đứa bé càng lớn, làm cho cô mệt mỏi, việc ăn uống càng ngày càng khó khăn, có lúc thậm chí sẽ cảm thấy khó thở; bác sĩ kiến nghị trước thời gian cục cưng ra đời, nhưng cô phải kiên trì đợi cục cưng đủ tháng mới sinh ra. Cô thật sự rất thích đứa nhỏ này, anh lại vừa cảm động lại đau lòng, mỗi lần như vậy chỉ có thể luống cuống nhìn cô mang theo nụ cười dịu dàng, yếu ớt, đang khổ cực thở hổn hển. Thật may là, cô vất vả mang thai cục cưng gần mười tháng, không lâu sau đó vào một buổi tối ấm áp cục cưng liền ra đời; không khổ cực giống như lúc mang thai, lúc này cục cưng sinh ra rất dễ dàng, không làm khó cô quá nhiều. Tiểu thiếu gia duy nhất của Long gia ra đời, dĩ nhiên là chiếm được tình thương của tất cả mọi người; cha mẹ Long Tĩnh vui mừng đến mức cả ngày cười không khép miệng, ôm cháu đích tôn đi khắp nơi khoe khoang, ngậm kẹo đùa cháu, rất vui vẻ; thậm chí ngay cả Hàn Viêm, bị sự dễ thương của đứa cháu này hấp dẫn, cái gì đông sơn tái khởi, tất cả đều quẳng ra sau đầu, không làm gì liền tới nhìn cháu ngoại cùng với con gái từ nhỏ không đau một chút. Tình thân đến chậm làm Hàn Bích La cảm động cực kỳ, ở trong ngực Long Tĩnh, hạnh phúc của cô mỗi ngày đều trôi qua như thế. Gặp gỡ anh, là may mắn lớn nhất cả đời này của cô.Trong căn phòng trẻ con được bày trí dễ thương ấm áp, Hàn Bích La yêu thương ôm tiểu bảo bối, nhẹ vạch lên áo lưới, đút vào miệng đứa trẻ bởi vì đói bụng mà khóc. “Đừng khóc, đừng khóc, mẹ không phải đã cho con ăn rồi sao?” Thương yêu đưa vị sữa mẹ ngọt ngào lên miệng cục cưng, cô dụ dỗ nói: “Cục cưng, con càng ngày càng thích khóc đó, nếu ảnh hưởng đến ba nghỉ ngơi, vậy làm sao bây giờ đây?” Tuy nói thân thể Long Tĩnh phục hồi như chưa hề bị gì, nhưng mới vừa trọng thương, thì phải nghỉ ngơi thật tốt mới được. “Đừng nói giống như anh rất yếu ớt vậy chứ.” Long Tĩnh không biết lúc nào đã đi tới phòng trẻ, tựa bên cạnh cửa, đôi mắt đen như mực rơi vào trên người cô cùng cục cưng. “Anh. . . . . . Vào lúc nào thế?” Bên má cô ửng hồng, xoay nửa người lại, thoáng che đi cảnh xuân rơi vào trong mắt anh; cùng anh ân ái đã là thật lâu, thật lâu chuyện lúc trước rồi, hiện tại áo cô không ngay ngắn, khó tránh khỏi có chút khó vì tình. Thế nhưng anh lại xem thường, đi từ cạnh cửa về phía cô, cố ý nhìn rõ hoàn toàn cảnh cô đang cho cục cưng bú. “Anh. . . . . .” Cô khẽ cắn môi, bởi vì ôm cục cưng, không thể chuyển động được, chỉ có thể nghiêm mặt, mặc cho ánh mắt của anh dừng ở nửa thân trần trên người cô. Ánh mắt của anh thật chích người, mà làm cô ngượng ngùng, nụ hoa bên kia không có bị cục cưng bú lấy, ngứa ngáy, giống như đang mong đợi anh ngậm. . . . . . Oh, cô đang suy nghĩ gì vậy! Cục cưng vẫn còn ở trong ngực của cô, mà anh căn bản sẽ không làm ra chuyện gì với cô, cô liền tự nghĩ đến chuyện đen tối. Không muốn cho anh biết mình nghĩ cái gì, cô cố giữ vững bình tĩnh cho cục cưng ăn xong, cho nó ợ lên no nê, đặt nó trở về giường nằm xong, mới đưa tay mặc lại quần áo cho tử tế. Từ phía sau, một lực giữ tay của cô lại. Cô run lên, hai chân mềm nhũn, nghĩ không biết anh muốn làm cái gì. “Dáng vẻ cục cưng giống như ăn ngon lắm.” Anh tựa vào bên tai của cô nói nhỏ, ngón tay thon dài, sát qua loại hồng ngọc trái cây, dùng lực một chút, nặn ra thức ăn trân quý nhất của con nít, rồi sau đó bỏ vào trong miệng mút nhẹ, “Rất ngọt.” Lời nói của anh đầy tà khí , giống như ngọn lửa, cuốn lấy toàn thân cô, lập tức cả người cô liền ửng hồng giống như tôm chín. Cô vừa xấu hổ lại vừa sợ, giùng giằng muốn thoát khỏi vòng tay đang ôm thân thể mình, định cài lại quần áo, nhưng lúc này anh ôm cô vào trong ngực, lưng của cô dính sát vào lồng ngực của anh, không hề có một khe hở giữa khoảng cách của hai người, cho nên anh dễ dàng cảm giác được phái nam giữa đùi của anh đã sớm thức tỉnh. Thân thể của cô khẽ run, cứng đờ mặc cho anh ôm, không giãy dụa nữa. Thân thể không có hoan ái quá lâu, bởi vì anh dâng lên một loạt khát vọng, cô cũng muốn anh, muốn cảm thụ sinh mệnh anh cuồn cuộn không dứt, muốn xác nhận mình thật không có mất đi anh. Ngón tay trắng nõn như búp măng, từ từ vòng tay đặt lên eo anh, ở trong lòng của anh xoay người lại, đối mặt với anh. Cô cụp nửa mi mắt, e lệ không dám nhìn thẳng vào mắt anh đang che kín dục vọng muốn cô; lúc này, cô khẩn trương giống như cô gái nhỏ lần đầu hoan ái. “Em có nguyện ý không?” Tiếng nói anh khàn khàn, ở bên tai lẩm bẩm, giống như ác ma hấp dẫn cô. Cô khẽ nhếch môi, rồi lại không cách nào lên tiếng; đóng đóng mở mở đến mấy lần, sau cô mới run run, nhỏ giọng nói : “Không thể ở chỗ này. . . . . .” Cục cưng ngủ ở chỗ này, ngộ nhỡ nó tỉnh, không phải đều nhìn thấy tất cả sao ? Không, không thể như thế được! “Vậy chúng ta trở về phòng, có được không?” Âm thanh hấp dẫn tràn đầy nam tính thì thầm, lần nữa vang lên ở bên tai. Lần này, cô không có lý do cự tuyệt, chậm rãi gật gật đầu, ngay lập tức, cô bị anh bế ngang eo lên, sải bước hướng thẳng về phòng của bọn họ
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!