Từ Bi Thành - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Từ Bi Thành


Chương 34


Những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu qua cửa sổ, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Có lẽ đây là một buổi sáng bình thường ở Tam giác vàng.

Mộ Thiện mở mắt, cô giơ hai tay lên cao và xòe mười đầu ngón tay thon dài trắng muốt. Đầu ngón tay phảng phất còn lưu lại hơi ấm nào đó.

Đinh Hành…

Trước mắt Mộ Thiện tái hiện hình ảnh đêm qua. Cô bị đặt ngồi lên bàn, Đinh Hành quỳ trước bàn, anh chỉ nhìn cô chằm chằm mà không nói một lời nào. Dáng người cao lớn vai rộng chân dài của anh làm anh giống một bóng đen bao phủ lấy cô.

Sau đó Đinh Hành thở dốc như những người đàn ông khác. Anh nắm chặt tay Mộ Thiện đặt lên chỗ căng cứng của anh, không cho cô giật ra và bắt đầu luật động với tốc độ nhanh nhất. Cuối cùng, anh co rút một cơn và gục đầu xuống vai cô.

Giống một con mãnh thú sau khi thỏa mãn.

Mộ Thiện vừa thẹn thùng vừa tức giận vô cùng. Cô và Trần Bắc Nghiêu chưa từng thân mật bằng phương thức này.

Nhưng cô không hận Đinh Hành, thậm chí cô nên cảm ơn sự kiềm chế của anh, giúp cô không rơi vào cảnh nhục nhã.

Mộ Thiện giơ tay che mặt, cố gắng gạt hình ảnh đáng xấu hổ đó ra khỏi trí óc.

Khi trời sáng hẳn, Mộ Thiện sốt ruột đi đi lại lại trong ngôi nhà gỗ chờ đợi. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy một chiếc xe Jeep từ từ tiến lại gần. Tim cô đập thình thịch, cô nhảy hai bước xuống cầu thang và xông ra đón chiếc xe.

“Chị dâu.” Một vệ sỹ Mộ Thiện biết mặt xuống xe và đỡ cô lên xe dưới con mắt quan sát của hai người lính.

“Trần Bắc Nghiêu đâu rồi?” Mộ Thiện hỏi ngay.

“Ông chủ đang ở doanh trại”. Người vệ sỹ nói nhỏ: “Ông chủ nói khi nào gặp được chị dâu mới tiến hành đàm phán với Thủ lĩnh.”

Mộ Thiện gật đầu, trong lòng cô vừa mừng vừa lo. Mừng ở điểm anh đã không quản ngại đến đây, lo ở chỗ không biết anh làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh này? Lẽ nào đồng ý buôn bán ma túy?

Ban ngày doanh trại rất yên tĩnh và có trật tự, khác hoàn toàn không khí hỗn loạn điên cuồng của buổi đêm. Không biết có phải là ảo giác của cô, số binh lính đi tuần quanh doanh trại tăng lên rất nhiều. Thủ lĩnh rõ ràng có ý đề phòng Trần Bắc Nghiêu.

Mộ Thiện được đưa đến trước một ngôi nhà gỗ nằm bên cạnh nhà của Thủ lĩnh. Người vệ sỹ gõ cửa rồi cùng hai tên lính đứng gác ở bên ngoài.

Mộ Thiện đi vào trong, người đàn ông đứng trước cửa sổ gần như lập tức quay lại.

Bốn mắt nhìn nhau trầm mặc.

Một cảm giác vừa chát vừa ngọt từ tim Mộ Thiện trào ra, giống mạch nước ngầm sâu thẳm len lỏi khắp người cô. Mọi cảnh vật mờ dần, chỉ còn lại thân hình cao lớn của anh.

Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng bình thường, tay áo xắn lên cao. Hai cánh tay buông thõng, hơi giang ra như chỉ một giây sau sẽ ôm cô vào lòng.

Mới ba bốn ngày không gặp, gương mặt anh vô cùng tiều tụy. Viền mắt thâm quầng, dưới cằm còn có vệt râu chưa cạo sạch, rõ ràng anh một thời gian dài không chợp mắt.

Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, gương mặt tuấn tú như ngọc của Trần Bắc Nghiêu hiện lên ý cười. Rồi anh sải bước rộng, gấp gáp tiến lại gần.

Thậm chí Mộ Thiện còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo của anh, đã bị anh ôm chặt vào lòng.

Khóe mắt Mộ Thiện cay cay.

Mấy chục giây sau, Trần Bắc Nghiêu mới buông lỏng người cô, nhưng hai tay anh vẫn ôm eo cô, không cho cô rời khỏi vòng tay của anh.

Mộ Thiện ngẩng mặt nhìn anh, mỉm cười.

Khóe mắt Trần Bắc Nghiêu cũng lộ ra ý cười, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Mộ Thiện.

Không cần bất cứ lời nói nào, anh nắm chặt tay cô, đưa cô ra khỏi phòng.

Đây là lần đầu tiên Mộ Thiện xuất hiện ý nghĩ, ở Tam giác vàng đáng sợ này, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, dù sống hay chết, cô cũng sẽ tin tưởng anh, đi theo anh, thậm chí cố gắng bảo vệ anh trong khả năng của cô.

Bởi vì con đường phía trước mờ mịt nên một bước cũng không xa rời.

Lần thứ hai đặt chân vào phòng khách của Thủ lĩnh, Mộ Thiện nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc. Đó là hai tâm phúc của Trần Bắc Nghiêu, mấy tay sát thủ có thân thủ rất tốt. Nhưng nhóm người này đối diện với đội quân vũ trang cả ngàn người của tập đoàn ma túy thì chẳng khác nào muối bỏ bể.

Mộ Thiện phát hiện Châu Á Trạch và Lý Thành không có mặt ở đây. Điều đó khiến cô càng có lòng tin vào Trần Bắc Nghiêu, anh nhất định có kế hoạch riêng đối với bọn họ, vì vậy anh mới tỏ ra hết sức bình thản.

Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện đợi mấy phút, Thủ lĩnh cùng một số thuộc hạ của ông ta đi vào phòng. Tầm không xuất hiện, Đinh Hành cũng mất dạng.

Vừa nhìn thấy Trần Bắc Nghiêu, gương mặt Thủ lĩnh hiện lên nụ cười vui vẻ. Phiên dịch ở bên cạnh cũng mỉm cười: “Thủ lĩnh nói rất vui khi Trần tiên sinh hạ cố đến đây. Trần tiên sinh là người bạn Trung Quốc mà Thủ lĩnh tán thưởng nhất.”

“Thủ lĩnh quá lời rồi”. Trần Bắc Nghiêu đáp lại.

Hai bên ngồi vào vị trí. Trần Bắc Nghiêu lấy một tập tài liệu từ tay tâm phúc đưa cho phiên dịch ngồi bên cạnh Thủ lĩnh.

Người phiên dịch giở ra xem rồi đưa cho Thủ lĩnh, anh ta ghé tai Thủ lĩnh nói thì thầm điều gì đó. Thủ lĩnh lặng lẽ nhìn Trần Bắc Nghiêu, ánh mắt đầy ý cười nhưng thần sắc không thay đổi.

“Đây là giấy phép kinh doanh tàu bè trên tám tuyến đường thủy của thành phố Lâm, và quyền sử dụng ba mươi con tàu”. Trần Bắc Nghiêu cất giọng bình thản.

Thủ lĩnh trầm mặc trong giây lát rồi mở miệng: “Trần tiên sinh, thứ lỗi tôi nói thẳng, cậu đưa cho tôi những thứ này là muốn từ chối hợp tác với chúng tôi sao?”

“Không, hoàn toàn ngược lại. Đây là quà gặp mặt, là thành ý của tôi đối với việc hợp tác trong tương lai”. Trần Bắc Nghiêu nói.

Mộ Thiện giật mình, nhìn gương mặt nghiêng trầm tĩnh của Trần Bắc Nghiêu lúc này, cô nhất thời không đoán ra ý đồ của anh.

Thủ lĩnh có vẻ bất ngờ trước món quà gặp mặt lớn như vậy, ông ta im lặng trong giây lát rồi mỉm cười: “Vậy tôi nên tặng lại Trần tiên sinh quà gặp gì bây giờ?”

Trần Bắc Nghiêu ôm vai Mộ Thiện: “Bạn gái tôi bị bắt cóc ở Hongkong, may có Thủ lĩnh ra tay cứu giúp, cho đến hôm nay cô ấy vẫn an toàn, để cô ấy về bên tôi coi như quà gặp mặt của Thủ lĩnh.”

Thủ lĩnh đưa mắt nhìn Mộ Thiện: “Trần tiên sinh khách sáo quá. Vậy chúng ta bàn chuyện làm ăn nhé. Tổng giám đốc của Đạt Lịch có mối quan hệ gần gũi với tôi, anh ta rất muốn hợp tác với Trần tiên sinh. Không hiểu tại sao cậu lại từ chối món lợi nhuận lớn mà bao người mơ cũng không được?”

Thủ lĩnh nhấn mạnh câu cuối cùng, dù ông ta nói bằng tiếng Thái nhưng cũng khiến người khác cảm thấy một sự uy hiếp từ trong ngữ điệu nhẹ nhàng đó.

Trần Bắc Nghiêu không né tránh ánh mắt sắc bén của Thủ lĩnh, anh cười cười: “Lợi nhuận sớm muộn gì cũng kiếm được. Tôi không buôn bán ma túy, chẳng phải vì tôi là người tốt, mà có vụ làm ăn càng đáng đầu tư hơn.”

Thủ lĩnh trầm mặc một vài giây, ông ta nhếch mép cười: “Tôi biết cậu là mãnh hổ trên thị trường tài chính. Tôi cũng có tài sản ủy thác đầu tư bên Thụy Sĩ. Tuy nhiên, tôi vẫn thích kinh doanh truyền thống hơn.”

“Xinh Thủ lĩnh đừng vội kết luận. Tôi muốn hỏi, một năm Thủ lĩnh kiếm được bao nhiêu lợi nhuận?” Trần Bắc Nghiêu cất giọng bình thản.

Thủ lĩnh ngẫm nghĩ rồi giơ tay. Trần Bắc Nghiêu cũng giơ tay, Thủ lĩnh viết ra một con số trong lòng bàn tay anh. Trần Bắc Nghiêu mỉm cười: “Ai cũng nói heroin là nghề hết thời. Thủ lĩnh đã giúp tôi mở rộng tầm mắt.”

Thủ lĩnh bật cười ha hả.

Trần Bắc Nghiêu đột ngột chuyển đề tài: “Nếu tôi có thể kiếm con số này trong ba ngày cho Thủ lĩnh, không biết Thủ lĩnh có đồng ý thay đổi phương thức hợp tác, mọi người cùng nhau kiếm tiền?”

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người, bao gồm cả Thủ lĩnh đều sững sờ. Bầu không khí trở nên yên tĩnh vô cùng.

———————-

Khi màn đêm buông xuống, Trần Bắc Nghiêu ôm Mộ Thiện về căn phòng Thủ lĩnh sắp xếp cho bọn họ. Mấy người vệ sỹ kiểm tra lỹ lưỡng khắp phòng, họ lắc đầu với Trần Bắc Nghiêu và lui ra ngoài.

Trần Bắc Nghiêu bật đèn, ôm Mộ Thiện ngồi xuống giường. Thần sắc của anh rất mệt mỏi nhưng đôi đồng tử đen lạ thường không rời khỏi cô.

Mấy ngày vừa qua như sinh tử ly biệt, Mộ Thiện có nhiều lời muốn hỏi anh nhưng cô chỉ thở dài một tiếng: “Kiếm hai trăm triệu trong ba ngày, kỳ thực anh cũng không chắc chắn đúng không?”

Trần Bắc Nghiêu không trả lời, anh giơ tay kéo mặt cô lại gần và đè môi ngấu nghiến.

Đến khi Mộ Thiện không thở nổi đấm vào ngực anh, anh mới chịu buông tha, nhìn cô mỉm cười: “Năm mươi phần trăm.”

Mộ Thiện im lặng.

Sáng hôm nay dù Thủ lĩnh nửa tin nửa ngờ lời nói của Trần Bắc Nghiêu, nhưng ông ta cuối cùng vẫn đồng ý với đề nghị của anh, lấy ba trăm triệu tiền vốn, ủy thác Trần Bắc Nghiêu đầu tư. Hai bên cam kết, nếu bị lỗ, Trần Bắc Nghiêu phải chịu trách nhiệm bồi thường cho ông ta.

Có lẽ do Trần Bắc Nghiêu tỏ ra rất tự tin nên Thủ lĩnh mới không cảm thấy lo ngại.

Mặc dù Trần Bắc Nghiêu nói với Thủ lĩnh, sở dĩ anh dám đánh cược là vì anh nắm trong tay tin tức nội bộ của thị trường chứng khoán Hongkong, nhưng Mộ Thiện ở bên anh mấy tháng qua, cô biết rõ thị trường tài chính lên xuống thất thường. Ba ngày kiếm hai phần số vốn bỏ ra, chẳng ai dám tuyên bố chắc chắn làm được.

Vậy mà anh lại nói, nắm chắc năm mươi phần trăm.

Vậy thì chỉ có một khả năng, anh sẽ bỏ toàn bộ tài sản của mình để thao túng thị trường. Nếu thị trường không khởi sắc, anh có lẽ phải âm thầm mất đi con số tiền tỷ để đổi lấy 60% khoản lãi cho Thủ lĩnh.

Trần Bắc Nghiêu thậm chí còn hứa với Thủ lĩnh, nếu lần này thành công, từ nay về sau mỗi năm anh sẽ kiếm không dưới 30% lợi nhuận cho ông ta, một khi không đạt được con số đó anh sẽ bù lỗ.

Tỷ lệ lãi suất này quả thực là một con số rất khoa trương. Mộ Thiện suy đoán, Trần Bắc Nghiêu có lẽ chỉ hứa miệng như vậy để vượt qua khó khăn trước mắt. Sau khi về nước anh mới tính kế lâu dài.

Đây đúng là một hành động liều mạng.

Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, hình như không có cách nào tốt hơn.

Chỉ là Thủ lĩnh không phải nhân vật dễ đối phó. Một khi cô có thể nghĩ tới, Thủ lĩnh chắc cũng sẽ nghĩ ra.

Khi Mộ Thiện đưa ra nghi vấn của cô, Trần Bắc Nghiêu cười cười: “Ông ta nhất định sẽ nghi ngờ.”

“Thế thì tại sao anh còn…”

“Ông ta bất chấp mạng sống buôn bán ma túy, cũng chỉ vì đồng tiền. Người càng tinh ranh sẽ càng tham lam. Dù có nghi ngờ anh đi chăng nữa, ông ta cũng không chống nổi sức hấp dẫn của khoản tiền hai trăm triệu trước mắt.”

Mộ Thiện không thể không khâm phục Trần Bắc Nghiêu như đi guốc trong lòng Thủ lĩnh. Thậm chí mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của anh ngày hôm nay đều có mưu tính từ trước.

Cô không muốn hỏi anh nếu thất bại sẽ thế nào? Cô biết ngành tài chính tiền tệ cũng cần đến vận may.

Nhưng Trần Bắc Nghiêu không hề kỵ húy, anh hỏi thẳng cô: “Nếu anh thất bại, buộc phải dính đến ma túy, liệu em có rời xa anh không?”

Mộ Thiện ngây người, đây là vấn đề nhạy cảm…

Những ngày vừa qua xảy ra quá nhiều chuyện, cô không dưới một lần tự hỏi bản thân, ba năm sau liệu cô có thể rời xa anh? Trước tình ý của anh, trước hiện thực tàn khốc, cô thật sự không muốn nghĩ tới vấn đề này.

“Em không biết.” Mộ Thiện lặp lại: “Em thật sự không biết.”

Mộ Thiện không hiểu, câu trả lời của cô đủ khiến Trần Bắc Nghiêu hài lòng.

Anh ôm nhẹ cô vào lòng và nằm xuống giường. Không bao lâu sau, Mộ Thiện nghe thấy hơi thở đều đều của anh.

Anh nhất định vô cùng mệt mỏi nên vừa nằm xuống đã ngủ say. Anh đến Thái Lan chậm một ngày, chắc chắn để bài binh bố trận. Một ngày là khoảng thời gian rất ngắn, vì vậy anh mới tiều tụy như vậy.

Mộ Thiện xót xa nằm sát vào lòng Trần Bắc Nghiêu, vồng ngực ấm áp của anh khiến cô chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi thị trường chứng khoán mở cửa không bao lâu, tài khoản của Thủ lĩnh ở Hongkong tăng thêm năm mươi triệu. Đám tâm phúc của Thủ lĩnh reo hò ầm ĩ, sắc mặt Thủ lĩnh lộ rõ vẻ vui mừng. Bởi vì theo quy định pháp luật, khoản tiền đầu tư của người ở nước ngoài bị giới hạn ở mức nhất định nên Trần Bắc Nghiêu yêu cầu Thủ lĩnh làm một văn bản ủy thác đầu tư đối với khoản tiền đó. Đồng thời, anh đề nghị Thủ lĩnh cung cấp giấy phép và giấy chứng minh nguồn vốn để làm thủ tục đầu tư. Thủ lĩnh hỏi ý kiến cố vấn của ông ta bên Thụy Sĩ rồi đồng ý làm theo các yêu cầu của Trần Bắc Nghiêu.

Trong khoảng thời gian Trần Bắc Nghiêu ở đây, Tầm không hề xuất hiện. Mộ Thiện hỏi qua phiên dịch của đối phương nhưng anh ta nói Tâm ra ngoài giải quyết công việc.

Mộ Thiện cũng không thấy Đinh Hành. Có lẽ đề xuất đầu tư của Trần Bắc Nghiêu kích thích hứng thú của Thủ lĩnh nên ông ta cố ý sắp xếp Đinh Hành đi chỗ khác. Do đó ba ngày liền cô không hề gặp anh một lần nào.

Bốn giờ chiều ngày thứ ba.

Đây là thời khắc vui vẻ hiếm có. Người của Trần Bắc Nghiêu sắc mặt lộ vẻ tự hào, đám thuộc hạ của Thủ lĩnh mặt mày hớn hở. Thậm chí ngay cả Thủ lĩnh khóe mắt cũng ngập tràn ý cười.

Chỉ có Mộ Thiện, trong lòng cô không biết có mùi vị gì.

Hơn một tỷ.

Để có thể giúp Thủ lĩnh kiếm hai trăm triệu, Trần Bắc Nghiêu đã bỏ hơn một tỷ của anh vào trong đó, coi như công ty đầu tư Trần thị làm một năm không công. Vậy mà lúc này, Trần Bắc Nghiêu ngồi ở đó với bộ dạng vô cùng thoải mái, giống như anh còn kiếm nhiều hơn Thủ lĩnh.

Vấn đề tiếp theo quá đơn giản. Trần Bắc Nghiêu không thèm chớp mắt, ký hợp đồng ủy thác đầu tư với Thủ lĩnh. Theo bản hợp đồng, kể từ tháng sau, anh sẽ quản lý tài sản giúp Thủ lĩnh.

Trần Bắc Nghiêu cũng đưa ra điều kiện khắt khe, như phân hoa hồng khi đạt lợi nhuận cao, lúc cần thiết có thể sử dụng quân đội của Thủ lĩnh. Anh thậm chí yêu cầu Thủ lĩnh giết Đinh Hành nhưng Thủ lĩnh không đồng ý, cuối cùng ông ta miễn cưỡng nhận lời, Trần Bắc Nghiêu sau khi về nước cần giải quyết Đinh Hành, người của Đạt Lịch có thể ra tay giúp đỡ.

Cuối cùng, hai người chạm nhẹ ly rượu, tuyên bố vụ hợp tác thành công.

Trong buổi tiệc rượu, Trần Bắc Nghiêu nói khéo sức khỏe Mộ Thiện không tốt, muốn sớm về nước. Thủ lĩnh lúc này hoàn toàn coi anh là đối tác, ông ta vỗ vai anh: “Sáng sớm mai hãy lên đường.”

Trần Bắc Nghiêu cười cười, không nói gì thêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Bắc Nghiêu dẫn Mộ Thiện và thuộc hạ ngồi xe dời khỏi doanh trại. Thủ lĩnh thậm chí còn cử một đội binh lính tiễn anh một đoạn.

Đoàn người ra khỏi khu vực thuộc phạm vi thế lực của Thủ lĩnh vào lúc tám giờ sáng. Khi đám binh lính vừa quay đầu trở về doanh trại, Trần Bắc Nghiêu lập tức ra lệnh tài xế lái xe hết tốc độ, để có thể đến một trạm lính đánh thuê gần nhất trong vòng một tiếng đồng hồ.

Mộ Thiện rất kinh ngạc, nhưng bắt gặp thần sắc nghiêm túc của Trần Bắc Nghiêu và gương mặt căng thẳng của những người ở trên xe, cô biết điều giữ im lặng.

Cô miên man suy nghĩ, tại sao anh phải đi gấp như vậy? Hôm qua còn lấy lý do sức khỏe của cô không tốt nên muốn sớm về nước?

Giống như…đi chậm một chút sẽ bị lộ tẩy?

Sau khi Trần Bắc Nghiêu dời khỏi doanh trại, Thủ lĩnh chắp hai tay sau lưng đứng trước cánh đồng hoa anh túc trầm tư.

Ông ta biết Trần Bắc Nghiêu là nhân vật lợi hại, cần phải đề cao cảnh giác, nhưng tài khoản của ông ta rõ ràng có hai trăm triệu, một con số khiến bất cứ người nào cũng động lòng.

Ông ta nghĩ, có lẽ Trần Bắc Nghiêu đúng là thiên tài trong giới tài chính như thiên hạ đồn, hoặc giả hắn dùng thủ đoạn nào đó tạm thời đối phó, sau này hắn sẽ lật lọng. Nhưng Thủ lĩnh không hề cảm thấy bất cứ sự uy hiếp nào, chẳng lẽ ông ta không đối phó nổi một tên oắt con như Trần Bắc Nghiêu?

Sau một hồi suy ngẫm, ông ta càng tin chắc Trần Bắc Nghiêu là người ngông cuồng và tham lam. Từ chuyện hắn yêu cầu giải quyết Đinh Hành là có thể nhìn ra bản tính của hắn.

Nghĩ đến đây, Thủ lĩnh đưa mắt nhìn cánh đồng hoa anh túc rộng mênh mông. Tuy Trần Bắc Nghiêu không có hứng thú với ma túy nhưng hắn đồng ý sẽ ủng hộ Đạt Lịch mở rộng thị trường.

Đây là cục diện mà Thủ lĩnh thích nhất.

Đúng lúc này, một thuộc hạ cầm di động đến đưa cho Thủ lĩnh. Thủ lĩnh mỉm cười đón nghe.

Một hai phút sau, sắc mặt ông ta thay đổi hoàn toàn.

Ông ta không dám tin vào những điều vừa nghe thấy. Gương mặt vốn trắng xanh của ông ta đỏ bừng trong giây lát.

“Hả? Anh nói gì?” Ông ta lặp lại từng chữ một: “Giao dịch chỉ số cổ phiếu tương lai của tôi lỗ mười tỷ?” Thủ lĩnh gầm lên: “Tôi chưa bao giờ đầu tư chỉ số cổ phiếu tương lai…Có giấy ủy quyền do tôi ký tên?”.

Thủ lĩnh lập tức cúp điện thoại và gọi cho cố vấn đầu tư của ông ta ở Thụy Sỹ, nhưng đầu bên kia chỉ có một tràng dài tút tút.

Ông ta ném mạnh di động xuống đất, hét lên với tâm phúc đứng bên cạnh: “Lập tức đi bắt Trần Bắc Nghiêu về đây cho tôi.”

Tâm phúc nhìn ông ta bằng ánh mắt kinh ngạc, ánh mắt của hắn khiến ông ta càng phẫn nộ hơn. Mười tỷ! Toàn bộ tài sản của ông ta cũng không nhiều đến mức đó, ông ta sẽ trở thành kẻ trắng tay!

Nhìn tâm phúc vội vàng gọi điện thoại, lòng ông ta lạnh ngắt. Trần Bắc Nghiêu đã rời khỏi doanh trại hai tiếng đồng hồ. Nếu hắn có mưu tính từ trước, chắc chắn bây giờ hắn đã sắp xếp đâu ra đấy đường rút, chỉ e khó có thể đuổi kịp.

Thủ lĩnh cất cao giọng: “Đường bộ, đường thủy, đường hàng không, bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt thằng đó về đây!”

Thủ lĩnh phán đoán không sai, Trần Bắc Nghiêu quả thật sớm tính toán đường rút lui. Tuy nhiên ngay bản thân anh cũng không ngờ, anh không thể rời khỏi Tam giác vàng.

Lúc chín giờ ba mươi phút sáng, ba chiếc xe Jeep chở Trần Bắc Nghiêu, Mộ Thiện và một số thuộc hạ dừng lại ở một trạm lính đánh thuê cách doanh trại của Thủ lĩnh chưa đến một tiếng đồng hồ chạy xe.

Trong khu vực Tam giác vàng ngoài những doanh trại có đội quân vũ trang quy mô lớn, còn tồn tại không ít nhóm lính đánh thuê, nhận công việc thời vụ. Lúc này Trần Bắc Nghiêu đang đứng trong sân bay nhỏ đằng sau trạm lính đánh thuê, sắc mặt anh khó coi đến cực điểm.

Mộ Thiện đứng bên cạnh anh, cô lờ mờ cảm nhận có chuyện không hay xảy ra.

Vừa rồi ở trên đường đi, Trần Bắc Nghiêu đã kể cho cô nghe toàn bộ kế hoạch của anh. Anh lợi dụng sự ủy thác của Thủ lĩnh, bỏ ra nhiều tiền mua chỉ số cổ phiếu tương lai.

Lúc thị trường cổ phiếu tăng đột biến, anh dùng tài khoản của Thủ lĩnh tiến hành giao dịch đảo ngược trên thị trường chỉ số cổ phiếu tương lai, còn tài khoản của anh tiến hành đối xung. Thủ lĩnh càng kiếm nhiều tiền trên thị trường cổ phiếu sẽ càng bị lỗ nặng trên thị trường hàng hóa chỉ số cổ phiếu tương lai, còn anh cũng sẽ kiếm rất nhiều. Khoản lỗ của Thủ lĩnh, anh dự tính Sở giao dịch sẽ thông báo cho ông ta muộn nhất vào sáng ngày hôm sau, khi thị trưởng mở cửa. Anh chỉ có rất ít thời gian nên mới vội lên đường. Con số mười tỷ bị lỗi của Thủ lĩnh tất nhiên chui vào túi Trần Bắc Nghiêu.

Kế hoạch này hai ba câu là kể hết, nhưng Mộ Thiện biết, đằng sau đó có vô số động thái, ví dụ bỏ nhiều tiền mua chuộc cố vấn đầu tư của Thủ lĩnh ở Thụy Sỹ, ví dụ phải thao tác một cách ăn khớp và chuẩn xác nhất, ví dụ phải thông đồng với nhân viên giao dịch chứng khoán, trì hoãn việc thông báo đến Thủ lĩnh khi tài khoản giao dịch của ông ta bị thâm hụt nặng…

Có lẽ cũng chỉ Trần Bắc Nghiêu mới có thể giăng cái bẫy tinh vi này.

Nhưng cho tới bây giờ…Châu Á Trạch, người theo kế hoạch thuê máy bay đến đây đón anh và cô vẫn không thấy bóng dáng.

Mười giờ sáng, một tiếng đồng hồ sau thời gian đã định, điện thoại di động của Châu Á Trạch vẫn không có tín hiệu.

Lúc này, người lính tiền tiêu của trạm lính đánh thuê quay về báo cáo, một tiểu đội của Thủ lĩnh đang tiến về nơi này, chúng chỉ còn cách trạm tầm mười ki lô mét. Những con đường xung quanh nhiều khả năng đã bị phong tỏa.

Sau khi nghe tin, Trần Bắc Nghiêu trầm mặc trong giây lát. Anh không do dự rút súng, đưa Mộ Thiện và tất cả mọi người lên ô tô rồi tiến sâu vào khu vực rừng rậm bên ngoài trạm lính đánh thuê.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN