Phi Hồ Ngoại Truyện
Chương 32: Trong Cổ Miếu Oan Gia Chạm Trán
Hồ Phỉ kiếm ít rơm khô giải lên thần đàn một mớ , lại giải dưới đất một mớ rồi nói :
– Lữ Ðồng Tân ngủ trên trời , Lạc Thuỷ Cẩu ngủ dưới đất .
Chàng nói rồi nằm xuống đống rơm dưới đất , quay mặt vào vách nhắm mắt lại .
Viên Tử Y cúi đầu ngẫm nghĩ :
– Y quả là người quân tử biết thủ lễ .
Nàng liền cười đáp :
– Lạc Thuỷ Cẩu ! Sáng mai lại gặp nhau .
Ðoạn nàng nhảy lên thần đàn .
Viên Tử Y nằm xuống rồi nhưng tâm thần bất định , tai nghe tiếng mưa rào đổ xuống mái ngói đồm độp .
Sau nửa giờ nàng mới đi vào giấc ngủ chập chờn .
Chừng nửa đêm , Viên Tử Y lắng nghe tiắng vó ngựa rần rần chạy tới gần . Nàng trở mình ngồi dậy .
Hồ Phỉ cũng phát giác , khẽ cất tiếng gọi :
– Lữ Ðồng Tân ! Có người tới đó .
Tiắng vó ngựa mỗi lúc một gần trộn lẫn với tiắng bánh xa lọc cọc .
Hồ Phỉ nghĩ thầm :
– Trận mưa lớn này bắt đầu từ lúc xế chiều cho đến bây giờ không lúc nào ngơi . Sao lại có người đội mưa đi suốt đêm ?
Cỗ xe ngựa tới ngoài cửa miếu thì dừng lại .
Viên Tử Y nói :
– Bọn họ sắp tiến vào miếu đấy .
Nàng từ trên thần đàn nhảy xuống , lại ngồi bên Hồ Phỉ .
Quả nhiên cửa miếu kẹt mở . Cả xe lẫn ngựa đến dãy hành lang ở điện trước .
Hai tên xa phu vào hầu viện ngó thấy Hồ Phỉ cùng Viên Tử Y liền lên tiếng :
– Trong này có người . Chúng ta nghỉ ở tiền điện quách .
Chúng nói rồi quay gót trở ra .
Tai nghe ngoài tiền điện tiếng người lao xao nổi lên , có đến hai chục người . Kẻ thì chặt củi đốt lửa , người thì vo gạo nấu yên cơm . Bọn này nói tiếng Quảng Ðông . Sau một hồi nhốn nháo , tiền điện dần dần yên tĩnh lại .
Bỗng một người tuyên bố :
– Bất tất phải chuẩn bị giường nằm . Chúng ta ăn cơm xong bất luận mưa lớn hay mưa nhỏ lại tiếp tục thượng lộ nhân khi đêm tối .
Hồ Phỉ nghe khẩu âm bất giác trong lòng run lên .
Lúc này tại hậu điện đốt cành cây lửa chưa tắt . Dưới ánh hỏa quang chàng ngó thấy Viên Tử Y cũng hơi biến sắc .
Lại nghe tiếng một người khác ở ngoài tiền điện cất lên :
– Sao lão gia lại cấp bách quá vậy ? Mưa lớn thế này …
Giữa lúc ấy tiếng mưa rào ầm ầm đổ xuống át hẳn tiếng người nói .
Nhân vật nói trước trung khí đầy rẫy , ngữ âm vang dội . Ðang lúc mưa to , thanh âm cách một cái sân mà còn nghe rõ :
– Giữa lúc đêm khuya lại trời mưa lớn là thời cơ thuận tiện nhất cho chúng ta thượng lộ . Không thể ham một giấc ngủ mà để toàn gia phải mất mạng . Nơi đây cách đại lộ không còn xa mấy , chỉ mong đừng có chuyện ma đưa lối quỷ đưa đường chạm trán tên tiểu tặc kia .
Hồ Phỉ nghe nói tới đây không còn hoài nghi gì nữa . Lòng mừng hớn hở , miệng lẩm bẩm :
– Quả là ma đưa lối quỉ đem đường , hắn lại chạm trán ta .
Chàn khẽ nói :
– Lữ Ðồng Tân ! Bên ngoài là một vị chưởng môn . Chuyến này xin nhường cho tại hạ .
Viên Tử Y chỉ ậm ừ chứ không nói gì .
Hồ Phỉ thấy nàng không ra chiều hoan hỷ trong lòng hơi lấy làm kỳ .
Chàng thắt lại đai lưng , cài yêu đao vào trong áo rồi rảo bước tiến ra tiền điện .
Chàng thấy đầu đằng đông bảy người ngồi xuống đất . Trong đám này có một người thân thể to lớn , cao hơn những người xung quanh đến nửa cái đầu . Hắn đang nhìn ra ngoài .
Hồ Phỉ mới ngó thấy nửa mặt đã nhận ra hắn chính là tên đại ác bá Phụng Thiên Nam ở trấn Phật Sơn . Cây Hoàng Kim Côn của hắn dài tám thước để tựa bên cạnh . Hắn ngửng đầu trông chiều trời ngơ ngẩn xuất thần .
Không hiểu hắn luyến tiếc cơ nghiệp đồ sộ ở Phật Sơn trấn hay là hắn đang trù tính kế hoạch đối phó với địch nhân để chấn chỉnh lại phong oai ngày trước .
Hồ Phỉ từ phía sau khám thờ đi ra lại gặp lúc trời tối mịt nên những người ở tiền điện chẳng một ai hay .
Ðầu đằng Tây tiền điện đốt một đống củi lớn và vắc cháo thổi cơm .
Nhưng hắn đãgiao thủ với Hồ Phỉ ở trấn Phật Sơn biết bản lãnh mình không địch nổi nên chẳng dám lơ là , vội thu côn về lùi lại một bước .
Bỗng nghe trên đỉnh đầu một tiếng ” phập ” vang dội . Mọi người tuy đứng trước đại địch cũng không nhịn được phải ngửng đầu lên nhìn . Nguyên thanh đơn đao của Hồ Phỉ tung lên chém vào rường nhà rồi nằm yên trên đó không rớt xuống nữa .
Hồ Phỉ bật tiếng cười rộ xuyên vào đám đông , hai tay giơ lên hạ xuống . Chàng đã điểm trúng huyệt đạo cả tám , chín tên vừa đệ tử vừa gia nhân của Phụng Thiên Nam . Chàng vung tay hất chân đấm đá bọn này tung ra hai bên . Trong nháy mắt , trên đại điện chỉ còn lại cha con Phụng Thiên Nam và Hồ Phỉ là ba người .
Phụng Thiên Nam nghiến răng khẽ quát :
– Minh nhi ! Ngươi còn chưa chạy chẳng lẽ muốn cho Phụng gia phải tuyệt tự chăng ?
Phụng Nhất Minh ngần ngại , tay cầm đơn đao , không hiễu nên sấn vào giáp kích hay là nên cướp đường chạy trốn .
Hồ Phỉ rùng mình một cái đã lẻn ra phía sau Phụng Nhất Minh .
Phụng Thiên Nam quát to một tiếng vung kim côn lên để ngăn chặn .
Hồ Phỉ cúi đầu chuồn qua dưới nách Phụng Nhất Minh khẽ đẩy vai gã một cái .
Phụng Nhất Minh đứng không vững . Người ngã ngửa về phía sau trúng vào chỗ cây côn nện xuống .
Phụng Thiên Nam giật mình kinh hãi vội thu cây côn lại . Hắn khổ công rèn luyện mấy chục năm nên gặp lúc nguy cấp như ngàn cân treo sợi tóc còn thu côn về kịp , không thì đã đập vỡ đầu con trai rồi . Hồ Phỉ ra chiêu đắc thủ , không ngờ Phụng Nhất Minh vẫn đứng vững , chàng liền một tay chụp vào sau gáy gã , tay trái giơ lên đập xuống đầu gã.
Phụng Thiên Nam nhớ tới khi ở Bắc Ðế miếu , chàng vung chưởng đánh gẫy đầu con Thạch Quy , nếu để phát chưởng này đánh trúng đầu con mình thì con gì là tính mạng ?
Hắn vội đưa côn ra điểm tới bên trái sau lưng Hồ Phỉ để bức bách chàng xoay tay tự cứu .
Hồ Phỉ tay trái giơ lên không rồi dừng lại một chút , chờ cho cây kim côn sắp đến sau l ưng mới vươn tay mặt chụp lấy đầu Phụng Nhất Minh đưa vào đầu cây côn . Thủ pháp của chàng cực kỳ mau lẹ .
Phụng Thiên Nam lập tức biến chiêu xoay đầu côn đánh vào hạ bàn chàng .
Hồ Phỉ la lên :
– Hay lắm !
Tay trái chàng đẩy sau lưng Phụng Nhất Minh để n ười hắn đỡ lấy cây côn .
Thế là Phụng Nhất Minh biến thành một thứ khí giới trong tay Hồ Phỉ .
Phụng Thiên Nam động thủ chậm , lại muốn bãi đấu . Hồ Phỉ liền thủ thế như muốn đánh vào chỗ yếu hại trong người Phụng Nhất Minh khiến Phụng Thiên Nam phải ra tay cứu gấp . Nhưng hắn giải cứu mà vẫn gặp nguy cơ trùng điệp thành ra chiêu nào cũng đưa đến tình trạng như chính hắn đánh chết con mình .
Ðấu thêm mấy chiêu nữa , Phụng Thiên Nam cảm thấy tâm thần mỏi mệt . Ðột nhiên hắn lùi lại ba bước , liệng cây kim côn xuống đất đánh “choang ” một tiếng . Mấy viên gạch xanh vỡ nát . Mặt hắn thê thảm không nói gì nữa .
Hồ Phỉ quát hỏi :
– Phụng Thiên Nam ! Lão th ương con như vậy thì con người khác cũng thế , có khác gì con lão .
Phụng Thiên Nam sững sờ một chút rồi lại nổi lòng kiêu hảnh lớn tiếng đáp :
– Phụng mỗ hoành hành thiên hạ , làm chưởng môn phái Ngũ Hổ , đã từng giết ng ười không biết bao nhiêu . Con ta cũng đã hạ sát đến ba , bốn chục nhân mạng . Bữa nay chúng ta có chết về tay ngươi cũng là đáng rồi .
Sao không động thủ đi , còn nói gì lắm thế ?
Hồ Phỉ lớn tiếng :
– Vậy lão tự xử mình đi , đừng để tiểu gia phải bận chân tay .
Phụng Thiên Nam lượm cây kim côn lên nổi tràng cười khanh khách rồi xoay đầu côn đập vào đầu mình .
Ðột nhiên ánh vàng lấp loáng , một cây nhuyễn tiên rất dài từ phía sau Hồ Phỉ bung ra cuốn lây đầu côn kéo trệch đi .
Tý lực của Phụng Thiên Nam rất mạnh vẫn giữ được cây côn trong tay nhưng không thể đập vào đầu mình được nữa .
Người vung tiên đoạt côn chính là Viên Tử Y . Nàng dùng sức kéo mạnh vào trong mà cây kim côn của Phụng Thiên Nam vẫn đứng nguyên không nhúc nhích . Nàng liền mượn thế nhảy ra .
Viên Tử Y cười nói :
– Hồ đại ca ! Chúng ta chỉ cần đoạt ngôi chưởng môn không nên giết hại mạng người .
Hồ Phỉ nghiến răng đáp :
– Cô nương chưa biết . Cha này tội ác ngập đầu không phải như những chưởng môn khác .
Viên Tử Y lắc đầu nói :
– Ta sang đoạt chưởng môn , sư phụ có biết ra cũng chỉ cười xòa nhưng nếu sát thương nhân mạng thì lão nhân gia trị tội .
Hồ Phỉ hỏi :
– Người này do tại hạ giết thì có liên quan gì đến cô n ương ?
Viên Tử Y đáp :
– Không đúng ! Không đúng ! Việc cướp ngôi chưởng môn do tiểu muội đề ra . Lão đã là chưởng môn phái Ngũ Hổ thì sao lại chẳng liên quan đến tiểu muội ?
Hồ Phỉ vội nói :
– Tại hạ theo hút từ Quảng Ðông đến Hồ Nam là để bắt tên ác tặc này .
Hắn làm chưởng môn cũng vậy mà chẳng làm chưởng môn cũng thế . Bữa nay tại hạ nhất định phải giết hắn .
Viên Tử Y nghiêm nghị đáp :
– Hồ đại ca ! Tiểu muội nói chuyện đứng đắn với đại ca . Ðại ca nên nghe đã.
Hồ Phỉ gật đầu .
Viên Tử Y nói tiếp :
– Ðại ca không biết gia sư là ai phải không ?
Hồ Phỉ đáp :
-Tại hạ không rõ . Bản lãnh cô nương như vậy thì lệnh sư nhất định là bậc đại hiệp khét tiếng giang hồ . Xin cô cho hay cách xưng hô lão nhân gia .
Viên Tử Y nói :
– Danh tự của lão nhân gia mai đây đại ca sẽ biết . Bây giờ tiểu muội chỉ kể chuyện lúc dời khỏi Hồi Cương , gia sư dặn kỹ tiểu muội . Ngươi đến Trung Nguyên quấy phá thế nào cũng được , hễ giết một người là lập tức ta hạ sát cái mạng nhỏ bé của ngươi . Trước nay gia sư nói một là một , hai là hai , quyết không thể hàm hồ .
Hồ Phỉ nói :
– Chẳng lẽ con người tệ hại phạm tội thập ác cũng không cho giết ?
Viên Tử Y đáp :
– Ðúng thế . Khi đó tiểu muội đã hỏi sư phụ câu này thì lão nhân gia bảo ” Người tệ hại đáng lý nên giết nhưng sự đời biến ảo . Con ngưng lý nêng hay tàn ác ngươi còn nhỏ tuổi làm sao mà phân biệt được ? Trên đời có kẻ bề ngoài hung ác mà lòng Bồ Tát , lắm người ngoài mặt tử tế mà trong lòng thâm hiểm tàn độc . Ai chết rồi không thể sống lại . Giết lầm một người là phải ân hận suốt đời ” .
Hồ Phỉ gật đầu nói :
– Lão nhân gia bảo thế là đúng . Nhưng thằng cha này chính miệng hắn tự nói ra đã giết người không biết bao nhiêu mà kể . Ở trấn Phật Sơn , hắn sát hại mạng người lương thiện , chính tại hạ nhìn thấy rõ ràng , không còn sai lầm được .
Viên Tử Y nói :
– Tiểu muội phải khép mình tuân lời sư mạng . Hồ đại ca ! Xin đại ca nễ mặt tiểu muội mà cao đài quy thủ trong vụ nài quÂa
Hồ Phỉ nghe nàng nói khẩn thiết như người năn nỉ . Từ ngày chàng biết nàng chưa bao giờ nghe nàng nói tha thiết đến thế .
Chàng không khỏi động tâm , nhưng nhớ tới tử trạng thảm khốc của cha con vợ chồng Chung A Tứ . Chàng còn liên tưởng đến Chung Tứ Tẩu mổ bụng con trước thần tượng Bắc Ðế rồi Chung Tiểu Nhị bị ác khuyển cắn xé . Bầu nhiệt huyết trồi ngược lên , chàng lớn tiếng :
– Viên cô n ương ! Nếu vậy cô nương đừng ngó thấy vụ này . Xin cô hãy lên đường trước rồi chúng ta sẽ gặp nhau ở Trường Sa .
Viên Tử Y sa sầm nét mặt tức giận nói :
– Bình sinh tiểu muội chưa từng hạ mình xin ai điều gì . Người này lại không có thâm cừu đại hận với đại ca . Ðây bất quá là giữa đường thấy chuyện bất bình ra tay can thiệp mà thôi . Hắn đốt nhà chạy trốn ngày nghỉ đêm đi đủ biết hắn sợ đại ca lắm rồi . Ðại ca ơi ! Con người không nên dồn kẻ địch vào bước đường tuyệt lộ .
Hồ Phỉ dõng dạc đáp :
– Viên cô n ương ! Người này chẳng thể bỏ qua không hạ sát được .
Trước hết là tại hạ xin lỗi cô nương . Sau này tôn sư có trách phạt thì tại hạ cam bề lĩnh tội một mình .
Dứt lời chàng xá dài đến tận đất .
Bỗng nghe đánh ” soạt ” một cái . Viên Tử Y đãvung cây ngân tiên cuốn lấy đơn đao trên rường nhà của Hồ Phỉ kéo xuống . Nàng nhẹ nhàng đưa lại trước mặt chàng nói :
– Ðại ca đón lấy !
Hồ Phỉ đưa tay chụp lấy chuôi đao , lại nghe nàng nói tiếp :
– Hồ đại ca ! Ðại ca hãy đả bại tiểu muội trước đi rồi hãy giết toàn gia hắn . Có thế thì sư phụ mới không trách phạt tiểu muội .
Hồ Phỉ tức giận hỏi :
– Cô nương cố ngăn chặn tại hạ nhất định phải có biệt tình . Tôn sư đường đường là một bậc đại hiệp tiền bối cao thâm chẳng lẽ lại không chịu hiễu tình lý Âaý
Viên Tử Y khẽ ” ồ ” một tiếng , cất giọng ôn nhu hỏi :
– Hồ đại ca ! Ðại ca nhất định không nễ mặt tiểu muội một chút ư ?
Ánh lửa chiếu vào gương mặt đẹp như hoa , miệng nhỏ nhẹ khiến Hồ Phỉ không khỏi mềm lòng . Nhưng chàng thấy nàng càng khẩn cầu càng nghi ngờ trong vụ này có điều trá nguỵ , liền tự nhủ :
– Hồ Phỉ hỡi Hồ Phỉ ! Nếu ngươi để cho nữ sắc làm mê hoặc , không nhìn nhận đại nghĩa thì làm anh hùng hảo hán cũng uổng mà thôi . Gia gia ngươi là Hồ Nhất Ðao oanh liệt một thời sao lại có hạng con cháu uỷ mỵ như ngươi ?
Chàng thấy không động võ thì khó mà giết được kẻ gian ác . Chàng đành la lên :
– Nếu vậy tại hạ đánh đắc tội .
Ðơn đao vung lên , đao quang lấp loáng bao phủ thượng bàn Viên Tử Y . Chàng giơ tay trái lên , một đĩnh bạc phóng ra nhằm đánh tới trước ngực Phụng Thiên Nam .
Viên Tử Y ngó thấy chàng nhìn mình như ngây như dại , tựa hồ ngầm ngầm nảy mối nhu tình , lòng nàng đang khấp khởi mừng thầm . Ngờ đâu chàng lại ra tay một cách đột ngột .
Hai người đứng cách nhau rất gần . Chiêu Ðại Tam Phách của chàng đanh tới mãnh liệt . Cây ngân ty tiên của nàng vừa dài vừa mềm đón đỡ thì không phải dễ dàng mà tay trái chàng lại phóng ám khí . Nàng nghe phong thanh biết là thủ pháp trầm trọng .Viên Tử Y nghĩ thầm :
– Y nhất định không muốn đả thương ta .
Nàng liền vung trường tiên rượt theo để ngăn cản đĩnh bạc . Choang một tiếng ! Nàng không lý gì đến chiêu đao của Hồ Phỉ đánh mình .
Nguyên Hồ Phỉ biết võ công nàng chẳng kém gì mình , dù động thủ thực sự cũng khó lòng thủ thắng được , chàng rất lấy làm khó nghĩ . Chàng nhớ đến bên mình có mấy đĩnh bạc , dẫu bắn trúng cũng không chết ng ười .
Chàng liền phóng đĩnh văn ngân nặng năm lạng mà sử kình rất trầm trọng để đánh Phụng Thiên Nam . Chàng chắc mẫm một chiêu thành công , ngờ đâu Viên Tử Y lại mạo hiễm không bảo vệ thân mình để đi cứu người khác . Chàng thấy mũi đao còn cách nàng mấy tấc , vội dừng lại quát lên :
– Cô nương làm gì thế này ?
Viên Tử Y đáp :
– Tiểu muội lâm vào tình trạnh bất đắc dĩ .
Ðột nhiên nàng nhảy lùi lại hơn trượng rút cây tiên và la lên :
– Coi chiêu đây !
Hồ Phỉ giơ đao lên gạt để chờ thời cơ lại tập kích Phụng Thiên Nam nhưng Viên Tử Y dùng cây nhuyễn tiên đánh ráo riết không chịu nới tay chút nào .
Hồ Phỉ đã thấy nàng sử tiên nhiều lần trong lòng rất bội phục . Nhưng trước kia gặp nhứng địch thủ tầm thường , nàng chưa vận dụng toàn lực . Bây giờ kỳ phùng địch thủ , hai người cùng phấn khởi tinh thân , càng đấu càng mau lẹ .
Trong đại điện cây nhuyễn tiên hóa thành một vòng lớn ngân quang .
Ðơn đao múa thành những vòng nhỏ sáng bạc , công thủ tiến thoái . Thỉnh thoảng đao tiên đụng nhau bật lên tiếng choang choang .
Ðang tỷ đấu nửa chừng , Viên Tử Y quét ngang cây tiên một cái đánh rớt cây đàn nên trên thần đàn xuống đất .
Hồ Phỉ động tâm nghĩ thầm :
– Ngàng muốn lửa tắt để lão họ Phùng chạy trốn .
Nhưng trong lúc nhất thời không biết đối phó thế nào đành thi triển Hồ Gia Ðao Pháp bằng những chiêu tấn công rất gấp .
Viên Tử Y hô :
– Hảo đao pháp !
Nàng quét ngang ngọn roi gạt chiêu đao của đối phương . Ðầu roi cuốn lấy một cành khô còn cháy ở dưới đất về mé Tây liệng tới Hồ Phỉ .
Cái chảo gang để nấu cơm tuy Hồ Phỉ hất đổ nhưng lửa cháy đang mạnh . Hai , ba chục cành khô chưa tắt . Viên Tử Y chẳng cần có liệng trúng đối phương hay không , nàng dùng trường tiên cuốn lấy một cành liệng ra .
Hồ Phỉ không dám dùng đao đỡ gạt vì sợ tia lửa bắn tung tóe làm cho đầu mặt bị thương vội nhảy sang bên né tránh . Nh ưng đã né tránh thì không thể tiển lên phản kích .
Viên Tử Y từ từ động thủ , quấn lấy cành củi cháy liệng ra hết cây này đến cây khác .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!