Thiên Long Bát Bộ - Hồi 94: Hạnh tử lâm trung thương lược bình sinh nghĩa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 94: Hạnh tử lâm trung thương lược bình sinh nghĩa



Ai hay trăm sự đảo điên,

Một tay chèo chống oan khiên cũng đành.

Dẫu cho người đã phụ mình,

Tròn câu nghĩa khí giữ tình anh em.

Người đó trên lưng đeo năm cái túi vải, là đệ tử ngũ đại(15.1) trong Cái Bang. Y hốt hoảng bỏ chạy, không cần hỏi cũng biết là người đã giả truyền hiệu lệnh đánh lừa Hạng trưởng lão lên trên thuyền. Truyền Công, Chấp Pháp hai người nhìn nhau thở dài, không nói gì. Chỉ thấy bóng người thấp thoáng, một người đã phóng ra chặn gã đệ tử năm túi kia lại. Người đó mặt mũi hồng hào tay cầm quỉ đầu đao, chính là Ngô trưởng lão trong tứ đại trưởng lão, hậm hực quát:

– Lưu Trúc Trang, sao ngươi lại bỏ chạy?

Gã đệ tử ngũ đại kia run rẩy đáp:

– Tôi… tôi… tôi…

Y lập cập liên tiếp sáu bảy chữ “tôi” mà vẫn không nói thêm được tiếng thứ hai. Ngô trưởng lão nói:

– Chúng ta đã là đệ tử Cái Bang thì phải biết tuân thủ di pháp của tổ tông. Đại trượng phu hành sự, đúng thì nói đúng, sai thì nói sai, dám làm dám chịu.

Ông ta quay lại nói với Kiều Phong:

– Kiều bang chủ, bọn chúng tôi họp nhau bàn tính định truất phế chức vị bang chủ của ông. Chuyện này Tống Hề Trần Ngô bốn trưởng lão đều có tham dự. Chúng tôi sợ Truyền Công, Chấp Pháp hai vị trưởng lão không đồng ý nên tính kế giam hai người lại. Chuyện đó cũng vì đại nghiệp của bản bang nên đành phải mạo hiểm mà làm. Hôm nay tình thế bất lợi khiến ông chiếm được thượng phong, chúng tôi để ông toàn quyền xử trí. Ngô Trường Phong này ở trong Cái Bang đã ba mươi năm, ai cũng biết tôi không phải là phường tham sống sợ chết. Truyện được copy tại

Nói đến đây nghe choang một tiếng ông đã ném thanh quỉ đầu đao ra xa, hai tay khoanh trước ngực ra vẻ hiên ngang không sợ sệt gì cả. Ông ta dõng dạc nói ra âm mưu “truất phế bang chủ” khiến bang chúng ai nấy đều chấn động. Chuyện đó những người tham dự vào biến động này đều biết cả nhưng chẳng một ai dám nói thẳng ra, Ngô Trường Phong là người đầu tiên tiết lộ.

Chấp Pháp trưởng lão Bạch Thế Kính lớn tiếng nói:

– Tống Hề Trần Ngô bốn trưởng lão phản bội bang chủ, vi phạm điều thứ nhất của bang qui. Chấp pháp đệ tử, trói bốn người đó lại.

Các đệ tử chấp pháp thủ hạ của ông ta liền lấy dây gân bò trói Ngô Trường Phong trước. Ngô Trường Phong mỉm cười đứng yên không chống cự gì cả. Kế đó Tống Hề hai trưởng lão cũng vứt bỏ binh khí, bó tay chịu trói.

Trần trưởng lão bộ mặt thật là khó coi, lầm bầm:

– Đồ khiếp nhược! Tất cả xông lên chắc gì đã thua, có điều ai cũng sợ Kiều Phong.

Y nói quả không sai, ngay khi Toàn Quan Thanh vừa bị chế ngự, những người tham dự mật mưu nếu cùng ùa lên thì Kiều Phong không khỏi quả bất địch chúng. Ngay cả khi Chấp Pháp, Truyền Công hai trưởng lão cùng Đại Nhân, Đại Nghĩa, Đại Tín, Đại Dũng, Đại Lễ năm đà chủ cùng đến nơi thì số phản loạn vẫn đông hơn. Thế nhưng Kiều Phong hiên ngang đứng trước mặt mọi người, tự nhiên sinh uy, nên không một ai dám xông vào thành thử bỏ qua cơ hội, ai nấy đành thúc thủ.

Đến khi Tống Hề Ngô ba trưởng lão đã bị trói rồi, Trần trưởng lão có quyết tâm đánh một trận thì vào thế một bàn tay không vỗ thành tiếng được. Y thở dài vứt chiếc bao vải để cho hai tên đệ tử chấp pháp lấy gân bò buộc cổ tay, cổ chân lại.

Lúc đó trời đã tối đen, Bạch Thế Kính sai đệ tử đốt củi lên, ánh lửa bập bùng chiếu vào mặt những người bị trói, ai nấy ủ rũ đầy vẻ chán chường. Bạch Thế Kính chăm chăm nhìn Lưu Trúc Trang nói:

– Việc làm của ngươi có còn xứng đáng là đệ tử Cái Bang chăng? Ngươi tự liệu lấy hay phải để người ngoài ra tay?

Lưu Trúc Trang lắp bắp:

– Tôi… tôi…

Y không nói nên lời nhưng tay rút đơn đao ở bên mình ra toan tự vẫn nhưng tay run lên bần bật, không sao đưa lên cắt cổ được. Một tên đệ tử chấp pháp quát lớn:

– Thật là đồ vô dụng, vậy mà sao ngươi ở trong Cái Bang được lâu đến thế.

Y nắm tay Lưu Trúc Trang, dùng sức cứa mạnh một cái cắt đứt yết hầu. Lưu Trúc Trang gượng nói:

– Tôi… cám… cám ơn.

Rồi tắt thở. Thì ra qui củ trong Cái Bang, nếu như phạm phải bang qui bị xử tử hình, nếu tự mình cắt cổ thì người trong bang vẫn coi là anh em, một khi chết rồi bao nhiêu tội nghiệt xóa sạch. Còn như để cho chấp pháp đệ tử phải ra tay thì bao nhiêu tội lỗi vĩnh viễn không bao giờ hết. Mới rồi gã đệ tử chấp pháp thấy Lưu Trúc Trang quả có ý tự vẫn có điều không có sức mà làm nên tới giúp y một tay.

Đoàn Dự cùng Vương Ngữ Yên, A Châu, A Bích bốn người vô ý chứng kiến một trường đại biến trong nội bộ Cái Bang, đều cảm thấy mình là người ngoài xem trộm chuyện riêng của người ta thật không phải chút nào, thế nhưng nếu bây giờ rút lui không khỏi khiến cho người trong Cái Bang nghi kỵ, đành phải ngồi xa xa làm như không quan tâm đến. Trước mắt thấy Lý Xuân Lai và Lưu Trúc Trang hai người đổ máu chết tại đương trường, còn Tống Hề Trần Ngô bốn trưởng lão mới đây uy phong lẫm lẫm, nay đã bị trói ngồi kia, e rằng sẽ còn nhiều biến cố kinh tâm động phách khác nữa.

Bốn người nhìn nhau thấy mình ở vào hoàn cảnh thật khó xử. Đoàn Dự và Kiều Phong kết nghĩa kim lan, khi Phong Ba Ác trúng độc rồi chính Kiều Phong tự mình mở miệng bảo đưa thuốc giải khiến cho Vương Ngữ Yên và hai nàng Châu Bích đều có lòng cảm kích, lúc này thấy ông bình định được đám phản loạn, chế ngự tất cả bọn nghịch tặc kia ai nấy đều cảm thấy hoan hỉ.

Về phần Kiều Phong ông ngồi chết lặng ở một bên, không thấy chút gì vui mừng là đã thắng lợi. Ông nghĩ mình từng chịu ơn sâu của Uông bang chủ đã truyền chức vị bang chủ cho mình, chấp chưởng Cái Bang trong tám năm qua trải không biết bao nhiêu phong ba bão táp, trong thì hòa giải phân tranh, ngoài thì đánh lui cường địch, trước sau hết lòng hết dạ chăm lo không có chút tư tâm nào. Trong bấy nhiêu năm ông chỉnh đốn lại cho bản bang ngày thêm hưng vượng, danh tiếng trên giang hồ nổi như cồn, nghĩ lại phận mình chỉ có công mà không có tội, sao thật bất ngờ có bao nhiêu người âm mưu phản loạn là thế nào?

Nếu bảo là Toàn Quan Thanh mang dạ xấu xa toan tính chuyện khuynh loát bản bang, thì sao những nguyên lão như Tống trưởng lão, Hề trưởng lão… hoặc người tính tình thẳng thắn như Ngô trưởng lão cũng tham gia vào chuyện này? Chẳng lẽ mình vô ý làm chuyện gì không phải với anh em cho chí mình cũng không hay biết?

Bạch Thế Kính dõng dạc nói:

– Hỡi các anh em, Kiều bang chủ kế nhiệm Uông bang chủ làm thủ lãnh bản bang, chẳng phải là dùng mưu dùng chước mà đoạt lấy, dùng thủ đoạn bất chính chiếm được địa vị. Năm xưa Uông bang chủ đã thử ông ta ba chuyện khó khăn, sai lập bảy đại công lao lúc đó mới truyền thụ Đả Cẩu Bổng. Năm xưa Thái Sơn đại hội, bản bang bị người ta vây đánh, ở vào cảnh ngộ cực kỳ nguy hiểm, đều nhờ Kiều bang chủ đánh bại chín tên cường địch mới chuyển nguy thành an, chuyện đó nhiều anh em đã chính mắt thấy rồi.

Trong tám năm qua, danh tiếng bản bang càng lúc càng nổi, ai mà chẳng biết đó là nhờ công Kiều bang chủ chủ trì. Kiều bang chủ đãi người nhân nghĩa, xử sự công minh, chúng ta ủng hộ còn chưa xong, lại có kẻ tâm địa mờ tối mưu toan phản loạn? Toàn Quan Thanh, ngươi nói ra cho mọi người cùng nghe nào!

Toàn Quan Thanh bị Kiều Phong vỗ vào á huyệt, những lời Bạch Thế Kính nói ra y nghe rõ mồn một, nhưng không cách nào mở miệng trả lời. Kiều Phong bước lên vỗ nhẹ lên lưng y hai cái, giải huyệt cho y nói:

– Toàn đà chủ, Kiều Phong này làm chuyện gì không phải với các anh em, xin công khai tận mặt nói ra, không phải e ngại, cũng đừng úy kỵ làm chi.

Toàn Quan Thanh đứng nhỏm lên nhưng đùi vẫn còn tê dại, một bên gối lại khuỵu xuống lớn tiếng đáp:

– Chuyện không phải đối với anh em, lúc này ông chưa làm, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ làm.

Y nói xong câu đó lúc này mới gượng đứng lên được. Bạch Thế Kính nghiêm giọng quát:

– Chỉ nói năng láo lếu! Kiều bang chủ xử sự quang minh lỗi lạc, trước nay chưa từng làm chuyện sai quấy thì sau này cũng đâu có tệ bạc. Ngươi chỉ do một lời toàn vô chứng cớ như thế để sách động nhân tâm bội phản bang chủ. Ta nói thẳng cho mà nghe, cái tiếng đồn đó cũng đã đến tai ta rồi nhưng lão tử chỉ coi như lời bá láp, đánh cho cái đứa nói nhăng kia một quyền gãy ba rẻ xương sườn. Chỉ có đứa mê muội hồ đồ mới nghe lời đồn nhảm. Ngươi nói qua nói lại cũng chỉ có mấy câu đó, thôi mau tự xử đi cho xong.

Kiều Phong nghĩ thầm: “Thì ra ở sau lưng ta đã có những lời bất lợi, Bạch trưởng lão đã nghe thấy rồi, có điều không tiện nói cho ta hay, thế thì hẳn là chuyện khó nghe lắm. Đại trượng phu đâu có chuyện gì phải dấu không nói cho người khác nghe được?” Ông bèn từ tốn nói:

– Bạch trưởng lão, ông không phải gấp gáp, cứ để cho Toàn đà chủ từ đầu chí cuối, nói rõ ràng minh bạch xem ra sao. Ngay cả Tống trưởng lão, Hề trưởng lão cũng chống lại tôi, ắt hẳn Kiều Phong này có chuyện gì không phải.

Hề trưởng lão nói:

– Ta chống lại bang chủ quả là điều sai trái, ông không cần phải nói thêm. Khi nào tuyên án xong rồi, ta sẽ cắt cái đầu nằm trên cái cổ rụt này đưa lên ông là xong.

Lời nói ông ta nghe thật tức cười, có điều ai nấy nghe ra thật chua xót nên không ai nỡ cất tiếng cười cả. Bạch Thế Kính nói:

– Bang chủ nói vậy phải lắm. Toàn Quan Thanh, ngươi nói ra đi.

Toàn Quan Thanh thấy bốn vị trưởng lão Tống Hề Trần Ngô đồng mưu với mình đều đã bị trói, thật thua không còn đường gỡ nhưng sự đời còn nước còn tát, lớn tiếng nói:

– Mã phó bang chủ bị người ta sát hại, tôi tin là do sự sắp xếp của Kiều Phong.

Kiều Phong giật nảy người hoảng hốt hỏi lại:

– Cái gì?

Toàn Quan Thanh đáp:

– Ngươi xưa nay chán ghét Mã phó bang chủ, nên không thể không nhổ cái gai trong mắt càng sớm càng tốt để cho ngôi vị bang chủ của ngươi được yên ổn.

Kiều Phong chậm rãi lắc đầu:

– Không phải thế. Ta với Mã phó bang chủ giao tình tuy không thân thiết, nói năng không hợp tính nhau nhưng xưa nay chưa từng có ý muốn hại ông ta. Nói như thế có đất trời chứng giám, Kiều Phong này nếu có ý gia hại Mã Đại Nguyên thì để ta thân bại danh liệt, chịu ngàn vạn mũi dao để cho anh hùng thiên hạ phỉ nhổ.

Mấy câu đó nghe thật thành khẩn, đầy vẻ anh hùng khí khái không một ai dám tỏ vẻ hoài nghi. Toàn Quan Thanh lại tiếp:

– Thế tại sao tất cả chúng ta cùng kéo rốc xuống Cô Tô kiếm nhà Mộ Dung báo thù, ngươi nằng nặc hết lần này đến lần khác cấu kết với địch?

Y chỉ vào bọn ba người Vương Ngữ Yên nói:

– Ba cô này là gia nhân quyến thuộc của Mộ Dung Phục, ngươi chăm chăm bảo vệ.

Lại chỉ vào Đoàn Dự nói:

Thiên Long Bát Bộ Nguyên tác : Kim Dung Dịch giả: Nguyễn Duy Chính

– Còn gã này là bằng hữu của Mộ Dung Phục, ngươi lại kết làm anh em…

Đoàn Dự xua tay liên tiếp nói:

– Sai bét rồi, không phải vậy! Ta nào có phải là bằng hữu của Mộ Dung Phục, ta đã gặp Mộ Dung công tử bao giờ đâu? Còn ba vị cô nương này, nói là gia nhân thân thích của Mộ Dung công tử thì còn có lý, chứ nói là quyến thuộc thì chưa hẳn.(15.2)

Chàng nghĩ bụng Vương Ngữ Yên chỉ là “thân thích” của Mộ Dung Phục, chứ đâu đã là “quyến thuộc”, hai đằng khác xa không thể không biện bạch. Toàn Quan Thanh đáp:

– “Phi dã, phi dã” Bao Bất Đồng hiện là trang chủ Kim Phong Trang. Nhất Trận Phong Phong Ba Ác là trang chủ Huyền Sương Trang đều là hạ thuộc của Mộ Dung Phục, hai đứa đó nếu không được Kiều Phong giải vây thì một đứa đã bị loạn đao phân thi, một đứa trúng độc chết tươi rồi. Chuyện đó ai ai cũng chính mắt trông thấy, ngươi còn chối vào chỗ nào nữa đây?

Kiều Phong từ tốn đáp:

– Cái Bang chúng ta khai mở đã mấy trăm năm, được tôn kính trên chốn giang hồ, chẳng phải vì mình người đông thế mạnh, võ công cao cường mà vì chúng ta hành hiệp trượng nghĩa, chủ trì công đạo. Toàn đà chủ, ông trách ta che chở cho ba cô gái này quả là đúng lắm, ta thực sự có che chở cho họ, cũng chỉ vì ta quí trọng cái tiếng tăm của bản bang mấy trăm năm qua chẳng nỡ để cho thiên hạ anh hùng bảo là “các trưởng lão Cái Bang xúm nhau hiếp đáp ba cô gái nhỏ dại.” Tống Hề Trần Ngô bốn trưởng lão, có ai không là tiền bối vọng trọng võ lâm? Cái danh dự của Cái Bang và bốn trưởng lão, ông coi là nhẹ nhưng anh em trong bang có ai mà không coi trọng.

Mọi người nghe mấy câu đó, ai nấy liếc nhìn bọn Vương Ngữ Yên ba cô gái liễu yếu đào tơ đều cảm thấy thật là có lý, nếu việc mình làm khó mấy người này mà truyền ra ngoài thì danh thanh của Cái Bang bị tổn thương rất lớn. Bạch Thế Kính nói:

– Toàn Quan Thanh, ngươi còn gì để nói nữa chăng?

Ông quay sang nói với Kiều Phong:

– Bang chủ, cái thứ bạn đồ không biết đại thể này, không việc gì phải nhiều lời với chúng, cứ chiếu theo tội phản nghịch trong bang qui mà trừng trị.

Kiều Phong nghĩ thầm: “Bạch trưởng lão nhất quyết xử tử Toàn Quan Thanh càng sớm càng tốt để y khỏi thổ lộ chuyện bất lợi cho ta.” Ông dõng dạc nói:

– Toàn đà chủ lôi kéo được bây nhiêu người âm mưu nổi loạn, hẳn phải có nguyên nhân cực kỳ trọng đại. Đại trượng phu hành sự, đúng thì bảo đúng, sai thì bảo sai. Hỡi các anh em, Kiều Phong này làm gì sai sót, có gì không phải xin tất cả nói rõ cho nghe.

Ngô trưởng lão chép miệng thở dài nói:

– Bang chủ, hoặc ông là người đại gian hùng giả ngây giả điếc, hoặc là hảo hán tử bụng dạ thẳng thắn, Ngô Trường Phong này không thể nào biết được, ông hãy cứ đem ta ra giết đi cho xong.

Kiều Phong trong lòng càng thêm nghi hoặc, hỏi lại:

– Ngô trưởng lão, vì cớ gì ông lại bảo tôi là kẻ đại bịp là sao? Ông… ông… có chỗ nào mà lại có bụng nghi ngờ tôi?

Ngô Trường Phong lắc đầu nói:

– Chuyện này nói ra liên quan quá nhiều, nếu như truyền ra ngoài, Cái Bang không còn chỗ nào mà ngóc đầu lên được, người ta sẽ coi chúng ta chẳng còn ra gì nữa. Bọn ta vốn đã định một dao giết ngươi đi thế là xong.

Kiều Phong lại càng như rơi vào chốn mây mù, không hiểu đầu đuôi ra sao, lẩm bẩm:

– Vì sao vậy? Chuyện gì thế này?

Ông ngửng đầu lên nói:

– Ta cứu hai viên đại tướng thủ hạ của Mộ Dung Phục, các ông nghĩ ta cấu kết với họ, phải không nào? Thế nhưng các ông đã mưu tính phản loạn trước rồi, chuyện cứu người là về sau, hai chuyện này có liên can gì với nhau đâu? Hơn nữa, chuyện này sai đúng thế nào, lúc này đâu đã đoan quyết được, vì ta sớm biết Mã phó bang chủ không phải do Mộ Dung Phục làm hại.

Toàn Quan Thanh hỏi lại:

– Làm sao ngươi biết?

Câu hỏi đó y đã hỏi một lần rồi nhưng rồi hết chuyện nọ qua chuyện kia chưa có câu trả lời, lúc này y lại đề cập đến. Kiều Phong đáp:

– Ta nghĩ Mộ Dung Phục là đại anh hùng, hảo hán tử không lẽ lại ra tay sát hại Mã nhị ca.

Vương Ngữ Yên nghe Kiều Phong khen biểu ca mình là “đại anh hùng, hảo hán tử” khiến lòng mừng như trẩy hội, nghĩ bụng: “Vị Kiều bang chủ này quả thực là đại anh hùng, hảo hán tử.” Còn Đoàn Dự hơi chau mày nghĩ thầm: “Chưa chắc, chưa chắc! Mộ Dung Phục đã thấy gì là đại anh hùng, hảo hán tử đâu?”

Toàn Quan Thanh nói:

– Trong hai tháng qua, trên giang hồ cao thủ bị hại không phải là ít, đều chết vì thành danh tuyệt kỹ của chính mình, ai chẳng biết đó là độc thủ của nhà Mộ Dung đất Cô Tô. Hành vi tàn ác ra tay giết bằng hữu võ lâm như thế, có chỗ nào mà bảo là anh hùng hảo hán?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN