Thiên Long Bát Bộ - Hồi 92
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 92



Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác thấy bỗng nhiên có nhiều người trong Cái Bang như thế, lòng kinh hãi nghĩ thầm: “Làm sao cứu được Vương cô nương, A Châu, A Bích ba người đây?” Thế nhưng lúc đó người kinh hoảng nhất lại là Kiều Phong, bọn người này đều là bang chúng trong bản bang, bình thời đối với mình cực kỳ kính trọng, thấy ông từ xa đã vội vàng chạy tới hành lễ, hôm nay sao lại đột nhiên tới đây, ngay đến hai tiếng “bang chủ” cũng không gọi là sao?

Ông còn đang nghi hoặc, lại thấy phương tây và phương nam cũng tiến ra mấy chục bang chúng khác, chẳng mấy chốc đã đứng chật tất cả khoảng đất trống trong khu rừng hạnh, thế nhưng các thủ lãnh trong bang, ngoại trừ bốn vị trưởng lão và Tưởng đà chủ ra, không thấy một ai cả.

Kiều Phong càng lúc càng kinh hoàng, lòng bàn tay toát mồ hôi, dù ông có gặp cường địch hung hiểm độc ác tới mấy, cũng chưa thấy hoang mang như lúc này chỉ nghĩ: “Không lẽ Cái Bang đột nhiên sinh ra nội loạn? Truyền Công, Chấp Pháp hai trưởng lão cùng các đà chủ phân đà đều bị hạ độc thủ rồi?” Thế nhưng đang lúc Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác cùng hai trưởng lão kịch chiến, lại thêm bọn Vương Ngữ Yên là người ngoài ở bên cạnh nên không tiện mở lời tra hỏi.

Trần trưởng lão đột nhiên cao giọng nói:

– Kết Đả Cẩu Trận!

Tất cả các bang chúng bốn mặt đông tây nam bắc, nơi nào cũng tiến ra nơi thì khoảng mươi người, nơi thì hai chục người, ai nấy đều cầm binh khí, vây Bao Bất Đồng và trưởng lão lùn lại. Bao Bất Đồng thấy Cái Bang trong khoảnh khắc đã lập thành trận thế, nếu đánh tung ra, mình có thể miễn cưỡng thoát thân, Phong Ba Ác sau khi trúng độc nguyên khí hao tổn nhiều, thể nào cũng bị trọng thương, còn muốn cứu bọn Vương Ngữ Yên thì lại càng khó khăn hơn nữa. Trong tình thế đó, nếu như quần cái xông lên tấn công, bên mình chỉ có hai người, quả bất địch chúng, cho dù ngừng đấu chịu thua thì thanh danh cũng không có gì sứt mẻ. Thế nhưng Bao Bất Đồng tính tình cố chấp, những chuyện người thường coi là lý đương nhiên thì y lại muốn làm ngược lại, còn Phong Ba Ác thì thích đánh nhau hơn cả sinh mạng mình, hễ có cơ hội giao đấu, dù thắng hay thua, dù sống hay chết, chẳng cần ai phải ai trái, cứ đánh một trận cho sướng tay rồi tính sau.

Thế yếu mạnh hai bên đã rõ ràng, vậy mà Bao Phong hai người vẫn hò hét đánh đấm không chịu kém chút nào.

Vương Ngữ Yên kêu lên:

– Bao tam ca, Phong tứ ca, không xong rồi. Đả Cẩu Trận của Cái Bang, hai người không phá nổi đâu, ngừng tay đi là hơn.

Phong Ba Ác đáp:

– Để ta đánh thêm một chập nữa, đến khi nào quả là không xong, lúc đó ngừng tay cũng vừa.

Y nói chuyện nên phân tâm, nghe bộp một cái đầu vai đã bị trưởng lão râu bạc đánh trúng một giản, những móc trên cây gậy trúng bật cả máu thịt ra. Phong Ba Ác chửi liền:

– Con bà ngươi chứ, chiêu đó quả là ghê gớm thật!

Soẹt soẹt soẹt y tấn công lại ba chiêu, chẳng khác gì muốn cùng đối phương đồng qui ư tận. Ông già râu bạc nghĩ thầm: “Ta với ngươi đâu có thù bất cộng đái thiên, sao lại phải thí mạng như vậy?” Ông ta thủ chặt môn hộ, không tấn công tiếp nữa.

Trần trưởng lão lại dài giọng ra hát lên:

– Anh em phía nam đi xin cơm thừa canh cặn, lạy ông lạy bà…

Y xướng lên là điệu ăn mày đi xin ăn, thực ra là hiệu lệnh tấn công. Mấy chục người ăn mày ở phía nam cùng giơ binh khí lên, chỉ đợi tiếng hát của Trần trưởng lão chấm dứt, lập tức sẽ xông lên ngay.

Kiều Phong biết rằng Đả Cẩu Trận của bản bang một khi phát động rồi, bang chúng bốn phía sẽ kẻ lên người xuống, nhất quyết giết cho kỳ được đối phương mới thôi chứ không ngừng lại được. Trước khi tra xét rõ ràng chân tướng, ông không muốn tự nhiên kết oán gây thù với nhà Mộ Dung, cho nên tay trái giơ lên, quát lớn:

– Khoan đã!

Ông lắc người vọt tới bên cạnh Phong Ba Ác, giơ tay chộp vào mặt y. Phong Ba Ác né qua bên phải, Kiều Phong thuận thế vòng xuống bắt luôn cổ tay, chập lại đã cướp được đơn đao của y.

Vương Ngữ Yên kêu lên:

– Sang Châu Tam Thức trong Long Trảo Thủ hay tuyệt! Bao tam ca, cùi chỏ bên trái sẽ đánh vào ngực, hữu chưởng chém vào mạng sườn, rồi tay trái chộp vào huyệt Khí Hộ, đó là chiêu Bái Nhiên Hữu Vũ(14.4) trong Long Trảo Thủ.

Nàng nói đến “cùi chỏ bên trái sẽ đánh vào ngực” thì Kiều Phong ra tay đúng như thế, khuỷu tay bên trái thúc ngay vào ngực Bao Bất Đồng, đến khi Vương Ngữ Yên nói “hữu chưởng chém vào mạng sườn” thì quả nhiên Kiều Phong giơ tay phạt ngang hông, một người nói, một người làm, thật là ăn nhịp với nhau. Đến khi Vương Ngữ Yên nói câu thứ ba, năm ngón tay của Kiều Phong biến thành móc, khum khum chộp vào huyệt Khí Hộ của Bao Bất Đồng.

Bao Bất Đồng chỉ thấy toàn thân tê đi, không còn cử động gì được nữa, hậm hực nói:

– Chiêu Bái Nhiên Hữu Vũ quả là hay! Này cô em, cô nói không sớm mà cũng không muộn thì còn dùng vào việc quái gì được nữa? Sớm một tí có phải ta phòng bị kịp rồi không?

Vương Ngữ Yên thản nhiên đáp:

– Võ công ông ta quá cao, ra tay không có triệu chứng gì trước nên tiểu muội nhìn không ra, thật là có lỗi.

Bao Bất Đồng nói:

– Cái gì mà có lỗi với không có lỗi? Hôm nay bọn mình đánh thua rồi, thật là mất mặt cho Yến Tử Ổ.

Y quay đầu lại nhìn, thấy Phong Ba Ác đứng chết sững như trời trồng, thì ra khi Kiều Phong cướp được đơn đao của y, thuận tay điểm luôn huyệt đạo, nếu không đời nào y chịu bỏ cuộc không xông vào đánh tiếp.

Trần trưởng lão thấy bang chủ đã chế ngự được Phong, Bao hai người, bài ca của y không cần phải hát tiếp nên ngừng lại. Cái Bang tứ lão và những cao thủ trong bang thấy Kiều Phong vừa ra tay đã bắt ngay được đối phương, thủ pháp thật là tinh diệu quả thực khó mà tưởng tượng được không ai là không bội phục.

Kiều Phong buông huyệt Khí Hộ của Bao Bất Đồng ra, lật tay vỗ nhẹ lên vai Phong Ba Ác mấy cái, giải các huyệt đạo bị đóng cho y nói:

– Xin hai vị cứ tự nhiên.

Tính tình Bao Bất Đồng rất là quái đản nhưng biết võ công mình so với ông ta hơn kém quá xa, chẳng cần gì phải Đả Cẩu Trận, cũng không cần tứ lão cùng ra tay, chỉ nhẹ nhàng như thế mà đã thắng rồi, lúc này mình có nói thêm câu nào thì chỉ thêm bẽ mặt câu ấy, thành thử lẳng lặng lui ra đứng bên cạnh Vương Ngữ Yên.

Phong Ba Ác vẫn nói:

– Kiều bang chủ, võ công ta không bằng ông thật, nhưng chiêu vừa rồi thua mà không phục, vì ông nhân lúc ta không để ý tấn công lúc chưa phòng bị.

Kiều Phong đáp:

– Quả là như thế! Ta quả là xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị. Vậy mình thử thêm lần nữa, để ta tiếp đơn đao của các hạ vài chiêu.

Câu nói chưa dứt, Kiều Phong chộp nhứ một cái, một luồng kình lực phóng vào thanh đao đang nằm dưới đất, thanh đao đó liền nhảy lên rơi vào tay ông ta. Ngón tay Kiều Phong đảo một cái, cán đao quay ngược lại phóng tới trước mặt Phong Ba Ác. Phong Ba Ác lắp bắp kêu lên:

– Cái… cái đó có phải Cầm Long Công chăng? Trên đời này quả… quả thực có người biết môn võ công thần kỳ này ư?

Kiều Phong mỉm cười đáp:

– Tại hạ mới học lỏm được đôi chút, chẳng bõ chê cười. Text được lấy tại [.c]om

Ông vừa nói vừa đưa mắt liếc Vương Ngữ Yên. Khi nãy Vương Ngữ Yên nói ra được chiêu Bái Nhiên Hữu Vũ chẳng khác gì có tài tiên tri, khiến ông vô cùng ngạc nhiên, lúc này nghĩ đến cô nương tinh thông võ học này sẽ bình phẩm ra sao về môn công phu của mình.

Ngờ đâu Vương Ngữ Yên không nói một lời, đối với công phu thần kỳ của Kiều Phong tưởng như trông mà không thấy, thì ra nàng đang xuất thần: “Võ công của vị Kiều bang chủ này thật cao cường, vậy mà biểu ca ta cùng hàng với ông ta, trên giang hồ thường nói Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung, thế nhưng… thế nhưng võ công biểu ca, làm sao… làm sao…”

Phong Ba Ác lắc đầu:

– Tôi đánh không lại ông đâu, mạnh yếu cách nhau một trời một vực, giao đấu thật chẳng thú vị gì. Kiều bang chủ, hẹn gặp lại.

Y thua người nhưng không vẻ gì sa sút mất tinh thần, quả dúng là “thắng vui đã đành, bại cũng hả dạ,” chỉ mong được đấu võ, đánh đến lúc chán chê mới thỏa lòng, còn được hay thua chẳng cần để ý tới, đúng là đã đạt tới đỉnh cao của “đấu đạo.” Y giơ ta chào từ biệt Kiều Phong, quay sang Bao Bất Đồng:

– Tam ca, nghe nói công tử gia đến chùa Thiếu Lâm, ở đó người đông, thể nào cũng có đánh nhau, để tiểu đệ đến xem thế nào. Các người thủng thẳng đi sau.

Y sợ mất cơ hội giao đấu, không đợi Bao Bất Đồng trả lời vội vàng chạy đi. Bao Bất Đồng cao giọng ngâm nga:

“Đi thôi chớ ở làm gì,

Tài ta thua sút chẳng bì được ai.

Liệu còn mặt mũi nào đây,

Luyện mươi năm nữa dễ đâu bằng người.

Chi bằng bỏ cuộc cho rồi,

Tiếng tăm đem đổ xuống ngòi nước kia.”

Y vừa ngâm vừa hiên ngang đi thẳng, xem ra thua nhưng vẫn đầy vẻ tiêu sái. Vương Ngữ Yên quay sang nói với A Châu, A Bích:

– Tam ca, tứ ca đều đi cả rồi, mình cũng đi đến đó kiếm… kiếm anh ta chứ?

A Châu cúi đầu đáp:

– Người trong Cái Bang ở đây muốn thương lượng chuyện hệ trọng của họ, chúng mình hãy về thành Vô Tích rồi tính sau.

Nàng quay sang Kiều Phong nói:

– Kiều bang chủ, ba người chúng tôi xin cáo từ.

Kiều Phong gật đầu:

– Ba vị tự tiện.

Từ phía bang chúng Cái Bang ở phía đông đột nhiên bước ra một người ăn mày tướng mạo thanh nhã, vênh mặt lên nói:

– Khải bẩm bang chủ, mối đại thù chết thảm của Mã phó bang chủ chưa báo được, sao bang chủ lại tùy tiện thả kẻ địch ra là sao?

Mấy lời nói ra vẻ như lễ độ nhưng phong cách y dồn ép không phải là lời của một hạ thuộc nói với cấp trên. Kiều Phong đáp:

– Chúng ta đến Giang Nam, chính là vì muốn báo thù cho Mã nhị ca. Thế nhưng mấy ngày qua ta đã cố gắng tra xét, biết được hung thủ giết hại Mã nhị ca chưa chắc đã là Mộ Dung công tử.

Người ăn mày trung niên kia tên Toàn Quan Thanh, ngoại hiệu Thập Phương Tú Tài,(14.5) là kẻ túc trí đa mưu, võ công cao cường. Y là đệ tử tám túi hiện đang chưởng quản Đại Trí phân đà, địa vị trong bang chỉ kém lục đại trưởng lão.

Toàn Quan Thanh hỏi:

– Bang chủ thấy những gì mà cho là như thế?

Vương Ngữ Yên và A Châu, A Bích đang toan ra đi, bỗng thấy trong Cái Bang có người đề cập đến Mộ Dung Phục, cả ba đều rất quan hoài nên đều đứng nép sang một bên lắng nghe. Chỉ nghe Kiều Phong đáp:

– Ta cũng chỉ đoán vậy thôi chứ chưa nắm được chứng cớ gì.

Toàn Quan Thanh nói:

– Không biết bang chủ suy đoán thế nào, bọn thuộc hạ chúng tôi muốn được biết đến.

Kiều Phong đáp:

– Khi ta ở Lạc Dương, nghe thấy Mã nhị ca bị chết vì công phu Tỏa Hầu Cầm Nã Thủ, lập tức nghĩ ngay đến nhà Cô Tô Mộ Dung có câu “dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân,” những tưởng môn Tỏa Hầu Cầm Nã Thủ của Mã nhị ca thật là thiên hạ không ai sánh kịp, trừ nhà Mộ Dung ra, không thể một ai dùng chính tuyệt kỹ của Mã nhị ca giết y được.

Toàn Quan Thanh nói:

– Quả đúng như thế.

Kiều Phong nói tiếp:

– Thế nhưng mấy ngày gần đây, ta càng lúc càng thấy rằng những điều mình nghĩ trước kia chưa hẳn đã đúng, bên trong còn nhiều điều khúc mắc khác.

Toàn Quan Thanh nói:

– Chúng huynh đệ ai nấy mong được nghe cho rõ ràng, mong bang chủ mở lối cho.

Kiều Phong nghe thấy giọng y có chiều bất thiện, lại thấy số đông bang chúng vẻ mặt khác thường, trong bang hẳn đã phát sinh biến cố trọng đại, bèn hỏi lại:

– Truyền Công, Chấp Pháp hai vị trưởng lão đâu?

Toàn Quan Thanh đáp:

– Thuộc hạ hôm nay chưa gặp hai vị trưởng lão.

Kiều Phong hỏi tiếp:

– Thế Đại Nhân, Đại Tín, Đại Dũng, Đại Lễ bốn đà chủ đâu cả rồi?

Toàn Quan Thanh nghiêng qua hỏi một tên đệ tử bảy túi ở phía tây bắc:

– Trương Toàn Tường, sao các đà chủ nhà ngươi không thấy tới?

Gã đệ tử bảy túi kia ấp úng:

– À… à… thuộc hạ không biết.

Kiều Phong biết Đại Trí phân đà đà chủ Toàn Quan Thanh là người tâm kế, lo liệu việc gì cũng nhanh nhảu, là một hạ thuộc cực kỳ đắc lực của mình, bây giờ tính chuyện biến loạn sẽ thành một kẻ địch thật lợi hại, thấy Trương Toàn Tường lộ vẻ sượng sùng, nói năng lúng túng, mắt không dám nhìn thẳng vào mặt mình, bèn quát lên:

– Trương Toàn Tường, ngươi sát hại bản đà phân đà chủ rồi, phải không?

Trương Toàn Tường hoảng hốt vội chối:

– Không phải, không phải! Phân đà chủ vẫn bình thường chưa chết, chưa chết! Chuyện đó… không liên quan gì đến tôi, không phải tôi làm.

Kiều Phong gay gắt nói:

– Thế thì ai làm?

Câu nói đó tuy không lớm lắm nhưng đầu vẻ uy nghiêm. Trương Toàn Tường run như cầy sấy, đưa mắt nhìn Toàn Quan Thanh. Kiều Phong biết là đã có biến loạn, Truyền Công, Chấp Pháp các trưởng lão nếu như chưa chết, thì cũng đang lâm vào cảnh cực kỳ nguy hiểm, thời cơ nếu không nắm lấy sẽ mất ngay, bèn thở dài một tiếng, quay sang hỏi tứ đại trưởng lão:

– Bốn vị trưởng lão, chẳng hay có chuyện gì thế?

Bốn vị trưởng lão người nọ nhìn người kia, dường như muốn người khác lên tiếng trước. Kiều Phong thấy tình hình đó, biết rằng bốn vị trưởng lão cũng tham gia vào việc này, mỉm cười nói:

– Bản bang từ ta trở xuống, ai ai cũng lấy nghĩa khí làm trọng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN