Thiên Long Bát Bộ
Hồi 302
Giọng nàng hết sức khẽ, chỉ tự nói một mình nhưng trong ngữ khí chứa đầy vẻ tức tối. Đoàn Diên Khánh trong lòng nguội lạnh nghĩ thầm: “Hóa ra không phải Quan Âm bồ tát mà chỉ là một người đàn bà Bãi Di bị người Hán ruồng rẫy.”
Bãi Di là một chủng tộc lớn của Đại Lý, giống người này đàn bà phần lớn xinh đẹp, da dẻ trắng trẻo nhưng đàn ông thì yếu đuối, nhân số lại ít nên hay bị người Hán hiếp đáp. Người đàn bà kia đi càng lúc càng gần, Đoàn Diên Khánh chợt nghĩ: “Không phải rồi, người Bãi Di tuy con gái nổi tiếng là đẹp nhưng làm gì có ai trông như thần tiên thế này! Huống chi áo trên người dường như là lụa bạch, người Bãi Di lấy đâu ra quần áo tinh nhã như thế? Đây hẳn là bồ tát hóa thân, ta… ta không nên bỏ lỡ cơ hội.”
Y lúc đó ở vào tình trạng cận kề sống chết, cùng đường chỉ có bồ tát hiện ra thì mới giải thoát cho y khỏi khốn cảnh được thôi, ở vào tình trạng, thấy Phật bà càng lúc càng xa, hết sức nhỏm dậy định kêu lên:
– Xin bồ tát cứu tôi với!
Thế nhưng yết hầu đã đứt rồi nên chỉ tru lên được mấy tiếng u ú. Người đàn bà áo trắng thấy dưới gốc cây bồ đề có tiếng sột soạt, quay đầu lại, thấy trong đống đất cát có một vật gì người chẳng ra người, thú chẳng ra thú đang vùng vẫy, nhìn kỹ lại thấy đó là một gã ăn mày thối tha, thân thể đầy máu me thật kinh tởm. Nàng đến gần thêm chút nữa, nhìn kỹ thấy tên ăn mày đó trên đầu trên cổ, tay chân chỗ nào cũng đầy vết thương còn đang rỉ máu, ròi bọ lúc nhúc xông mùi gớm ghiếc.
Người đàn bà đó lúc này tấm lòng thù hận lên đến cực điểm, quyết ý báo thù cái tính trăng hoa của đức ông chồng, càng hết sức muốn làm cho mình trở nên nhơ nhớp. Nàng nhìn thấy gã ăn mày hình dạng ghê rợn như thế, lúc đầu cũng kinh hãi định bỏ chạy nhưng chợt nghĩ lại: “Ta định đi kiếm một người xấu xí nhất trần gian, ô uế không đâu bằng, ti tiện hết chỗ nói để trao thân cho y. Ngươi là vương gia, là đại tướng quân, đã vậy ta gần gũi với tên ăn mày cho biết.”
Nàng không nói một lời, từ từ cởi bỏ y phục, đến trước mặt Đoàn Diên Khánh, buông mình vào trong lòng y, đưa bàn tay trắng muốt như cánh sơn trà ra ôm lấy cổ…
Một đám mây lững lờ bay ngang, tưởng như Hằng Nga e thẹn nên vẫy vầng mây lại che cho mình để khỏi nhìn thấy tình cảnh kỳ quái của người đàn bà cao quí đem tấm thân kiều diễm như những cánh hoa kia trao cho một kẻ ăn mày người đầy máu me bê bết.
Bạch y nữ tử đi đã lâu rồi, Đoàn Diên Khánh vẫn mơ màng tưởng chừng trong giấc mộng, thật hay hư? Vì bản thân y thần trí mơ màng, hay là bồ tát giáng trần thực sự? Mũi y vẫn còn ngửi thấy mùi thơm dìu dịu từ thân hình người đàn bà áo trắng, nghiêng qua trên đất vẫn còn mấy chữ y dùng ngón tay vạch lên:
– Bà có phải là Quan Thế Âm Bồ Tát chăng?
Y viết mấy chữ đó hỏi nàng, vị bồ tát đó gật đầu. Đột nhiên mấy giọt nước nhỏ xuống bên cạnh những hàng chữ, đó là nước mắt của người đàn bà kia, hay là nước cam lồ của Phật bà rưới lên người y? Đoàn Diên Khánh từng nghe người ta kể rằng, Phật Quan Âm thường hiện thành nữ thân, phổ độ cho chúng sinh đang trầm luân trong bể khổ, là vị bồ tát từ bi hơn hết. Y nghĩ thầm: “Nhất định đây là Quan Thế Âm bồ tát hóa thân, đến điểm hóa cho ta, bảo ta đừng thất vọng. Ta không phải người thường, ta là chân mệnh thiên tử, nếu không sao lại gặp được Phật bà?”
Đoàn Diên Khánh đang ở trong cảnh dở sống dở chết, đột nhiên được vị Quan Âm bồ tát tóc dài hiện ra an ủi, lập tức tinh thần phấn khởi, tin tưởng thiên mệnh đã đến với mình, ngày sau ắt lên ngôi báu, những nguy nan trước mắt thể nào cũng qua. Y trong lòng kiên định thấy một tia sáng lóe lên trước mặt, sáng hôm sau không còn hỏi xem Khô Vinh đại sư đã xuất định chưa, quì xuống gốc cây bồ đề lạy tạ ân đức của Phật Bà Quan Âm, bẻ hai cành cây làm nạng kẹp dưới nách lặng lẽ ra đi.
Y không dám ở trong địa giới Đại Lý mà xuống tận vùng hoang dã phương nam, dưỡng thương khỏi rồi, khổ luyện võ công gia truyền. Năm năm đầu tiên chỉ tập dùng trượng thay chân, đem công phu Nhất Dương Chỉ biến thành trượng pháp, lại luyện thêm năm năm nữa sau đó mới đến cùng Lưỡng Hồ, bao nhiêu kẻ thù giết sạch không còn một mống, thủ đoạn độc ác tàn nhẫn khiến ai nghe đến cũng phải rùng mình, thành thử dạt được danh hiệuThiên Hạ Đệ Nhất Ác Nhân. Sau đó y thu dụng Diệp Nhị Nương, Nam Hải Ngạc Thần, Vân Trung Hạc ba người làm vây cánh. Y cũng đã mấy phen lẻn về Đại Lý, toan chuyện khôi phục nhưng lần nào cũng thấy Đoàn Chính Minh căn cơ vững chãi không thể nào lay chuyển nổi, nên đành ngậm đắng nuốt cay ra đi.
Lần sau cùng y cùng Hoàng Mi Tăng tỉ đấu nội lực, đã tưởng thắng thế, ngờ đâu tên tiểu tử Đoàn Dự nửa chừng xông lên phá đám, khiến y thất bại, xôi hỏng bỏng không. Lần này y đang định dùng trượng đâm chết Đoàn Dự để cho tuyệt dòng Đoàn Chính Minh, Đoàn Chính Thuần, đột nhiên Đoàn phu nhân lại ngâm mấy câu thơ:
Chùa Thiên Long, cội bồ đề,
Ăn mày nhếch nhác cận kề Quan Âm.
Mấy câu đó tuy rất khẽ nhưng Đoàn Diên Khánh nghe rồi thật không khác gì sấm nổ giữa lúc trời quang. Y nhìn thần sắc Đoàn phu nhân, trong lòng tự hỏi: “Không lẽ… không lẽ… bà ta là vị Quan Âm bồ tát…” Chỉ thấy Đao Bạch Phượng chậm rãi giơ tay lên cởi dây buộc, những sợi tóc mượt như tơ xõa xuống, trải dài trên vai, rủ trên mặt, chính là hình tượng của Phật Bà y gặp đêm nào ngoài chùa Thiên Long dưới cội bồ đề. Đoàn Diên Khánh không còn hoài nghi gì nữa: “Ta vẫn tưởng đấy là bồ tát, ai ngờ lại là Trấn Nam Vương phi.”
Thực ra hồi đó sau mấy ngày, thương thế đã bớt, cơn sốt qua đi, thần trí tỉnh táo lại, cũng đã biết người đàn bà áo trắng đêm đó trao thân cho mình chính là người chứ không phải bồ tát, nhưng y không muốn tâm nguyện của mình thành bọt nước trôi sông, nên vẫn cố tự nhủ lòng: “Đấy là bạch y Quan Âm, đấy là bạch y Quan Âm.”
Đến lúc này y đã rõ mọi chuyện, trong lòng lại nổi lên một nghi vấn thật to lớn: “Sao bà ta lại làm như thế? Sao bà ta lại biết được mình chính là gã ăn mày ô uế năm xưa?” Y cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên thấy mấy giọt nước nhỏ xuống, nghĩ đến năm nào, đây là lệ thủy hay là ngọc lộ dương chi?
Y ngẩng đầu nhìn lên, thấy Đoàn phu nhân nước mắt rưng rưng, bụng dạ chai đá của y bỗng dịu xuống, ú ớ hỏi:
– Bà muốn ta tha mạng cho con bà ư?
Đao Bạch Phượng lắc đầu, nói nhỏ:
– Trên cổ… cổ nó có đeo một kim bài nhỏ, khắc ngày giờ sinh.
Đoàn Diên Khánh ngạc nhiên:
– Bà không muốn ta tha mạng cho con bà mà lại bảo ta xem kim bài, thế là ý gì?
Từ lúc y hiểu rõ việc “ngoài chùa Thiên Long, dưới cội bồ đề” là thế nào rồi, trong lòng nẩy ra một mối cảm kích kính yêu Đoàn phu nhân nên giơ gậy lên giải huyệt cho bà trước, sau đó mới cúi xuống nhìn cổ Đoàn Dự, thấy chàng có đeo một sợi dây chuyền thật nhỏ, giơ tay cầm lấy dưới cùng là một kim bài hình chữ nhật, một bên khắc “Trường Mệnh Bách Tuế,” lật qua bên kia thấy khắc một hàng chữ nhỏ: “Đại Lý Bảo Định nhị niên Quí Hợi thập nhất nguyệt trấp tam nhật sinh.”(48.4)
Đoàn Diên Khánh thấy mấy chữ “Bảo Định nhị niên,” trong bụng thảng thốt: “Bảo Định năm thứ hai? Chính tháng hai năm đó ta bị người vây đánh trọng thương, đến ngoài chùa Thiên Long. Trời ơi! Y… y sinh tháng mười một, cách đó đúng mười tháng, không lẽ mười tháng hoài thai, y… y… y chính là con của ta chăng?”
Trên mặt y bị mấy vết thương gân cốt đứt đoạn, những kinh hãi ngạc nhiên không ai thấy được nhưng trong một thoáng mặt cũng tái đi, trong lòng hết sức khích động, quay lại nhìn Đoàn phu nhân, chỉ thấy bà lặng lẽ gật đầu, nói khẽ:
– Oan nghiệt! Oan nghiệt!
Đoàn Diên Khánh cả đời chưa biết đến ái tình trai gái, nỗi vui nghi thất nghi gia, bây giờ biết được là mình có một đứa con trai, trong bụng sung sướng không thể nào hình dung cho hết, thấy trên đời này dù cho danh lợi vinh hoa, ngôi vua tước chúa cũng không quí bằng một đứa con, mừng mừng tủi tủi, muốn nhảy cẫng lên, keng một tiếng cương trượng đã tuột tay rơi xuống đất.
Y bỗng thấy đầu óc quay cuồng, tay trái không còn hơi sức, keng một tiếng nữa, cây gậy bên kia cũng rơi theo, trong lòng như có tiếng reo vang:
– Ta có một đứa con! Ta có một đứa con!
Y nhìn lại Đoàn Chính Thuần thấy ông ta ngơ ngác, hiển nhiên những câu của vợ mình hoàn toàn không hiểu gì cả. Đoàn Diên Khánh nhìn Đoàn Chính Thuần, lại nhìn Đoàn Dự, thấy một bên mặt vuông, một bên mặt trái soan, hai bên hoàn toàn không giống, trái lại hình mạo tuấn tú của Đoàn Dự so với mặt mũi mình lúc thanh niên xem ra lại giống đến bảy tám phần, trong lòng không còn hoài nghi gì nữa, thầm so sánh: “Dù ngươi có làm hoàng đế Đại Lý mà ta không được làm chăng nữa, thì cũng có đáng gì? Ta có con trai, ngươi không có.” Y thấy đầu óc đê mê, mắt nhòa đi nghĩ bụng: “Ta thật sung sướng không đâu cho hết.”
Bỗng nghe huỵch một tiếng, ai đó đã ngã ngay bên ngạch cửa, chính là Vân Trung Hạc. Đoàn Diên Khánh kinh hãi kêu thầm: “Hỏng rồi!” Tay trái lăng không chộp ra, định dùng hư kình thu cây trượng về, ngờ đâu nội lực không thể nào vận lên được, chiếc gậy dưới đất không hề nhúc nhích. Đoàn Diên Khánh lại càng hoảng hốt nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ thản nhiên, tay phải lại vận kình chộp ra nhưng không sao đề khí được, biết rằng trong lúc mình sơ ý đã trúng kế của người rồi.
Chỉ nghe Mộ Dung Phục nói:
– Đoàn điện hạ, bên phòng kia có người cần gặp, xin mời điện hạ di giá qua tiếp một chút.
Đoàn Diên Khánh đáp:
– Người đó là ai? Sao Mộ Dung công tử không đưa y qua đây?
Mộ Dung Phục nói:
– Y không thể nào cử động được, xin phiền điện hạ quá bộ một chút.
Chỉ nghe câu đó Đoàn Diên Khánh hiểu ngay, người lén dùng thuốc mê hại mình chính là Mộ Dung Phục chứ không ai. Y ngại mình võ công lợi hại, sợ dược lực không đủ không dám công nhiên trở mặt nên muốn mình cử động thử xem kình lực còn hay mất. Y cũng đã dè dặt đề phòng, từ khi bước vào nhà không hề uống qua một ngụm trà, cũng không ngửi thấy mùi gì khác lạ, sao lại trúng phải độc kế của y? Đoàn Diên Khánh nghĩ thầm: “Có lẽ khi mình nghe Đoàn phu nhân nói rồi, mừng quá nên nhãng ra không đề phòng chung quanh, nên bị y giở trò.” Y bèn thản nhiên nói:
– Mộ Dung công tử, họ Đoàn Đại Lý ta không giỏi dùng độc, ngươi phải dùng Nhất Dương Chỉ đối phó với ta mới phải.
Mộ Dung Phục mỉm cười nói:
– Đoàn điện hạ một đời anh kiệt, đâu có phải như những người thường? Món Bi Tô Thanh Phong của tại hạ trước đây lấy từ Tây Hạ, nhưng có thêm thắt ít nhiều nên khi sử dụng không bị cay chảy nước mắt. Đoàn điện hạ từng có tên trong Nhất Phẩm Đường của Tây Hạ, tại hạ dùng Bi Tô Thanh Phong để tiếp đãi, đâu có đến nỗi mất gia phong “dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân.”
Đoàn Diên Khánh ngầm kinh hãi, năm xưa cao thủ Nhất Phẩm Đường Tây Hạ dùng Bi Tô Thanh Phong làm cho vô số bang chúng Cái Bang hôn mê, tất cả bị bắt sạch, sau đó cả bọn luôn cả tướng quân Hách Liên Thiết Thụ, Nam Hải Ngạc Thần, Vân Trung Hạc đều bị trúng độc, bị Cái Bang bắt trở lại, may nhờ mình đoạt được thuốc giải, cứu cả bọn ra. Khi đó trên tường có đề “dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân,” kẻ sử dụng chất độc hiển nhiên là Cô Tô Mộ Dung, như thế trong tay Mộ Dung Phục hẳn là phải có độc dược nhưng vì chuyện đã lâu rồi nên y quên không nghĩ đến. Y chỉ còn trách mình sơ xẩy không lưu ý, nên nhắm mắt không trả lời, nghĩ cách đẩy chất độc ra khỏi người.
Mộ Dung Phục cười nói:
– Muốn giải chất độc Bi Tô Thanh Phong, vận công ngưng khí đều vô ích…
Câu nói chưa dứt, Vương phu nhân đã quát lên:
– Sao đến ta mà ngươi cũng hạ độc, mau đem thuốc giải ra đây. mới nhất ở truyen/y/y/com
Mộ Dung Phục đáp:
– Thưa mợ, sanh nhi đắc tội, một lát nữa sẽ đem thuốc giải ra cho mợ.
Vương phu nhân giận dữ hỏi lại:
– Cái gì mà lát nữa với không lát nữa? Mau mau đem thuốc giải cho ta.
Mộ Dung Phục đáp:
– Quả thật có lỗi với mợ, thuốc giải cháu lại không mang theo trong người.
Đoàn phu nhân Đao Bạch Phượng bị điểm trọng huyệt vốn dĩ đã được giải rồi nhưng chẳng bao lâu lại trúng Bi Tô Thanh Phong. Trong sảnh đường chỉ có Mộ Dung Phục đã dự bị sẵn hít thuốc giải trước và Đoàn Dự bách độc bất xâm là không bị trúng độc mà thôi. Thế nhưng Đoàn Dự thì đang bị dày vò, trong lòng đau khổ không sao kể xiết. Chàng đã nghe Vương phu nhân nói:
– Cũng tại ông là đồ bạc bẽo vô lương tâm, hại đời tôi chưa đủ lại còn làm hại cả đời con gái ông. Ngữ Yên, Ngữ Yên… nó… nó chính là hòn máu của ông.
Khi đó máu chàng dâng lên chặn lấy ngực, tưởng chừng như muốn ngất đi. Khi chàng còn ở vách bên kia nghe Mộ Dung Phục và Vương phu nhân kể chuyện tư tình giữa cha mình và bà ta, trong lòng chàng đã bồn chồn lo lắng, hết sức sợ hãi rồi đây Vương Ngữ Yên cũng lại như Mộc Uyển Thanh, cũng là một đứa em của mình. Đến khi chính miệng Vương phu nhân công khai nói trước mặt mọi người thì chàng còn hoài nghi gì nữa? Trong nháy mắt chàng thấy trời đất quay cuồng, nếu như chân tay không bị trói, miệng không bị chặn, ắt đã vùng vẫy đập đầu, kêu la ầm ỹ.
Chàng trong lòng đau khổ, thấy ngực như nghẹn lại, khí tức không sao vận chuyển được, chân tay lạnh ngắt càng lúc càng cứng đơ, hết sức sợ hãi: “Chết rồi, cái này chắc là tẩu hỏa nhập ma như bá phụ nói, nội công càng thâm hậu thì lúc bị càng hung hiểm. Ta… ta sao lại bị tẩu hỏa nhập ma nhỉ?”
Chỉ thấy hơi lạnh trong giây lát đã chạy lên đến cùi chỏ, khoeo chân, Đoàn Dự lúc đầu sợ hãi nhưng lại nghĩ ngay: “Nếu như Ngữ Yên là anh em cùng cha với mình, mối tương tư của ta rồi cũng hóa ra bọt nước, sống trên đời có còn thú vị gì nữa đâu? Chi bằng tẩu hỏa nhập ma trong phút chốc trở thành tro bụi, vô tri thức để khỏi cả đời phiền não.”
Đoàn Diên Khánh vận nội tức ba lần nhưng đều chẳng đi đến đâu, ngực chỉ càng thêm trộn trạo nên đành không nói nửa lời, ngồi yên nhắm mắt. Mộ Dung Phục nói:
– Đoàn điện hạ, tại hạ tuy bỏ thuốc mê cho ông nhưng tuyệt nhiên không có ý gia hại, chỉ mong điện hạ đáp ứng một việc, tại hạ không những đem thuốc giải dâng lên mà còn khấu đầu bồi tội.
Lời y nói ra cực kỳ khiêm cung. Đoàn Diên Khánh cười khẩy nói:
– Họ Đoàn này sống đến hôm nay, bao nhiêu gió to sóng cả đã từng, đâu lại để người ta áp chế bức bách phải chịu bằng lòng hay sao?
Mộ Dung Phục nói:
– Tại hạ nào có dám áp chế bức bách điện hạ đâu? Ở đây có bao nhiêu người làm chứng, tại hạ bồi tội với điện hạ trước, sau đó mới cung kính cầu khẩn một việc.
Nói xong hai chân quỳ xuống, bình bình bình bình rập đầu bốn cái, bộ điệu cực kỳ cung thuận. Mọi người thấy Mộ Dung Phục đột nhiên hành đại lễ, ai nấy không khỏi ngạc nhiên. Y hiện đang khống chế toàn cục, chết sống mọi người đều do một mình y, dẫu y có theo nghĩa khí giang hồ, đối với một vị tiền bối như Đoàn Diên Khánh không muốn thất lễ thì cũng chỉ vái sâu một cái cũng đủ rồi, lẽ nào hạ mình quì xuống khấu đầu.
Đoàn Diên Khánh cũng không hiểu tại sao nhưng thấy y cung kính như thế, nỗi tức tối cũng giảm được vài phần nói:
– Người đời thường nói:Lễ hạ ư nhân, tất hữu sở cầu. Công tử hành đại lễ như thế, tại hạ quả không dám nhận, không biết công tử có điều gì sai bảo?
Trong ngôn ngữ đã có phần khách khí. Mộ Dung Phục đáp:
– Tâm nguyện của tại hạ, điện hạ vốn dĩ đã biết rồi. Thế nhưng muốn hưng phục Đại Yên, không phải một sớm một chiều mà xong. Vậy thì hôm nay tại hạ xin khuông phù điện hạ lên ngôi hoàng vị Đại Lý trước. Điện hạ không con không cái, xin điện hạ thu tại hạ làm nghĩa tử. Nếu hai người mình đồng tâm hợp lực để hoàn thành đại sự có phải là lưỡng toàn kỳ mỹ hay chăng?
Đoàn Diên Khánh nghe y nói “điện hạ không con không cái,” nhịn không nổi đưa mắt nhìn Đoàn phu nhân một cái, bốn mắt chạm nhau, trong chớp mắt mà như trao đổi muôn ngàn lời nói. Đoàn Diên Khánh cười ục ục nhưng không trả lời, nghĩ thầm: “Nếu ngươi nói câu đó trước đây một lúc thì đúng là lưỡng toàn kỳ mỹ. Thế nhưng lúc này ta đã biết ta có con trai, lẽ nào lại đem ngôi vua truyền cho ngươi?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!