Vợ yêu xinh đẹp của tổng tài bá đạo - Chương 74
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Vợ yêu xinh đẹp của tổng tài bá đạo


Chương 74


Trống vừa vang, hoàng oanh chạy ngay ra ngoài nhìn thấy cô bạn thân mang theo hành lý ngồi trong quán cà phê, nhỏ vội đi vào. Thấy mắt ngọc nhi đỏ au cô hỏi:

_”sao lại khóc, nói cho mình nghe đi”

Ngọc nhi nhìn cô nói:

_”mình với anh ta kết thúc rồi, anh ta nói ko muốn nhìn thấy mình nữa. Anh ta nói mình lẳng lơ, ti tiện ko có đàn ông ko chịu được, anh ta còn nói mình đi làm tình nhân cho người khác haha cậu thấy có buồn cười ko?” ngọc nhi cười kể lại mà nước mắt cô ko khống chế được.

Hoàng oanh nghe cô kể lại, nhỏ vỗ bàn nói:

_”thật khốn nạn mà, anh ta có thể nói cậu như vậy sao. Đi ,để mình đến gặp anh ta” nói rồi nhỏ đứng lên muốn đi thì lại bị ngọc nhi kéo lại. Ngọc nhi nói:

_”đừng đi, mình ko muốn gặp lại anh ta nữa. Mình đã hứa ko bao giờ xuất hiện trước mặt anh ta và khi bước chân ra khỏi cánh cửa ấy,mình đã biết kết thúc thật rồi”

Hoàng oanh nhìn bạn thân khổ sở, cô đau lòng hỏi:

_”vậy cậu tính bây giờ sẽ đi đâu, ko phải cậu có ba sao. Còn việc học nữa cậu định bỏ giữa chừng sao?”

_”mình có ba nhưng mình ko muốn làm phiền ông ấy. Cậu biết là mình muốn làm nhà thiết kế mà vì vậy mình sẽ đi london học tiếp ở đó”

_”cậu có tiền sao, lại đi 1thân 1mình sao cậu chịu được”

_”tớ sẽ cố, vì tương lai tớ sẽ tự mình phấn đấu. Vừa tớ nói với người ba kia là tớ đi du lịch, ông ấy cho tớ 1tấm thẻ. Tiền mẹ tớ để lại cũng được 1khoản, chắc sang đó tớ vừa học vừa làm chắc cũng ko khổ đâu. Cậu ở lại giữ gìn sức khỏe, đừng nói với ai là mình ở đâu, sang đến nơi tớ sẽ gọi điện cho cậu”

_”cậu đi thật sao? Mình sẽ ko nói cho ai đâu, đi nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ gọi điện cho mình. Bao giờ cậu đi?”

_”chắc là chiều nay, mình xem chuyến bay 2h”

_”được. giờ đi ăn tớ rồi mình tiễn cậu ra sân bay”

_”uk, đi ăn cái gì ngon ngon 1tí. Chắc lần này đi mình cũng phải mấy năm”

_”ok” 2cô cùng đi tìm quán ăn. Vừa ăn Hoàng oanh vừa dặn dò ngọc nhi phải sống tốt ko lên làm việc nhiều quá, ngọc nhi cảm động rơi nước mắt. cô nghĩ dù sao cô vẫn còn 1người bạn tốt sẽ ko bao giờ bỏ mặc cô.

Đến sân bay hoàng oanh khóc hết nước mắt cô cầm tay ngọc nhi nói:

_”nhớ phải liên lạc với mình, có khó khăn hay khổ sở thì phải gọi về tâm sự với mình biết chưa. Bên đó khí hậu ẩm thấp rất lạnh đó nhớ mỗi khi đi ra ngoài phải mặc áo ấm”

Ngọc nhi nhìn bạn thân khóc cô cũng ko kìm được nước mắt, cô ôm chầm lấy Hoàng oanh khóc nói:

_”cảm ơn cậu đã luôn bên mình, mình thật hạnh phúc khi có người bạn như cậu”

_”làm sao mình bỏ mặc cậu được. Mình sẽ rất nhớ cậu, 2chúng ta sẽ luôn làm chị em tốt”

_”ukm. Mình cũng vậy, mỗi khi nhớ cậu mình sẽ gọi về được chứ” tiếng thông báo vang lên nhắc nhở cô phải vào phòng chờ. Ngọc nhi nhìn bạn thân nói:

_” mình phải vào rồi, cậu về đi. Sang đến nơi mình sẽ gọi cho cậu đầu tiên”

Hoàng Oanh gật đầu nói:

_”bảo trọng”

_”uk. Bảo trọng” nói rồi cô xoay người vào phòng chờ

Hoàng oanh thấy bóng dáng bạn thân khuất sau cánh cửa cô khóc xoay người rời đi.

Ngọc nhi lên cửa máy bay, cô quay đầu lại nhìn. Vào số ghế của mình cô nhìn ra cửa sổ tự nói với bản thân:

_”tạm biệt những nỗi buồn, từ nay mình sẽ học quên đi tất cả. Làm lại từ đầu, sẽ ko còn là ngọc nhi của lúc trước nữa. Tạm biệt mối tình đầu đã cho cô nhớ được 1điều ko gì là mãi mãi” tự nhủ bản thân cô lại khóc cô bịp miệng lại để ko khóc ra tiếng để ko ảnh hưởng đến người ngồi bên cạnh.

Allen đang ngủ nghe thấy tiếng khóc, anh bỏ chụp mắt xuống quay sang,lại thấy 1người con gái bên cạnh mình tuy bịp chặt miệng nhưng tiếng khóc vẫn làm anh tỉnh dậy. Anh lấy khăn tay đưa cho cô nói:

_”lau nước mắt đi, dù có chuyện gì cũng đừng rơi nước mắt vì nó ko phải cách giải quyết. hãy nhìn vào thực tế để xem ta lên làm gì, ko có chuyện gì là ko thể giải quyết cả”

Ngọc nhi nghe giọng nói gần mình,cô quay sang thấy 1người con trai khoảng 25,26 tuổi. Mắt to, mũi cao, môi mỏng cắm nhọn nhìn rất đẹp. Định thần lại cô nhìn anh nói:

_”cảm ơn anh đã khuyên tôi”

_”cô đi du lịch bên london sao?’

_”ko, tôi đi học”

_”oh. Vừa đi đã nhớ nhà đến mức như vậy sao?”

_”vâng” ngọc nhi cười chua xót trong lòng, nhớ nhà sao, cô chỉ nhớ lại thời gian vừa qua thôi. Cô lau nước mắt khàn giọng nói:

_”anh đi du lịch sao”

_”ko, tôi về công ty”

_”oh’

Ngọc nhi cũng ko hỏi gì nữa, cô quay mặt về cửa sổ ngắm mắt lại ngủ. Allen thấy cô ko khóc nữa anh cũng đưa chụp mắt lên ngủ tiếp.

(Allen tổng giám đốc công ty thời trang QL, năm nay 26tuổi. anh sang thành phố A 2ngày để gặp đối tác. Hôm nay anh trở lại london thì gặp cô).

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN