Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ
Chương 39
Nhìn vào sợi dây chuyền, tôi như bị cuốn vào một vòng xoáy thời
gian. Nó lôi tôi đi ngược về những miền ký ức cũ, nơi đó có cả những nụ
cười và những giọt nước mắt. Một buổi sáng đẹp trời cách đây sáu năm,
ngày mà tôi đã chấp nhận cái hiện thực mình chỉ là một gia sư và vú em
cho Linh. Tôi đã thật sự cầu chúc cho Linh và Hưng được hạnh phúc dù vẫn
còn mang những nỗi đau mà tôi nghĩ rằng chỉ đến ngày ra đi mới có thể
xóa hết được. Một ngày trước hôm sinh nhật của Linh, tôi đã dạo khắp các
cửa hàng ở Sài Gòn chỉ để tìm được một món quà ưng ý nhất. Tôi nghĩ đây
có thể là món quà cuối cùng mà tôi có thể tặng em, là cái sinh nhật
cuối cùng mà tôi có thể tham dự trước khi ra đi. Vì những lý do đó, món
quà phải thật sự đặc biệt và mang nhiều ý nghĩa.
Tôi đã
chọn được một món quà mà tôi khá ưng ý tại một cửa hàng nhỏ ở quận 1.
Với món quà ý nghĩa này, hy vọng em sẽ thích. Khi tôi quay về nhà anh
Đen thì thấy dì, hai con nhóc Ly và Trinh đứng đợi trước cửa nhà.
– Ủa? Sao dì ở đây? Dì lên đây lúc nào vậy?
–
Hôm nay dì đi thành phố có công việc, hai đứa nhỏ đồi đi theo chơi. Con
cho tụi nó ở đây với con được không? Có gì chiều tối dì ghé rước.
– Dạ được! Vậy dì cứ đi làm việc đi! Để con giữ hai tụi nó cho!
– Ừ! Hai đưa con ở chơi nghe lời anh Khanh biết chưa? Đừng có quậy phá đó.
Nói
rồi di rời khỏi, nhìn qua hai đưa nhóc thì thấy chúng đang nhìn tôi
cười gian xảo. Lòng nghĩ thầm hôm nay xui lắm mới dính phải hai con mắm
này một lúc, tụi nó mà xáp lại thì quậy ai mà chịu cho nỗi. Tôi cười
gượng gạo với chúng và mở cửa nhà ra chấp nhận khổ sỡ hôm nay. Anh Đen
và chị Nhung về quê vài hôm, giao nhà lại cho tôi trông coi, hy vọng hai
con nhóc không làm hư hại thứ gì. Vừa mở cửa thì hai con nhóc đã chạy
ùa vào. Con Ly thì chạy khắp nhà xem chỗ này chỗ kia, rồi nó chạy đến
bàn trang điểm của chị Nhung lục lội, đánh phấn tô son.
– Ly! Làm gì đó? Đừng có nghịch đồ của chị Nhung đó.
– Em mượn chơi tí thôi mà! Anh ít kỹ quá.
Nghe
tiếng mở tivi ngoài phòng khách, tôi đi ra ngoài xem thế nào. Con Trinh
đang ngồi gác chân lên bàn, tay thì đang cầm bịt snack vừa xem phim vừa
ăn ngon lành.
– Trời trời! Con nhỏ này, đồ ăn của ai mà lấy ăn tỉnh bơ vậy?
– Xía…em ăn có chút xíu mà anh làm gì ghê vậy! _ Nhỏ vẫn ăn ngấu nghiếng.
– Lâu rồi không gặp em đó, vào đây hồi nào vậy? Khi nào về lại Hải Phòng?
– Chắc mai em phải về rồi.
– Sao mỗi lần gặp lại em là thấy em phì ra thêm vài kg phải không Trinh? Ú nu rồi mà ăn suốt ngày thế hả?
– Kệ em! Anh tưởng anh ốm lắm chắc, cũng bắt đầu phì nôn ra rồi kia..hí hí! _ Con nhóc chọc quê tôi.
Nghe
nó chọc mà cũng thấy hơi quê quê. Nhìn lại bản thân thì nó nói cũng
đúng. Chả biết từ bao giờ mà tôi lại phì nộn ra thế này. Đi bên cạnh
người xinh xắn như Linh lại cảm thấy không xứng. Ông Hưng thì xứng đôi
với Linh hơn, bảnh bao, con nhà đại gia, môn đăng hộ đối. Nghĩ chi lại
thêm buồn, dù sao giờ cũng chỉ là anh em, lại sắp đi khỏi nơi này rồi.
Mà tình hình để hai con nhóc này ở nhà lại không ổn, quậy phá đồ đạc tùm lum. Tôi nghĩ nên dẫn tụi nó ra ngoài chơi thì tốt hơn.
– Hai đưa! Hai đứa! Tập trung lại đây! _ Tôi vỗ tay kêu chúng.
– Gì vậy anh Khanh? _ Hai con nhóc chạy lại, tròn xoe mắt nhìn tôi.
– Anh sẽ dẫn tui em đi chơi một bữa, hai đứa chuẩn bị đi.
– Yeah!..Yeah!…._ Hai con nhóc nhảy cẩng lên vì vui sướng.
Trong
niềm vui hân hoan của tụi nó, tôi lại cảm thấy u sầu bi thảm. Móc bóp
ra nhìn lại mới biết không còn nhiều tiền vì vừa mua quà cho Linh. Thôi
coi như lỡ rồi thì chơi tới bến luôn chứ biết sao giờ. Dù sao cũng
thương tụi nó, ở quê có mấy khi được đi thành phố chơi. Dẫn tụi nó đi
chơi cho biết đây biết đó. Vậy là ba anh em đón xe bus đến Hùng Vương
Plaza. Hai con nhóc bước vào là mê tít, chạy hết chỗ này đến chỗ khác,
đứng ngắm nghía hàng hóa say sưa. Nhìn tụi nó lại thấy thương và tội
nghiệp, chắc cũng hai lúa như tôi lúc mới lên. Ở quê làm gì có những
trung tâm mua sắm lớn như vậy. Thôi thì trước khi đi, có cơ hội dẫn tụi
nhỏ đi chơi một bữa như vày cũng đáng, xem như quà chia tay. Sau này đi
rồi chắc nhớ tụi nó lắm.
– Hai đưa đói bụng chưa? Muốn ăn gì nè? _ Đi dạo một hồi cũng thấy đói, tôi hỏi hai đứa nhóc.
– Ăn gà rán KFC… _ Hai đứa đồng thanh trả lời.
Tôi
nghe xong mà muốn sặc, dân quê mà cũng biết đến KFC nữa, chắc tôi tội
nghiệp nhầm rồi. Đời sinh viên túng thiếu, định dẫn tụi nó ra ngoài kiếm
tiệm cơm bình dân nào ăn cho rẻ chứ có ngờ chúng biết KFC. Cắn răng
chìu theo hai con nhóc, dẫn chúng vào quầy KFC bên trong plaza ăn luôn.
– Hai đứa cầm tiền đi gọi đồ ăn đi, anh ngồi đây chờ! Ê, nhớ tiền thối đó! _ Tôi đưa tụi nó tờ 500 nghìn mà lòng đau như cắt.
Hai con nhóc cầm tiền hí hửng chạy đi, cả buổi trời sau mới chịu quay về.
– Làm gì mà lâu vậy? Tiền thối đâu? _ Tôi đưa tay ra trước mặt con nhóc Ly.
– Dạ….nè anh! _ Con nhóc đưa tôi lại tờ 50 nghìn.
– Trời? Hai má ăn gì ghê vậy?
– Hix…hix…_ Con nhóc bắt đầu sụt sùi.
– Thôi được rồi, lỡ rồi thôi.
– Dạ…hi hi…
– Trời! Vừa khóc mà cười lại nhanh quá hé?
Từ
xa thấy con mắm Trinh cằm cả lốc biển số thức ăn đi lại là đủ hiều vì
sao đi tông 450 nghìn của tôi rồi. Đọc lại cái biên lai mà há hốc miệng
mồm, nào là gà rán KFC, cơm trộn Hàn Quốc, kem, trà sữa, cá viên
chiên…v..v.. Hai chúng nó không biết tôi có thể sống được bao nhiêu ngày
với 450 nghìn đâu, vậy mà chúng làm rốp rẻng trong 1 buổi trưa. Đồ ăn
được mang đến đầy bàn, giờ chắc người ta tưởng tôi là đại gia quá.
–
Chà! Hai con lúa tụi bây cũng biết hưởng thụ quá hé! _ Tôi cảm thấy sai
lầm một lần nữa khi tôi nghiệp hai đứa nhà quê như hai tụi nó, ăn sung
sướng thấy sợ! Còn biết cả các món ăn Hàn Quốc nữa.
– Hi…hi..! _ Hai con nhóc vừa ăn vừa cười khoái chí, nhất là con mắm Trinh, chắc giờ nó hạnh phúc lắm.
Đi chơi cho đến tận tối thì ba anh em mới về đến nhà. Dì đang chờ trước cửa để rước hai con nhóc về.
– Chà! Hai đứa bây được anh Khanh dẫn đi chới sướng quá hé! Tốn tiền nhiều không con?
– Dạ! Cũng không bao nhiêu đâu dì.
– Khanh nè! Con cho Trinh ở lại đây được không? Chiều mai ba nó đến rước nó ra sân bay luôn, khỏi mất công về quê đón nó.
– Dạ được dì!
– Ừ! Vậy thôi dì chở Ly về nhe! Cuối tuần nhớ về nhà dì ăn cơm đó!
– Dạ! Dì đi đường cẩn thận.
Đến
giờ rồi mà vẫn chưa thoát, lại tiếp tục phải coi chừng trẻ em. Chợt nhớ
đến ngày mai còn phải đi sinh nhật Linh nữa, mà chiều mai ba con nhóc
mới đến đón, không biết làm sao đây? Thôi để mai tính, tôi ngã lưng ra
giường ngủ luôn.
– Anh Khanh! _ Vừa nhắm mắt thì nghe tiếng nhóc Trinh gọi ngoài cửa.
– Gì vậy em?
– Em đói bụng quá à!
– Haizz…hồi nãy ăn tối rồi mà?
– Em không biết! Em đói quá, ngủ không được!
– Vậy đợi anh kiếm gì cho ăn.
Tôi
bước vào bếp, chã có gì để ăn cả. Mấy hôm nay tôi toàn ăn cơm tiệm vì
chị Nhung về quê, không có ai nấu cơm hết. Tôi cũng không biết nấu nên
làm cho nó tô mì gói nhanh gọn lẹ. Đứng nấu mì cho nó mà tự nhiên cũng
thấy thèm ghê, vậy là làm luôn 2 gói.
– Sao anh làm chi hai tô vậy? Em ăn không hết đâu!
– Anh làm cho anh 1 tô. Mà chắc ăn hai tô không hết không?
– Hí hí…hên xui…! _ Nhìn cái tướng của nó có mà ba tô còn hết chứ nói gì hai tô.
Vậy là trong đêm tối, có hai con heo ngồi ăn mì gói ngon lành. Ăn xong thì nhóc Trinh cũng ngoan ngoãn đi ngủ.
Tôi
thức dậy lúc 7 giờ rưỡi sáng. Thời tiết không được đẹp cho lắm, trời âm
u như có thể mưa bất cứ lúc nào. Lo cho con nhóc ăn sáng xong hết thì
tính đến chuyện đi sinh nhật của Linh. Chẳng lẽ đóng cửa lại nhốt nó
trong nhà rồi đi? Đang suy nghĩ thì nhận được điện thoại của Linh.
– Anh chuẩn bị đi chưa?
– Anh đang chuẩn bị nè em.
– Anh nhớ địa chỉ chứ?
– Ừ! Linh nè, anh có con nhỏ em ở quê lên chơi. Anh dẫn nó theo được không?
– Tất nhiên rồi anh, càng đông càng vui mà!
Thế
là tôi chở nhóc Trinh theo luôn, con nhóc nghe đến được ăn sinh nhật là
mừng vui ra mặt. Cũng phải thôi, chuyện ăn uống là chuyện của cả cuộc
đời nó mà. Suốt dọc đường đi, tôi cứ suy nghĩ về một chuyện. Đó là việc
sẽ có nhiều khuôn mặt mà tôi không thích xuất hiện trong buổi tiệc, lũ
bạn nhà giàu của Linh. Tôi không còn lạ gì chúng nó khi một lần tiếp xúc
tại sinh nhật nhỏ Tú cách đây không lâu. Không phải vì đây là sinh nhật
Linh, không phải vì là lần cuối tôi có thể dự sinh nhật em thì chã bao
giờ tôi muốn qua lại với đám chúng nó.
Theo địa chỉ Linh
cho, tôi chở con nhóc đến một quán lẫu ở khu Trung Sơn. Đến nơi thì mọi
người đã ngồi vào bàn, Linh và Hưng chạy ra ngoài đón tôi vào.
–
Tới rồi hả cậu em? Mọi người đợi cậu nãy giờ! _ Ổng Hưng niềm nỡ bắt
tay tôi. Kể từ cái ngày tôi có cuộc nói chuyện thẳng thắn với ổng về
Linh, mối quan hệ của chúng tôi cũng không còn nghiêm trọng như xưa nữa.
– Ủa? Bè gái bụ bẫm nào đây? _ Linh véo má nhóc Trinh hỏi.
– Em gái của anh đó! _ Nhóc Trinh khẽ nép vào người và ôm lấy tay tôi.
– Thôi vào nhập tiệc đi! _ Ông Hưng dẫn tôi và Trinh vào bàn.
Tôi
đi vào trong quán, con nhóc thì hơi e dè vì nhiều người lạ. Nó cứ nép
sát vào người tôi và đi theo. Đi ngang qua chỗ ngồi của cái đám lâu la
đó thì chúng cứ nhìn tôi chỉ trỏ, rồi cười đểu. Cố gắng giữ bình tĩnh,
tôi không quan tâm tới lũ khinh người chúng nó. Trước khi đến đây, tôi
đã tự dặn với lòng là phải chai lì với tất cả hành động và lời nói của
tụi nó. Đến đây chỉ vì một lý do duy nhất là ăn sinh nhật của Linh. Tôi
sắp xếp chỗ ngồi cho con nhóc Trinh và cũng ngồi vào bàn luôn.
– Ai vậy anh Khanh? _ Nhỏ Tú hỏi tôi.
– Em gái của anh đó.
–
Thiệt không đó? Hồi nào giờ có nghe anh nhắc đến em gái đâu. Hay là bạn
gái mới quen đó? _ Tôi nghe xong mà máu đã từ từ dồn về tới não, tuy
nhiên vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc. Tôi biết ngay cái con này chả bao giờ
nói chuyện tốt lành đâu, mở miệng ra là phải đâm chọt tôi mới chịu
được.
– Tú nói bậy quá nhe! _ Linh mắng Tú. Tôi vẫn im lặng không nói gì.
–
Bậy gì đâu Linh ơi! Linh thấy đó, anh Khanh không quen Linh nữa thì có
bạn gái mới liền đó thôi. Mà công nhận mắt thẩm mỹ của anh Khanh cao
thật, bạn gái gì mà trẻ con, béo ú, nhìn rất xứng đôi với ảnh đó.
Mặt
tôi bắt đầu đỏ bừng lên, tay bóp chặt run lên bần bật, răng nghiến lại.
Bây giờ chỉ muốn đứng dậy cho nó một bạt tay thôi, những dặn lòng đây
là sinh nhật Linh, không muốn làm em mất vui. Tôi vẫn cứ ngồi thở gấp,
dằn cơn bực tức xuống.
– Nói gì đó con mụ kia? _ Giật
mình quay sang thì thấy nhóc Trinh đứng dậy, tạt nguyên ly trà đá vào
mặt nhỏ Tú. Tôi không khỏi ngỡ ngàng về hành động của nó.
Nhỏ
Tú bực tức, hùng hổ đứng dậy tiến về phía nhóc Trinh. Tát mạnh một cái
vào má con nhóc in nguyên một bàn tay. Con nhóc ôm mặt, ào khóc nức nở.
– Khóc gì con kia, sao mày dám làm vậy hả? _ Nhỏ xô con Trinh té bệt ra đất.
–
Đủ rồi nhe cô kia. Tại sao cô dám đánh em tôi như vậy hả? _ Sức chịu
đựng của tôi đã đến giới hạn, tôi không còn nhìn được nữa vì nó dám đánh
em tôi.
Con Tú định tiến tới đánh nhóc Trinh tiếp thì bị
tôi kéo lại, tôi xô nhỏ ra xa. Nhỏ loạng choạng như muốn té nhào thì
được ban trai của nhỏ đỡ lại.
– Ê thằng chó, dám đánh
bạn gái tao hả? _ Thằng bạn trai nhỏ quát tỏ, cả bàn mấy thằng con trai
đều đứng dậy hết như muốn nhào tới ăn thua đủ với tôi.
–
Được rồi, tụi mày chỉ chờ có vậy thôi phải không? Vậy thì nhào vào hết
đi, tao chấp tất! _ Tôi nóng giận quát to. Nhóc Trinh vẫn đang khóc tức
tưởi nép sát sau lưng tôi.
Thằng bạn trai con Tú vừa nhào
tới thì đã bị tôi cho một đạp vào bụng văng ra. Nó ôm bụng mà không đứng
dậy nỗi. Nhưng thằng khác thì không to con bằng tôi nên cũng còn hơi e
dè chưa dám lao tới. Vậy là tụi nó xách những chiếc ghế nhựa lên phang
tới tấp về phía tôi và Trinh. Tôi không biết phải làm sao đành quay lưng
lại, ôm con nhóc vào lòng và che cho nó. Ghế thì cứ bay vào lưng, rồi
vào đầu tôi làm tôi gục xuống đất.
– Dừng lại! Dừng lại! _ Tiếng la thất thanh của Linh ngăn tụi bạn của em lại.
–
Tụi bây khùng hả? Dừng tay lại. _ Ông Hưng lớn tiếng chạy tới can ngăn.
Bảo vệ của quán cũng chạy đến thì chúng mới chịu dừng tay lại.
– Có sao không anh? _ Linh khóc và chạy tới hỏi tôi.
Tôi
gạt phắt tay Linh ra rồi cố gắng gượng đau đớn đứng dậy. Tôi đỡ nhóc
Trinh lên và dẫn con nhóc đi từ từ ra khỏi quán, không nói thêm một lời
nào với bất cứ ai nữa. Tôi muốn đi khỏi cái chỗ này càng nhanh càng tốt,
đó là một thế giới khác thế giới của tôi. Thế giới của cái lũ nhà giàu
khinh người đáng ghét. Sẽ chả bao giờ tôi có thể ngồi chung bàn với
những loại người như vậy. Nếu như điều đó làm em mất vui trong buổi sinh
nhật hôm nay thì tôi xin lỗi vậy, sức người chịu đựng cũng có giới hạn
của nó.
Tôi dẫn con nhóc ra bãi để lấy xe thì có tiếng gọi của một ai đó.
– Anh gì đó ơi!
– Hả? _ Tôi quay lại thì thấy một bé gái xinh xắn trong bộ đầm hồng.
Con bé chạy đến và chìa tay ra, trên tay là sợi dây chuyền cỏ 4 lá………………..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!