Thiên Long Bát Bộ - Hồi 104
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 104



Kiều Phong nói:

– Mã phó bang chủ quả thực bị ai giết, kẻ nào ăn cắp cái quạt để hãm hại Kiều mỗ, thể nào cũng phải tra xét cho tới ngọn tới ngành. Mã phu nhân, với thân thủ của họ Kiều này nếu như muốn đến quí phủ lấy gì thì chẳng bao giờ phải về không, lại đánh rơi cả vật trong người. Không nói trong nhà chỉ có ba người đàn bà, dẫu có hoàng cung nội điện, tướng phủ trướng soái, trong chốn thiên quân vạn mã mà Kiều mỗ muốn lấy chưa chắc đã không xong.

Mấy câu nói đó nghe thật hào hùng, Cái Bang ai cũng biết tài nghệ ông ta đều cảm thấy thật là hữu lý không ai bảo rằng nói ngoa. Mã phu nhân chỉ cúi đầu không nói lời nào.

– Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu,(16.10) hỡi các anh em, mình sẽ có ngày gặp lại. Kiều mỗ là người Hán cũng vậy, mà là người Khất Đan cũng vậy, quyết không bao giờ hại mạng người Hán đâu. Nếu vi phạm lời thề, nguyện như chiếc đao này.

Nói xong ông quay sang phía Đơn Chính lăng không chộp một cái. Đơn Chính chỉ thấy cổ tay tê buốt, ngón tay lỏng ra đơn đao đã bị Kiều Phong cướp mất rồi. Kiều Phong ngón cái và ngón giữa tay phải cong lại búng vào sống đao một cái, nghe coong một tiếng, thanh đao đã gãy làm hai, đầu đao văng ra mấy thước, cán đao vẫn còn ở trong tay. Ông quay qua nói với Đơn Chính:

– Xin lỗi!

Ông ném cán đao xuống đất, quay mình đi thẳng. Mọi người ai nấy ngạc nhiên, có người vội vàng gọi vói theo:

– Bang chủ khoan đi đã.

– Cái Bang toàn nhờ vào bang chủ chủ trì đại cuộc.

– Bang chủ mau quay lại đi.

Bỗng dưng nghe vù một tiếng, một chiếc gậy tre từ trên không ném xuống, chính là Kiều Phong cầm Đả Cẩu Bổng vứt trở lại. Từ trưởng lão giơ tay đón lấy, tay phải vừa cầm vào cây gậy tre, tự nhiên một luồng kình lực từ bàn tay chạy lên cánh tay, từ cánh tay lan ra toàn thân khiến ông bị chấn động mạnh chẳng khác gì bị sét đánh trúng. Ông ta vội buông ra, dư lực của chiếc gậy vẫn còn, cắm thẳng xuống đất.

Người trong Cái Bang cùng kinh hoảng kêu lên nhìn vào vật tối quan trọng của bản bang “thấy bổng như thấy bang chủ” kia, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Mặt trời lúc ấy vừa nhô lên, từng luồng ánh sáng ngoằn ngoèo từ những tàn cây xuyên qua kẽ lá, rọi vào Đả Cẩu Bổng sáng bóng như thoa dầu. Đoàn Dự kêu lên:

– Đại ca, đại ca! Cho tiểu đệ theo với.

Chàng cất bước chạy theo Kiều Phong nhưng chỉ được ba bước bỗng cảm thấy không thể nào rời Vương Ngữ Yên được, quay lại nhìn nàng một cái. Chỉ vừa nhìn một lần đã thấy lưu luyến tưởng như có nghìn vạn sợi dây tơ kéo chàng trở lại bên cạnh Vương Ngữ Yên nói:

– Vương cô nương, bây giờ các cô đi đâu đây?

Vương Ngữ Yên đáp:

– Biểu ca bị người ta vu oan, xem chừng chính anh ta cũng chưa biết, phải đi tìm cho anh ta hay mới được.

Đoàn Dự trong lòng chua xót, chẳng biết làm sao hơn nói:

– Ồ, ba vị đều là những cô nương trẻ tuổi, đi lại đường xa thật không nên, để tôi hộ tống các cô vậy nhé.

Chàng lại thêm một câu như tự giải thích cho mình:

– Đã từng nghe nhiều đến anh danh Mộ Dung công tử, tôi cũng mong được gặp y một lần.

Chỉ nghe Từ trưởng lão sang sảng nói:

– Làm thế nào để rửa hận cho Mã phó bang chủ, mình phải bàn tính cho kỹ càng. Có điều bản bang không thể một ngày vô chủ, Kiều… Kiều Phong đã đi rồi, chức vị bang chủ này do ai kế nhiệm là chuyện gấp rút không thể trì hoãn được. Cũng may tất cả mọi người đều có ở đây, vậy mình bàn tính luôn cho được việc.

Tống trưởng lão nói:

– Cứ như ý ta, tất cả bọn mình đi tìm Kiều bang chủ trở lại, xin ông ta hồi tâm chuyển ý, không nên từ nhiệm…

Ông ta nói chưa dứt câu bên phía tây đã có người kêu lên:

– Kiều Phong là Khất Đan Hồ Lỗ làm sao có thể làm thủ lãnh bọn ta được? Hôm nay tất cả còn nghĩ tới tình cũ nghĩa xưa, lần tới gặp lại đã thành cừu địch thể nào cũng vào thế nước lửa, một trận sống mái mới xong.

Ngô trưởng lão cười khẩy hỏi lại:

– Ngươi thử xem có sống mái nổi với Kiều bang chủ hay không?

Người kia giận dữ đáp:

– Một mình ta đánh y không lại nhưng mười người thì sao? Mười người không xong thì một trăm người? Nghĩa sĩ Cái Bang trung tâm báo quốc, không lẽ thấy địch lại rụt đầu rụt cổ?

Mấy câu của y quả khẳng khái hiên ngang, trong đám phía tây không ít kẻ hò reo tán thưởng. Tiếng reo hò chưa dứt bỗng phía tây bắc có tiếng người lạnh tanh nói:

– Cái Bang hẹn người ta đến Huệ Sơn, bỏ hẹn không đến thì ra thập thò tụ hội nơi đây, ha ha ha, thật quả nực cười!

Giọng đó phát âm không đúng, vừa như lưỡi đầy mồm, lại như mũi bị nghẹt, sắc nhọn như dao đâm vào tai, nghe thật khó chịu. Đại Nghĩa phân đà Tưởng đà chủ, Đại Dũng phân đà đà chủ cùng kêu “chao ôi” một tiếng nói:

– Từ trưởng lão, bọn ta lỡ mất ước hội, bọn đối đầu đã tìm đến đây rồi.

Đoàn Dự cũng nhớ lại lúc ban ngày mới gặp Kiều Phong ở tửu lâu từng nghe thấy có người đến bẩm báo với ông ta ước định ngày mai sáng sớm cùng với người của Nhất Phẩm Đường của nước Tây Hạ gặp nhau tại Huệ Sơn. Khi đó Kiều Phong xem chừng quá ư gấp rút nhưng cũng bằng lòng, bây giờ đã qua giờ Mão, phần lớn người trong Cái Bang không biết có cuộc hẹn này, mà nếu có biết thì cũng đang lo việc đại sự trong bang, không ai để ý gì tới ước hội nữa, bây giờ nghe đối phương mỉa mai mới giật mình nhớ lại.

Từ trưởng lão hỏi liên tiếp:

– Ước hội gì thế? Bên kia là ai?

Ông đã lâu không nhúng tay vào sự vụ trong bang nên hoàn toàn không hay biết gì cả. Chấp Pháp trưởng lão hỏi nhỏ Tưởng đà chủ:

– Có phải Kiều bang chủ bằng lòng gặp họ hay chăng?

Tưởng đà chủ đáp:

– Đúng thế, có điều thuộc hạ đã phụng mệnh Kiều bang chủ phái người đến Huệ Sơn yêu cầu đối phương hoãn lại bảy ngày.

Người nói giọng khó nghe kia quả là thính tai, Tưởng đà chủ chỉ nói nhỏ mấy câu y đã nghe được nói:

– Đã ước hẹn rồi, đâu có thể nào hoãn lại bảy ngày, tám ngày gì được? Hoãn lại nửa giờ cũng không được?

Bạch Thế Kính giận dữ nói:

– Cái Bang chúng ta đường đường là một bang hội của Đại Tống, có sợ gì quân Hồ Lỗ Tây Hạ? Chỉ vì bản bang đang có việc trọng yếu nên không thể chu toàn công việc với bọn chuột nhắt các ngươi. Thay đổi ước hội cũng là chuyện thường, có gì mà phải lầu bầu? Text được lấy tại [.c]om

Đột nhiên từ trong rừng hạnh bay ra một người nằm thẳng cẳng dưới đất không cục cựa. Người đó mặt mũi máu me bê bết, cổ họng đã bị cắt đứt, chết từ bao giờ, người trong Cái Bang nhận ra chính là Tạ phó đà chủ của Đại Nghĩa phân đà. Tưởng đà chủ vừa kinh hoàng vừa tức tối nói:

– Tạ huynh đệ do tôi sai đi thay đổi kỳ hẹn.

Chấp Pháp trưởng lão nói:

– Từ trưởng lão, bang chủ không có mặt nơi đây, xin trưởng lão tạm nắm quyền bang chủ.

Ông ta không muốn tiết lộ chuyện trong bang vô chủ để khỏi bị đối phương coi nhẹ. Từ trưởng lão hội ý nghĩ thầm lúc này nếu mình không đứng ra thì sẽ không có ai chủ trì đại cục bèn dõng dạc nói:

– Người ta thường nói hai nước đang giao tranh thì không chém sứ giả. Tệ bang phái người lại xin đổi hẹn kỳ, sao lại giết y là sao?

Giọng lạnh lẽo kia trả lời:

– Người này thần thái phách lối, nói năng vô lễ gặp tướng quân bên ta không chịu quì lạy nên đâu để y sống được?

Người của Cái Bang nghe thế ai nấy nổi sùng, lắm người cất tiếng chửi rủa ồn cả lên. Từ trưởng lão đến lúc này vẫn chưa biết đối phương là hạng người gì, nghe Bạch Thế Kính gọi là “Tây Hạ Hồ Lỗ”, người kia lại nói “tướng quân bên ta” khiến ông càng không biết đâu mà mò bèn nói:

– Ngươi thập thò lấp ló sao không dám ra mặt? Nói năng lếu láo chỉ giỏi tài huênh hoang là sao?

Người kia cười sằng sặc nói:

– Đứa nào mới là thập thò lấp ló nơi rừng hạnh?

Bỗng từ đằng xa có tiếng kèn kêu u u, rồi nghe văng vẳng cách chừng vài dặm có tiếng một đoàn ngựa chạy. Từ trưởng lão ghé tai hỏi nhỏ Bạch Thế Kính:

– Bọn này là bọn nào? Có chuyện gì thế?

Bạch Thế Kính cũng thì thầm:

– Nước Tây Hạ có một võ quán gọi là Nhất Phẩm Đường do quốc vương nước đó lập ra chiêu tập những kẻ võ công cao cường dùng trọng lễ cung phụng để dụ họ truyền thụ võ nghệ cho quân quan.

Từ trưởng lão gật đầu nói:

– Nước Tây Hạ chỉnh đốn binh mã, luyện tập võ nghệ, chẳng phải có ý dòm ngó giang sơn nhà Đại Tống hay sao?

Bạch Thế Kính nói nhỏ:

– Chính là thế đó. Phàm những người đã vào được Nhất Phẩm Đường đều phải là võ công đệ nhất thiên hạ. Chỉ huy Nhất Phẩm Đường là một vị vương gia, được phong tới chứ Chinh Đông Đại Tướng Quân, tên đâu là Hách Liên Thiết Thụ.

Cứ theo như anh em Dịch Đại Bưu được bản bang phái qua Tây Hạ dò thám báo về, gần đây Hách Liên Thiết Thụ dẫn các võ sĩ trong quán đi qua Biện Lương triều kiến Thái Hậu và hoàng thượng nhà Đại Tống chúng ta.

Thế nhưng triều kiến chỉ là giả vờ, thực ra là đi dò thám hư thực ra sao. Bọn chúng biết bản bang là một trong những cây cột lớn của võ lâm Đại Tống nên định ra tay tiêu diệt, trước là để gây uy thế, sau là khi đưa binh xâm phạm biên giới sẽ dễ dàng thẳng đường tiến vào.

Từ trưởng lão trong bụng hãi thầm hạ giọng:

– Cái kế đó thật là ác độc.

Bạch Thế Kính đáp:

– Gã Hách Liên Thiết Thụ kia rời Biện Lương liền đến tổng đà của chúng ta ở Lạc Dương. Cũng may khi đó Kiều bang chủ dẫn tất cả chúng ta đi Giang Nam để báo thù cho Mã phó bang chủ nên bọn Tây Hạ không kiếm được gì. Thế nhưng bọn chúng không chịu bỏ cuộc cũng đuổi theo xuống Giang Nam, sau cùng định ước hội với Kiều bang chủ.

Từ trưởng lão trầm ngâm rồi nói:

– Nếu như vậy bọn chúng tính toán trước là tiêu diệt Cái Bang, không chừng sau đó sẽ tấn công chùa Thiếu Lâm rồi đánh cho các môn phái Trung Nguyên một trận tan tành.

Bạch Thế Kính nói:

– Nói thì nói vậy nhưng bọn võ sĩ Tây Hạ có làm được không lại là chuyện khác. Bọn chúng được bao nhiêu mà phách lối làm vậy? Kiều bang chủ cũng biết ít nhiều, khổ nỗi ông ta ở lúc khẩn cấp quan đầu này…

Nói tới đây ông ta cảm thấy không ổn nên ngừng lại không nói nữa. Khi đó tiếng chân kéo tới đã gần, nghe thấy ba tiếng kèn gấp rút nổi lên, tám con tuấn mã chia ra hai hàng chạy thẳng vào rừng. Tám người ngồi trên lưng ngựa đều cầm giáo dài, trên đầu giáo có treo một lá cờ nhỏ, mũi giáo lấp lánh, phía bên trái trên bốn lá cờ có thêu hai chữ “Tây Hạ” bằng chỉ trắng còn bên phải thì là hai chữ “Hách Liên”, ngoài ra còn thêu những chữ Tây Vực ngoằn ngoèo. Kế đó lại có tám con ngựa khác chia thành hai hàng chạy vào, trên lưng ngựa bốn người cầm kèn, bốn người đánh trống.

Người của Cái Bang ai nấy cau mày: “Họ giàn trận chẳng khác gì hai bên giao binh chứ nào có phải anh hùng hảo hán trong võ lâm gặp gỡ đâu?” Theo sau đoàn kèn trống là tám võ sĩ Tây Hạ. Từ trưởng lão thấy tám gã này chỉ nhìn thoáng đã biết đều là võ công thượng thừa nghĩ bụng: “Xem ra đây là những nhân vật trong Nhất Phẩm Đường.”

Tám tên võ sĩ đó chia ra đứng hai bên, kế đó một người cưỡi ngựa chậm rãi đi vào. Người đó mặc cẩm bào màu đỏ, tuổi chừng ba mươi tư, ba mươi nhăm, mũi khoằm khoằm để râu mép chảy sang hai bên. Theo sau y là một người thân hình cực cao, mũi to xù vừa vào trong rừng đã quát lớn:

– Chinh Đông Đại Tướng Quân của Tây Hạ giá lâm, bang chủ Cái Bang mau ra bái kiến.

Giọng nói nghe quái đản chính là người hồi nãy mới nói chuyện. Từ trưởng lão nói:

– Bang chủ bản bang không có mặt nơi đây, lão hủ thay mặt bang chủ trông coi bang vụ. Anh em Cái Bang là thảo mãng trên chốn giang hồ, nếu tướng quân nước Tây Hạ dùng khách lễ để gặp gỡ thì anh em chúng tôi không dám vói cao. Xin mời tướng quân đi bái hội vương công quan trưởng nhà Đại Tống chứ đừng đến gặp bọn ăn mày xin cơm thừa canh cặn này làm gì. Còn như dùng thân phận đồng đạo võ lâm gặp nhau, tướng quân từ xa đến là khách, xin mời xuống ngựa xử với nhau theo lễ tân chủ.

Mấy câu nói đó không hạ mình mà cũng không ngạo mạn, cũng không đắc tội với đối phương, lại giữ được vai trò của mình. Ngưới trong Cái Bang đều nghĩ thầm: “Đúng là gừng càng già càng cay, Từ trưởng lão xử sự thật đúng phép.”

Gã mũi to lại nói:

– Nếu như bang chủ quí bang không có nơi đây thì tướng quân chúng ta không thể dùng lễ đãi các ngươi được.

Y liếc qua nhìn thấy cây gậy đánh chó còn cắm dưới đất biết đó là vật rất quan trọng của Cái Bang bèn nói:

– Ồ, cái gậy tre kia xanh biếc sáng bóng thế này lấy đem về làm cán chổi thì thật tốt quá.

Y vung tay một cái chiếc roi ngựa liền tung ra cuốn vào Đả Cẩu Bổng.

Người trong Cái Bang cùng quát tháo:

– Cút ra mau!

– Con bà ngươi!

– Đồ Thát tử chó má!

Chiếc roi của y sắp sửa cuốn vào cây gậy đánh chó, đột nhiên thấp thoáng có một bóng người đã phóng xéo ra, chặn ngay trước Đả Cẩu Bổng, vươn cánh tay để cho chiếc roi ngựa cuốn lấy. Người đó co tay lại, gã mũi to không còn cách nào ngồi vững trên yên được nữa phải nhảy chồm tới đứng xuống đất. Hai người cùng sử kình, nghe soẹt một tiếng chiếc roi đứt ra làm hai. Người đó vòng tay cầm lấy cây gậy không nói không rằng quay trở về chỗ cũ.

Mọi người nhìn ra thấy ông ta lụ khụ hom hem, chính là Truyền Công trưởng lão. Ông ta võ công rất cao cường, bình thời ít nói nhưng khi món trọng khí của Cái Bang bị nguy nan, lập tức xông ra bảo vệ, chỉ trong một chiêu đã kéo được gã mũi to rơi xuống đất lại giựt chiếc roi ngựa đứt đôi xem như đối phương đã thua rồi.

Gã mũi to tuy bị thất thế nhưng vẫn thản nhiên như không nói:

– Bọn ăn mày ăn nhặt quả nhiên tính khí hẹp hòi, đến một khúc tre cũng chẳng chịu cho ai.

Từ trưởng lão nói:

– Các anh hùng hảo hán nước Tây Hạ định ước hội với tệ bang là để làm gì?

Gã kia đáp:

– Tướng quân chúng ta nghe nói bọn ăn mày của Trung Nguyên có hai tài vặt, một là phép dùng gậy đập mèo, hai là mười tám cách bắt rắn nên muốn xem chơi.

Người trong Cái Bang nghe y nói ai nấy đều sôi gan, gã này rõ ràng có ý nhục mạ, cố ý đổi Đả Cẩu Bổng Pháp thành Đả Miêu Bổng Pháp, đem Hàng Long Thập Bát Chưởng đổi thành Hàng Xà Thập Bát Chưởng, xem ra buổi gặp gỡ hôm nay không thể tránh khỏi được một phen ác đấu sống chết, mất còn.

Trong khi quần cái hò la chửi rủa, Từ trưởng lão, Truyền Công trưởng lão, Chấp Pháp trưởng lão các người trong bụng bồn chồn nghĩ thầm: “Môn Đả Cẩu Bổng Pháp và Hàng Long Thập Bát Chưởng xưa nay chỉ một mình bang chủ biết sử dụng, bọn đối đầu hẳn cũng đã nghe tiếng hai môn tuyệt kỹ này, vậy và vẫn nhơn nhơn đến khiêu chiến e rằng không phải dễ đối phó.” Từ trưởng lão nói:

– Nếu các ngươi muốn xem phép dùng gậy đập mèo và mười tám cách bắt rắn của bản bang thì cũng chẳng khó khăn chi, miễn là đem ra đây mấy con mèo mướp hoặc vài con rắn lột sẽ coi bọn ăn mày chúng ta đối phó cho mà xem. Các hạ học võ mèo hay học võ rắn?

Ngô trưởng lão bật cười ha hả nói:

– Đối phương là rồng thì bọn ta hàng long. Đối phương là rắn, ăn mày chỉ cần thò tay là bắt được.

Gã mũi to cãi cũng lại thua, đang suy nghĩ để châm chọc lại thì từ đằng sau y có tiếng người ồm ồm:

– Đánh mèo cũng được mà bắt rắn cũng xong, ra đây! Ra đây! Ai có giỏi ra đây đánh với ta một trận nào?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN