Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ
Chương 37
Sáng hôm nay, thằng Huy qua nhà từ sớm. Nó với con Ly cứ rần
rần suốt để chuẩn bị cho chuyến đi. Nhìn tụi nhóc hớn hở lắm, sau buổi
triển lãm tôi đã hứa sẽ chở chúng đi chơi. Hôm nay là một buổi triển lãm
công nghệ thường niên hàng năm, quy tụ nhiều các ông lớn trong các lĩnh
vực thiết bị điện tử. Nếu không phải đưa nhóc Ly đi làm PG hôm nay, tôi
cũng có ý định đến đó để tham quan thử vì cũng có sở thích hàng điện
tử. Tôi dự định sẽ mua tặng cho chú một cái máy Cannon nếu giá cả tốt.
Chú tôi là một người khá thích chụp ảnh, hình như ngày xưa cũng định
theo nghiệp nhiếp ảnh gia mà không thành. Nhìn ổng cứ dùng cái máy cũ kĩ
hoài cũng thấy tội.
Vẫn con đường thân thuộc 30 cây số về
Sài Gon. Hai đứa nhóc ngồi sau cứ đùa giỡn suốt đường đi, nhìn tụi nó
vẫn còn trẻ con, hồn nhiến quá. Tôi thì cứ im lặng tập trung chạy xe, để
ý mỗi lần đi trên tuyến đường này, cảm xúc nó thường như vậy lắm. Trong
cuộc sống tất bật hằng ngày, không phải lúc nào cũng có được những
khoảng thời gian rảnh rỗi để ngồi suy nghĩ, trầm tư về một điều gì. Chỉ
có những lúc chạy xe trong những chuyến đi như thế này, mới có cơ hội
làm việc đó. Tuy suy nghĩ nhiều thứ, nhưng sự tập trung an toàn giao
thông vẫn đặt lên hàng đầu.
Thời gian trôi qua nhanh thật,
vậy là cũng hơn một tháng kể từ ngày tôi đáp chuyến bay về Việt Nam.
Ngẫm nghĩ lại thì hơn một tháng qua, cũng biết bao nhiêu là chuyện xảy
ra. Tóm lại, mọi việc cho đến lúc này đều ổn. Hy vọng trong thời gian
ngắn còn lại, sẽ không có thêm những chuyện không hay nào đến.
Nhìn
nhóc Ly qua kính chiếu hậu, khuôn mặt vui tươi hồn nhiền đáng yêu của
con nhóc khiến tôi nhớ đến cuộc nói chuyện với dì ban sáng. Con nhóc làm
cái nghề PG này cũng được gần 1 năm, nhưng dì tôi thì lại không thích
chút nào. Chỉ vì qua nuông chìu, thương con mà đến giờ vẫn lo lắng, khó
chịu mỗi khi con nhóc đi làm. Dì nhiều lần nhờ tôi khuyên nhóc bỏ nghề
này, chú tâm học hành cho nghề nghiệp chính của bản thân hơn.
Nói
về cái nghiệp PG này thì cũng lắm truân chuyên, không thiếu những cạm
bẫy. Công việc PG hiện đang hot trong giới trẻ ngày nay, các cô gái kha
khá về ngoại hình đều có thể đăng ký vào làm trong một đội nhóm chuyên
cung cấp PG nào đó cho các sự kiện, triển lãm. Chính vì là việc làm phổ
biến trong giới sinh viên mà lượng PG ngày càng đông, nêu các yêu cầu
tuyển lựa ngày một khắt khe hơn. Con nhóc nhà tôi thì khá đa tài, không
chỉ có ngoại hình đẹp, nó còn hát hay, nhảy đẹp, biết cách ăn nói.
Chính
vì cái sự đa tài này mà cũng khiến tôi không khỏi lo lắng. Nếu như chỉ
có một vài ưu điểm thì con nhóc có thể đứng tiếp thị hàng hóa là xong.
Đằng này nó giỏi ở nhiều lĩnh vực nên sẽ được phân công đi làm thêm
nhiều mảng khác rộng hơn, như việc tiếp khách, xin tài trợ. Nhưng công
việc này đòi hỏi phải giao tiếp nhiều với các ông lớn, đại gia. Những
buổi tiệc rượu là điều không thể tránh khỏi. Xa hơn nữa là những cuộc
tình một đêm chỉ để đổi lấy lợi ích vật chất. Con nhóc vẫn còn quá trẻ
và ít kinh nghiệm, rất dễ sa vào những cạm bẫy không lường. Một lúc nào
đó, anh em tôi nên có một cuộc nói chuyện rõ ràng về tình trạng của nó.
Bây giờ lôi ra nói thì lại khiến nó mất vui cả chuyến đi chơi.
Vào
giờ trưa, chúng tôi có mặt tại showroom. Nhóc Ly thì đã thay đồng phục
làm việc. Nhìn con nhóc thật đẹp và quyến rũ trong bộ cánh của công ty
Sony, gái quê nhưng chả thua kém những cô nàng thành thị nào. Thằng Huy
thì chỉ biết đống cột yên vị tại gian hàng Sony của con nhóc làm, lý do
vì sao thì cũng dễ hiểu. Tôi thì vô cùng phấn khích với không khí trong
buổi triển lãm hôm nay. Có rất nhiều nhãn hàng sản phẩm tôi yêu thích,
với nhiều loại mẫu mã mới ra. Dạo bước một vòng như chìm trong thế giới
của công nghệ. Những cô PG chân dài sexy trong những chiếc váy ngắn,
những tiếng nhạc sôi động làm hội chợ thêm phần náo nhiệt. Điện thoại
tôi rung lên với số máy của Linh.
– Alo! Anh nghe nè em.
– Tối nay anh ở lại thành phố đúng không?
– Ừ! Có việc gì không em?
– Tối nay em qua nhà anh chơi nhe?
– Ừ! Được mà, nhưng anh chưa chắc khi nào về nữa. Hôm nay phải chở mấy đứa em đi chơi.
– Dạ! Có gì em qua trước nấu cơm đãi mọi người một bữa nhe?
– Vậy thì còn gì bằng!
– Anh nhớ ngày mai la ngày gì không?
– Hì hì! Sao mà quên được.
– Hì! Thôi gặp anh sau nhe.
Nói
chuyện với Linh xong, tôi cũng vừa đi đến gian hàng Cannon. Tôi bước
vào ngay và bắt đầu ngắm nghía những chiếc máy ảnh mới ra. Tầm một lúc
sau thì cũng thấy khá mệt vì cứ đi qua đi lại suốt, tôi chọn một quán
nước nhỏ bên ngoài showroom ngồi đợi con nhóc xong việc. Một điều thắc
mắc nãy giờ là sao ai đó vẫn chưa xuất hiện nhỉ? Tôi cứ nghĩ nhỏ cũng
làm PG cho một gian hàng nào đó, những đi vòng vòng hết cái hội chợ cũng
không thấy đâu.
– Anh! Em xong việc rồi nè! _ Nhóc Ly và thằng Huy gọi tôi.
– Vậy giờ hai đứa muốn đi chơi ở đâu?
– Đợi tí con Miu đến xem ý nó thế nào?
– À…ừ! _ Thì ra Miu không làm việc trong này.
– Kìa nó đang tới kìa. _ Con nhóc chỉ về phía bên kia đường.
Cuối
cùng cô tiểu thư kiêu kỳ cũng xuất hiện sau một thời gian dài mất tích.
Nhưng sao hôm nay nhìn nhỏ khác quá, có gì đó không bình thường. Tóc
thì nhuộm nâu từ bao giờ, trên đôi mắt là một chiếc kính đen. Vẫn các
kiểu váy mà nhỏ ưa thích nhưng khi nhìn tổng thể thì cái nét lạnh lùng
ngày nào đã trở lại. Nhỏ tháo chiếc kính mát ra để lộ đôi mắt vô hồn. Và
điều đặc biệt từ lúc nhỏ ở bên kia đường, đi đến đầy chỉ con cách chúng
tôi vài bước chân, nhỏ không một lần quay sang nhìn tôi. Tôi hơi quê
khi nhiều lần cười chào nhưng không được đáp trả.
– Ai vậy Miu? _ Khi nhỏ vừa tới thì nhóc Ly hỏi.
– Chồng sắp cưới của tao. _ Nghe xong câu trả lời thì con nhóc phung luôn cả họng nước.
Cứ
lo nhìn nhỏ, bây giờ tôi mới để ý thấy. Nhỏ đi cùng một người con trai
ăn bận lịch sự, tầm tuổi của tôi. Khi nghe con nhỏ nói xong, vẻ mặt anh
ta cũng hơi lúng túng. Vậy là nhỏ đã có người yêu rồi sao? Vậy thời gian
qua là như thế nào? Tất cả mọi chuyện nhỏ làm là vì cái gì? Một cảm
giác khó chịu bắt đầu len lói trong người.
– Chào Miu! Em vẫn khỏe chứ? _ Không biết nói gì, chỉ kiếm chuyện hỏi đại nhỏ một câu.
– Vậy giờ đi đâu đây? _ Nhỏ hỏi nhóc Ly, và xem tôi như người không tồn tại.
– Hôm nay anh Khanh có xe, nên mày với bạn mày gửi xe đâu đó đi. Rồi cả đám đi Suối Tiên chơi nhe?
– Ừ! Cũng được, lâu rồi tao chưa đi.
– Vậy đi Suối Tiên được không anh? _ Con nhóc quay sang hỏi tôi.
–
Được chứ! Tùy mấy em thôi. _ Nhìn sang sắc mặt thằng Huy có hơi thất
vọng, chắc nó không thích. Nhưng đành chịu thôi, ở đây có lẽ con nhóc là
trùm rồi.
– Chào anh! Tôi tên Khanh. _ Lo nói chuyện
mà quên hỏi thăm về người con trai bên cạnh nhỏ. Tôi đưa tay ra tỏ ý
muốn bắt tay làm quen.
– Chào anh! Tôi tên Mạnh. _ Anh ta lịch sự bắt tay tôi.
– Vậy anh dẫn xe vào bãi đâu bên kia đường rồi chúng ta đi chung nhe! _ Tôi đề nghị.
– Vâng! Miu đợi anh chút nhe! _ Anh ta dẫn xe đi gửi.
Trên
đường đi, thằng Huy ngồi ghế trước với tôi. Lâu lâu lại thấy nó nhìn
tôi cười đểu, chả biết nó có ý gì nữa, cứ như chọc quê tôi vậy. Thỉnh
thoảng liếc kính chiếu hậu thì thấy ánh mắt của nhỏ Miu sắc như dao cạo
đang nhìn tôi, khi thấy tôi phát hiện thì nhỏ lập tức quay mặt đi nơi
khác. Mà thôi, người ta cũng đã có người yêu rồi, quan tâm làm gì nữa.
Gần 2 giờ chiều thì chúng tôi đã đến được Suối Tiên.
Hôm
nay cuối tuần nên đông người thật, tìm được một nơi gửi xe cũng mất cả
buổi. Suối Tiên bây giờ thay đổi nhiều, to và đẹp hơn ngày xưa. Công
viên này không mạnh về trò chơi, mà mạnh về cảnh vật đẹp. Có nhiều chỗ
xây dựng các công trình kiến trúc rất hoành tráng, nhìn cứ như chốn bồng
lai tiên cảnh với tứ linh, Long, Lân, Quy, Phụng.
Nãy giờ
đi dạo một vòng lớn mới thấm thía một câu, “Người ta có cặp có đôi, còn
tôi lẻ bóng đơn côi một mình”. Nhìn cái cách quan tâm của người con
trai ấy dành cho Miu, tôi có thể đoán được tình cảm của anh ta. Anh ta
đối với Miu rất chu đáo suốt tự nãy đến giờ, luôn hỏi thăm, quan tâm
nhỏ. Nhìn chung, anh ta là một hình mẫu khá lý tưởng để con gái lấy làm
chồng đó chứ?
Cứ mỗi lần vô tình quay sang nhìn hai người
họ, thì nhỏ Miu lại ôm lấy cánh tay người con trai ấy. Không hiểu sao
tôi cảm thấy có gì đó bực bội trong lòng khi nhìn thấy cảnh này. Lúc này
có hai luồng cảm xúc đang chảy song song trong tâm trí tôi. Buồn khó
hiểu khi biết nhỏ đã có người yêu. Vui vì cái cảm giác ghen ghen suốt
nhiều năm trời tưởng đã không còn giờ xuất hiện lại. Ít ra lúc này, tôi
biết được tôi không phải là một thằng chai sạn cảm xúc. Thời trẻ trâu
ngày xưa, gặp hoàn cảnh này chắc đã ghen lồng lộn lên rồi. Haizzz….sao
trong đầu cứ có nhiều suy nghĩ lung tung về chuyện của Miu thế nhỉ? Tôi
có là gì của nhỏ đâu?
Năm người cùng mua vé tham quan 12
tầng địa ngục. Ngày xưa còn nhỏ, đi còn cảm giác sợ sợ. Bây giờ già rồi,
xem mấy cảnh rùng rợn trong này mà cữ ngỡ như xem hài. Hai cặp đó đi
đằng trước, tay trong tay cùng nhau, dắt nhau qua từng tầng địa ngục.
Còn tôi lẽo đẽo theo sau một mình, nhiều lúc nghĩ trong bụng, có khi nào
xuất hiện một em áo trắng tóc dài nào đó đến cầm tay tôi cho khỏi cái
sự cô đơn giá lạnh nơi âm ti này không. Đùa một chút thôi, tự nhiên cảm
thấy gió thổi lạnh cả sống lưng.
Ở cuối đường hầm có một
con khỉ to tướng, nhìn sơ cứ nghĩ nó là tượng. Nhưng thực chất có người
mặc đồ giả trang. Chờ lúc sơ hở, nó sẽ nhảy bỗ ra hù người ta. Cái trò
hù này làm tôi nhớ lại cái ngày tôi cùng vào đây với thằng Tuấn và Nam.
Lúc đó chúng tôi cũng chả biết vụ con khỉ này, thình lình nó nhảy ra
chụp lấy ba thằng. Ba đứa chết trân vài giây, giật mình vãi ra quần.
Nhưng khi ổn định lại thì nhào vào đè đầu nó xuống đấm đá túi bụi. Đó là
một trong những kỷ niệm vui nhất của ba thằng.
Đã 6 năm
trôi qua, vậy mà con khỉ vẫn đứng đó. Bây giờ chắc có thể gọi là khỉ già
rồi, hay là con của nó không chừng. Lo suy nghĩ vu vơ, mọi người đã đi
ra ngoài từ lúc nào. Vừa bước ra ngoài thì đã thấy con nhóc khóc sướt
mướt. Không cần phải hỏi cũng đoàn được, con nhóc khó mà qua được ải của
con khỉ già đó.
– Anh Khanh! _ Thấy tôi đi ra, nó chạy lại nhõng nhẽo ngay.
– Thôi được rồi, anh hiểu mà..hì hì!
– Anh còn cười nữa hả? _ Cả đám cười phá lên.
Cả
đám nghĩ chân tại một mái che gần đó, tôi ngồi xuống uống vài ngụm nước
thì nghe một câu hỏi cọc lóc của cô tiểu thư lạnh lùng.
– Bị gì mà băng tay đó? _ Nhỏ hỏi mà mặt thì lại nhìn về hướng khác.
– Ừ! Không có gì đâu, trầy sơ thôi. _ Dứt câu trả lời thì nhỏ bỏ đi, vẫn không nhìn tôi lấy một lần.
Nhìn xuống bàn tay vẫn còn bông băng của vết thương cũ, không biết bao giờ mới lành nữa đây……………………
=======================
Trích lời Linh: “Anh nhớ ngày mai la ngày gì không?” . Các bạn biết là ngày gì không?……….
À, nói luôn cho mọi người biết. Ngày mai(ngày mai trong truyện) cũng chính là ngày Miu lô diện nhe……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!