Thiên Long Bát Bộ - Hồi 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 29



Ngay trong lúc hỗn loạn, đằng sau núi đột nhiên truyền tới tiếng địch vi vu, âm thanh réo rắt, chỉ giây lát đã vang đến thật gần, từ sau triền núi bước ra một người đàn ông trung niên mặc áo thụng, râu ba chòm, hình mạo cao nhã, hai tay cầm một cây sáo bằng sắt dường như đang ghé môi thổi. Chu Đan Thần vội vàng bước tới bên cạnh y, hạ giọng nói mấy câu. Người kia vẫn tiếp tục thổi sáo, khúc điệu nhàn nhã, chậm rãi đi thẳng vào chỗ ba người đang đấu đến hồi kịch liệt.

Bỗng thấy tiếng địch gấp rút khiến cho ai nấy nhức cả tai, người kia cả mười đầu ngón tay cùng bịt các lỗ sáo thổi mạnh, đầu ống sáo phụt ra một làn kình phong, bắn thẳng vào mặt Diệp Nhị Nương. Diệp Nhị Nương kinh hãi vội quay đầu qua né tránh, đầu sáo liền đâm ngay vào yết hầu.

Biến cố đó nhanh đến kinh người, tuy Diệp Nhị Nương ứng biến thần tốc nhưng chân tay cũng không khỏi loạng quạng, trong cơn nguy cấp nửa người trên ngửa về đằng sau tránh ra hơn một thước đồng thời ném luôn Tả Sơn Sơn xuống đất, vung tay chộp luôn vào thiết địch. Người khách áo rộng không để cho thằng bé rơi xuống, tay áo phất một cái, cuốn lấy đứa trẻ. Diệp Nhị Nương tuy nắm được chiếc sáo nhưng thấy nóng bỏng như chạm phải cục than, kinh hãi nghĩ thầm: “Trên chiếc địch có bôi thuốc độc chăng?” vội vàng buông tay, nhảy ra ngoài mấy bước. Người nọ vung tay áo, nhẹ nhàng ném Sơn Sơn cho Tả Tử Mục.

Diệp Nhị Nương thoáng thấy bàn tay phải người khách áo thụng đỏ chót như son, kinh hãi: “Thì ra trên ống sáo không tẩm chất độc mà là y đem nội lực thượng thừa truyền vào, chẳng khác nào vừa lấy ở trong lò đúc ra.” Mụ ta không tự chủ nổi vội lui về sau mấy bước, cười nói:

– Các hạ võ công ghê gớm thật, không ngờ cái nước Đại Lý nhỏ xíu thế này mà cũng có được cao nhân dường ấy. Xin được hỏi tôn tính đại danh?

Người áo thụng mỉm cười nói:

– Diệp Nhị Nương giá lâm tệ cảnh, được gặp quả là may mắn thay. Người Đại Lý thể nào cũng cố hết sức để tròn cái vai chủ đất.

Tả Tử Mục ôm được con rồi, vừa mừng vừa sợ, xen vào:

– Tôn giá có phải Cao… Cao quân hầu chăng?

Người khách kia mỉm cười không trả lời hỏi Diệp Nhị Nương:

– Đoàn công tử nay ở đâu? Mong được cho biết.

Diệp Nhị Nương cười nhạt:

– Ta làm sao biết được, mà dẫu có biết ta cũng chẳng thèm nói.

Đột nhiên mụ tung mình nhảy vọt lên đỉnh núi. Người áo thụng kêu lên:

– Khoan đã!

Ông ta vội đuổi theo, bỗng thấy trước mắt lấp lánh, bảy tám món ám khí liên châu bắn tới nhắm vào toàn những chỗ yếu hại trên đầu trên mặt. Người áo thụng vung ống sáo gạt tất cả xuống, Diệp Nhị Nương lạng người phi thân đã chạy xa rồi không còn có thể đuổi kịp được nữa. Nhìn lại những ám khí dưới chân, mỗi thứ một khác toàn là các món vàng bạc đeo trên người trẻ con, hoặc bùa hộ mạng, hoặc vòng đeo tay, ông chạnh lòng: “Đây toàn là đồ của trẻ con bị mụ ta giết hại. Nếu không trừ được đứa ác tặc này không biết còn bao nhiêu tiểu nhi nước Đại Lý bị giết chết.”

Chử Vạn Lý hất chiếc cần, giựt cho trường kiếm đang nằm dưới đất bay vọt lên, xoay cán kiếm lại nhắm ngay Tả Tử Mục phóng tới. Tả Tử Mục giơ tay bắt lấy, hổ thẹn không nói được lời nào. Chử Vạn Lý quay sang hỏi Mộc Uyển Thanh:

– Quả thực Đoàn công tử nay ở đâu? Có thực là bị Vân Trung Hạc giết hại không?

Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Những người này xem ra đều là bạn của Đoàn lang cả, ta phải nói thực cho họ biết, cùng nhau lên trên sơn nhai bên kia xem xét kỹ càng.” Nàng vừa toan mở lời, bỗng nghe từ lưng chừng núi có tiếng người hổn hển gào to:

– Mộc cô nương… Mộc cô nương… cô đang ở đâu? Nam Hải Ngạc Thần, ta đến đây, ngươi không được làm hại Mộc cô nương! Có bái hay không bái sư phụ, thủng thẳng mình tính lại… Mộc cô nương! Mộc cô nương! Cô không sao chứ?

Bọn người áo thụng nghe thấy thế cùng reo lên:

– Công tử gia đây rồi!

Mộc Uyển Thanh chờ đợi mỏi mòn bảy ngày đêm, không còn chút hơi sức nào, bây giờ nghe thấy tiếng Đoàn Dự, vừa mừng vừa lo bỗng mắt tối sầm, lập tức ngất đi. Trong cơn hôn mê, bên tai dường như có tiếng gọi nhỏ:

– Mộc cô nương, Mộc cô nương, cô… cô mau tỉnh lại.

Nàng thần trí hơi hồi phục thấy đang nằm trong lòng ai đó, bị ôm chặt lấy lưng, đang định vùng ra nhưng nghĩ lại: “Đoàn lang đã đến rồi mà,” trong lòng vừa thấy ngọt ngào, vừa thấy cay đắng, từ từ hé mắt, chỉ thấy một đôi mắt trong như nước mùa thu đang đăm đăm nhìn mình chẳng phải Đoàn Dự thì ai vào đây?

Nàng nghe chàng vui mừng nói:

– A, sau cùng rồi cô cũng tỉnh lại.

Mộc Uyển Thanh nước mắt ứa ra rơi lã chã, giơ tay tát trái một cái thật mạnh vào mặt Đoàn Dự nhưng người vẫn nằm gọn trong lòng chàng không còn hơi sức đâu mà vùng ra được. Đoàn Dự xoa xoa má cười nói:

– Sao cô cứ động một tí là đánh người, thật là ngang ngược quá lắm!

Chàng lại hỏi:

– Nam Hải Ngạc Thần đâu? Y không ở đây đợi tôi hay sao?

Mộc Uyển Thanh nói:

– Người ta đã đợi chàng bảy ngày bảy đêm còn chưa đủ hay sao? Y đi rồi.

Đoàn Dự bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

– Hay lắm! Hay lắm! Ta đang lo nếu như y nhất định bắt phải bái y làm thầy thì thực không biết sao cho phải.

Mộc Uyển Thanh nói:

– Nếu chàng không muốn làm đồ đệ y, sao còn đến đây làm gì?

Đoàn Dự đáp:

– Ôi, nàng rơi vào tay y nếu ta không đến thể nào y cũng làm khó, biết làm sao hơn?

Mộc Uyển Thanh cảm thấy an ủi nói:

– Hừ, chàng thật là xấu xa, thiếp hận không giết được chàng mới thỏa lòng. Sao chàng sớm không đến, trễ không đến, đợi đến lúc y đi rồi chàng mới đến? Người đâu mà tử tế đến thế? Bảy ngày bảy đêm qua, ở đâu mà chàng không đi tìm thiếp?

Đoàn Dự thở dài nói:

– Ta hoàn toàn bị người ta chế ngự không sao cử động được, ngày đêm nhớ đến em, nóng ruột muốn chết đi được. Ta vừa thoát thân vội vàng chạy ngay tới đây.

* * *

Hôm đó Nam Hải Ngạc Thần xách Mộc Uyển Thanh đi rồi, Đoàn Dự một mình ngồi trên đỉnh núi, băn khoăn vô cùng: “Nếu như ta không qua bên đó cầu tên ác nhân này thu làm đồ đệ, tính mạng Mộc cô nương ắt khó mà bảo toàn. Thế nhưng nếu như chịu nhận gã đó làm thầy, học cái ngón lách cách một tiếng, bẻ cổ người ta thì còn ra cái trò gì nữa. Y dạy ta công phu đó thể nào chẳng đi bắt người về cho ta thử, cứ giết hết người này qua người khác quả là ô hô ai tai! Cũng may tên ác nhân này có hung dữ thật, cũng còn biết phải quấy, ta phải tìm cách biện giải thế nào để y chịu thả Mộc cô nương mà lại không thu ta làm đồ đệ.”

Chàng ngồi trên bờ vực bồi hồi bàng hoàng, bụng lại ngâm ngẩm đau, đột nhiên nghĩ ra: “Chao ôi! Không xong rồi, quả là hồ đồ quên khuấy đi mất! Khi ta ở trong sơn động đã từng bái thần tiên tỉ tỉ làm thầy, thế là môn đồ phái Tiêu Dao. Môn đồ phái Tiêu Dao làm sao có thể đổi qua làm môn đồ của Nam Hải Ngạc Thần được? Đúng đó, ta phải nói cho tên ác nhân đó nghe như thế, làm sao cho đanh thép để hắn phải luôn mồm “lời đó xem ra cũng có lý” mới được.”

Chàng lại nghĩ thêm: “Tên ác nhân đó thể nào cũng bắt ta phải lộ chút võ công phái Tiêu Dao cho y xem nhưng ta có biết gì đâu, làm sao y tin ta là đệ tử phái Tiêu Dao được? Thần tiên tỉ tỉ đã dặn là mỗi ngày sáng trưa chiều ba lần phải luyện thần công trong cuộn lụa, mấy hôm nay chuyện rối bòng bong, chưa luyện được chút nào, quả thật đáng chết.” Chàng trong bụng hổ thẹn, đang định cho tay vào bọc lấy cuộn sách ra, bỗng nghe đằng sau có tiếng chân người, quay đầu nhìn lại giật mình hoảng hốt, thấy từ ghềnh đá lục tục kéo ra đến mấy chục người.

Người đi đầu chính là bang chủ Thần Nông Bang Tư Không Huyền, phía sau là chưởng môn Đông Tông Vô Lượng Kiếm Tả Tử Mục, chưởng môn Tây Tông Tân Song Thanh, ngoài ra là bang chúng bang Thần Nông và các đệ tử của hai tông Vô Lượng Kiếm xen lẫn nhau. Đoàn Dự nghĩ thầm: “Sao hai bên lại không đánh nhau? Đổi thù thành bạn thật là tốt quá!”

Chỉ thấy mọi người chia ra làm hai hàng hai bên, cung kính khom lưng, ra vẻ đang chờ đợi người nào đó đi tới. Chỉ giây lát có bóng xanh thấp thoáng, triền núi đi ra tám cô gái, người nào cũng mang áo khoác ngoài màu bích lục, trên thêu một con đại bàng đen. Đoàn Dự trong bụng kêu khổ thầm: “Thôi đời ta tàn rồi!” Tám người con gái đo chia thành hai bên mỗi hàng bốn người, tiếp theo lại có một người cũng mang áo khoác màu lục khác đi tới. Người con gái đó độ chừng khoảng hai mươi, dung mạo thanh tú nhưng trong đầu mày cuối mắt có ẩn sát khí, đưa mắt nhìn Đoàn Dự:

– Ngươi là ai? Ở đây làm gì?

Đoàn Dự nghe hỏi thế trong bụng mừng rỡ: “Nàng ta chưa biết mình và Mộc cô nương giết bốn người chị em đồng bọn, lại mạo xưng thánh sứ của Linh Thứu Cung. Cũng may cái áo choàng của mình đã chùm lên người mụ mập Bình bà bà, còn của Mộc cô nương thì đã bị gió bay xuống sông Lan Thương rồi, tử vô đối chứng, ta cứ chối phắt đi là xong.” Chàng bèn nói:

– Tại hạ là Đoàn Dự người Đại Lý, theo người ta đến Vô Lượng Cung làm khách của vị Tả tiên sinh đây…

Tả Tử Mục xen vào:

– Đoàn bằng hữu, Vô Lượng Kiếm đã qui thuộc làm bộ hạ Thiên Sơn Linh Thứu Cung, Vô Lượng Cung nay đổi thành Vô Lượng Động, ba chữ Vô Lượng Cung từ nay trở đi xin đừng nhắc đến nữa.

Đoàn Dự nghĩ thầm: “Thì ra ngươi đánh không lại người ta nên nhận thua đầu hàng rồi, tính toán thế kể cũng khôn ngoan lắm.” Chàng bèn nói:

– Chúc mừng Tả tiên sinh bỏ chỗ tối tìm về chỗ sáng, thật là hay quá.

Tả Tử Mục nghĩ thầm: “Ta có làm gì đâu mà bảo là tối? Còn bây giờ có cái gì để gọi là sáng?” Y tuy nghĩ thế nhưng không dám nói ra, chỉ đành gượng cười.

Đoàn Dự nói tiếp:

– Tại hạ thấy Tư Không bang chủ và Tả tiên sinh có điểm hiểu lầm nhau nên tỏ lòng tốt tiến ra khuyên giải, ngờ đâu lại gây thêm rắc rối. Tôi phụng mệnh Tư Không bang chủ đi kiếm giải dược ngờ đâu lại gặp một tên đại ác nhân, tên là Nam Hải Ngạc Thần Nhạc lão tam. Y bảo tôi tư chất khá nhất định thu làm đồ đệ, tôi nói tôi không thích học võ công nhưng gã Nam Hải Ngạc Thần không biết phải quấy, bắt tôi đem bỏ trên đây để ép tôi không bái y làm thầy không được. Tại hạ trói gà không chặt…

Nói tới đây chàng giang tay ra làm thế, nói tiếp:

– Trên đỉnh núi cao, vách đá hiểm trở thế này, làm sao mà xuống cho được. Cô nương hỏi tôi ở đây làm chi? Ở đây chờ chết chứ còn làm gì được nữa.

Những câu chàng nói không có chút nào giả dối, đoạn đầu cũng đúng, đoạn sau cũng không sai nhưng có điều khúc giữa chàng bỏ hết không nói tới, nghĩ thầm: “Khổng phu tử cắt bỏ bớt để viết Xuân Thu, chỉ thuật lại mà không thêm vào, cắt chỗ này một khúc, chỗ kia một khúc cũng đâu có vi phạm cái đạo của thánh nhân, nói láo cũng vẫn có thể là người quân tử.”

Cô gái kia “ồ” một tiếng nói:

– Tứ Đại Ác Nhân quả đã đến Đại Lý thật rồi. Nhạc lão tam muốn thu ngươi làm đồ đệ, vậy tư chất ngươi có cái gì đáng kể?

Nàng ta không đợi Đoàn Dự trả lời, mắt đảo qua nhìn Tư Không Huyền và Tả Tử Mục hỏi:

– Lời y không có gì giả dối chứ?

Tả Tử Mục đáp:

– Dạ, không.

Tư Không Huyền trả lời:

– Khải bẩm thánh sứ, tiểu tử này không biết chút võ công nào nhưng làm bậy làm bạ hỏng hết mọi việc.

Cô gái nói:

– Các ngươi nói là trông thấy hai đứa tiện nhân mạo xưng bọn ta chạy về phía ngọn núi này, nay ở đâu? Đoàn tướng công, ông có thấy hai người đàn bà mặc áo khoác màu xanh giống như bọn ta đây không?

Đoàn Dự đáp:

– Không thấy, tôi không thấy hai người đàn bà ăn mặc giống như các tỉ tỉ.

Chàng nghĩ thầm: “Mặc áo khoác màu lục mạo xưng các ngươi là một nam một nữ đấy chứ. Ta có soi gương đâu làm sao thấy mình được; còn Mộc cô nương thì là một người đàn bà chứ nào phải là hai người đàn bà.”

Cô gái gật đầu, quay sang hỏi Tư Không Huyền: Text được lấy tại [.c]om

– Ngươi vào làm thuộc hạ Linh Thứu Cung cũng đã lâu rồi đấy nhỉ?

Tư Không Huyền lập cập đáp:

– Đã… đã tám năm.

Cô gái kia nói:

– Đến chị em bọn ta ngươi cũng không nhận ra, hồ đồ đến thế còn làm được việc gì cho Đồng Mỗ lão nhân gia? Thuốc giải Sinh Tử Phù năm nay, ngươi đừng trông mong gì nữa.

Tư Không Huyền mặt xám ngoét, quì xuống đất, liên tiếp rập đầu van xin:

– Thánh sứ khai ân, thánh sứ khai ân!

Đoàn Dự nghĩ thầm: “Gã râu dê này chưa chết, không lẽ thuốc giải Mộc cô nương cho y lại công hiệu sao, hay là Linh Thứu Cung cho y linh đan diệu dược gì khác? Giải dược Sinh Tử Phù là cái món gì đây?”

Cô gái đó không thèm ngó ngàng gì đến Tư Không Huyền nữa, nói với Tân Song Thanh:

– Đưa Đoàn tướng công xuống núi. Tứ Đại Ác Nhân nếu như đến bắng nhắng thì bảo chúng lên Linh Thứu Cung núi Phiêu Miểu kiếm ta. Việc đi bắt hai đứa mạo danh nay thuộc về trách nhiệm của Vô Lượng Động. Hừ hừ, quả là lớn mật! Còn nữa, Can Quang Hào, Cát Quang Bội hai đứa phản đồ phải bắt về đem giết đi. Khi nào gặp bốn chị em của bọn ta bảo là ta ra lệnh trở về Linh Thứu Cung ngay, ta không đợi họ được nữa.

Cô ta nói tới đâu, Tân Song Thanh vâng dạ tới đó nhưng không dám nhìn thẳng vào mặt. Cô gái nói xong, không thèm ngó ngàng gì thêm, lập tức xuống núi, tám người thuộc hạ lẽo đẽo đi theo.

Tư Không Huyền từ nãy giờ vẫn quì dưới đất thấy chín cô gái hạ phong rồi, vội vàng đứng lên chạy ra bờ vách kêu lên:

– Phù thánh sứ, xin người về bẩm lại với Đồng Mỗ, Tư Không Huyền thật không phải với lão nhân gia.

Y chạy tới bên vực sâu tung mình nhảy xuống giòng sông Lan Thương. Mọi người ai nấy kinh hãi kêu lên, bang chúng Thần Nông Bang hối hả chạy tới bờ vách chỉ thấy sóng nổi cuồn cuộn, ào ào chảy qua, không còn thấy bang chủ đâu, có người liền đấm ngực khóc òa lên.

Những người trong Vô Lượng Kiếm thấy số phận Tư Không Huyền bi thảm như thế, ai nấy mặt mày ngơ ngẩn, thần sắc bàng hoàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN