Tang Thương Nữ Nhân Ca - Chương 30: Tang Ca Uyển Nghi [ THE END ]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Tang Thương Nữ Nhân Ca


Chương 30: Tang Ca Uyển Nghi [ THE END ]


Ký Sự Của Tang Ca Uyển Nghi.

Đêm.
Canh ba, ta ngồi một mình trong khuê phòng, vì sao ta gọi là khuê phòng, bởi ta chưa từng xuất giá, ta vẫn còn là một trinh trắng nữ nhân. Cả đời ta đã dành chọn cho gia tộc, vinh sủng, loạn lạc, thất thế, ta đã ở đây từ khi 13 tuổi theo chân tỷ tỷ lưu lạc sau khi Tuyệt gia bị truy sát.
Để ta nghĩ xem, lúc ấy phụ mẫu đều mất mạng, Thuần Thế dẫn ta cùng nhân gia chạy trốn ra rừng qua một mật đạo chôn sâu trong vườn nhà, ta cùng tỷ tỷ lập nên Tang Ca Gia, những ngày tháng đó cực khổ vô cùng. Buổi sáng, mọi người dậy thật sớm ra đồng mò cua bắt ốc, hết cua ốc rồi tỷ tỷ lên núi hái rau về cho mọi người cùng ăn. Sính Đình tuổi nhỏ bị lâm bệnh thập tử nhất sinh, ăn đói lại không thể chịu được, cứ khóc suốt ngày đòi ăn thịt, Thuần Thế tỷ tỷ quyết định cắt một miếng thịt thì cổ tay đem nấu lên rồi nói dối đó là thịt thú rừng. Nhân gia lúc ấy xót tỷ tỷ đến nỗi ai cũng nước mắt lưng tròng quay mặt đi mà khóc.
Sính Đình sau này biết chuyện liền dập đầu lạy tỷ tỷ ba lạy, còn nói đời này nguyện lên núi đao xuống biển lửa vì Thuần Thế.
Tỷ tỷ sau đó gặp được Tần tướng quân, rõ ràng là chàng đem lòng tương tư ta, nhưng cuối cùng người lên kiệu hoa lại là tỷ tỷ.
Có nô tì lẻo mép nịnh nọt hỏi ta:
– Phu nhân, người không hận sao ?
Ta cười:
– Hận gì chứ, nếu không có tỷ tỷ, cái mạng này của ta còn sao ? Cho dù là 10 nhân duyên đi nữa, ta đều nhường cho tỷ tỷ.
Thuần Thế thành thân không lâu thì có trở về thăm nhà, ta thấy trên tay nàng có vết bầm tím, Thuần Thế nói đó là do tỷ bị ngã, vết thương chưa khỏi, hơn nữa tỷ tỷ rất gầy.
Tỷ tỷ không hạnh phúc sao…?
Không hạnh phúc cũng không nói.
Ta thở dài, sau đó mỗi ngày đều cho người qua Tần gia gửi cho tỷ tỷ bao nhiêu vải vóc, trang sức quý hiếm… Chỉ là Tần Tướng Quân không cho phép ta vào thăm. Ta nghe nói, Tướng Quân đã nạp một tiểu thiếp mới xinh như hoa, còn đang mang thai đích tử.
Ta nhìn vào cánh cửa Tần phủ, hoa hạnh bay đầy trời…
Tỷ tỷ…
———

Thế là đã 50 năm trôi qua
Ta bây giờ đã là một lão bà gần 70 tuổi. Ta vẫn ở Tang Ca phủ, bên ngoài sân trồng rất nhiều hoa hạnh, tỷ muội của ta đều đã không còn nữa.
Thuần Thế tỷ tỷ chết, để lại cho ta cái gia phủ trên dưới trăm mạng người.
Vệ Tịch cũng chết rồi… ta đã cố gắng hết sức rồi, ta không thể nào tìm thấy xác muội ấy. Dưới đáy biển, Vệ Tịch hẳn rất lạnh lẽo đúng không ? Cả đời ta dốc sức tìm muội, chân trời góc bể rộng lớn đến vậy, rốt cuộc muội muội đang ở đâu ?
Gần đây, ta rất hay nằm mộng, ta mộng thấy
Mạn Siển, Trầm Hương, Mặc Sương, Phó Tuyên, Phấn Nghi, Vân Hàn, Phù Tang, Tiếu Ân, còn rất nhiều tỷ muội nữa… ta chợt nghĩ, nếu như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.
Tỷ tỷ không thành thân với Tần Tướng Quân
Tĩnh Nguyệt không phải Thái Hậu.
Vân Hàn và Luân Nam không chết.
Phó Tuyên không phải Vương Phi.
Thanh Băng cũng không phải công chúa.
Mạn Siển và Sính Đình không cùng yêu một người.
Mặc Sương không đấu đá sống chết với Tĩnh Nguyệt.
Nhược Đoan, Tiếu Ân, Phù Tang, Hồng Hưng xứng đáng được hạnh phúc.
Có lẽ, giờ này chúng ta đã ngồi đây đàm đạo đối thơ, chơi cờ, ai cũng một mái đầu bạc trắng, nói cười haha với nhau qua ngày, cùng ăn một bữa cơm đạm bạc.
Bọn họ đều đi rồi, ta ở lại đây cô độc còn ý nghĩa gì, nhưng ta không thể bỏ đi, Tang Ca còn cần ta, hậu bối cũng còn vài người, họ còn cần ta giữ ngọn đèn leo lắt mang tên Tang Ca đừng tắt.
Thất tình lục dục với ta đã thành phù du, khói bụi… Ba vạn phồn hoa kiếp người, ta chỉ cần Tang Ca.

___
Lại thêm 10 mùa xuân nữa, Uyển Nghi ta đã 80 rồi, ta chống chiếc gậy gỗ bước ra vườn ngắm hoa hạnh, run lẩy bẩy vịn tay Tiểu Đoá ngồi xuống mộc đôn.
Tiểu Đoá là cháu gái của Niệm Vân, cũng là chắt của Mạn Siển, Sính Đình đã nuôi Niệm Vân kể từ khi đứa trẻ vừa lọt lòng. Đến năm Sính Đình 50 tuổi thì trúng phong hàn rồi qua đời, Niệm Vân trước đó đã được gả vào một gia đình tử tế, sống cuộc đời hầu chồng dạy con…
Tiểu Đoá rót cho ta một tách trà nóng, đứa trẻ này rất xinh đẹp, y hệt như mẫu thân của nó, lại rất thông minh lanh lợi.
– Người uống trà đi kẻo nguội.
Ta vỗ vỗ vào bàn tay Tiểu Đoá:
– Mấy năm nay con ở bên ta đã cực khổ rồi.
Tiểu Đoá lắc đầu:
– Người đừng nói vậy, ở bên người con cảm thấy rất vui.
Ta cười xoa đầu Tiểu Đoá, rồi chầm chập nhấp một ngụm trà, Tiểu Đoá chợt a một tiếng
– Con quên mất, con đang đun thuốc bắc cho người dưới bếp.
– Con bé này thật là…. mau xuống bếp đi.
Ta ngồi lặng trên mộc đôn nhìn về vườn hoa hạnh, trời hôm nay trở lạnh, mưa phùn lất phất, ta giấu tay vào chiếc bao ủ ấm.
Ta bỗng thấy các tỷ muội, bọn họ vẫn là các cô nương. Họ vẫy tay với ta. Ta mấp máy.
– Tỷ tỷ ơi… đợi muội với ! Mọi người ơi, Uyển Nghi còn ở đây.

Ta chạy như bay, nhào vào lòng Thuần Thế, tỷ tỷ bế bổng ta lên quay vòng vòng rồi hạ xuống
– Haha, Sính Đình xem xem, Uyển Nghi lại nặng thêm rồi.
Ta còn đòi ẵm Phù Tang trên tay, được một lát thì Phù Tang khóc toe toe đòi sữa, ta chạy về phía mẫu thân:
– Nương… nương…. Phù Tang lại khóc rồi. Hahahaa, muội muội khóc nhè thật xấu.
Ta nghe thấy tiếng mẫu thân từ trong bếp mắng ra:
–  Mấy tỷ muội nhà này, cả ngày huyên náo, Thanh Băng… Mạn Siển… hai đứa định đốt nhà đấy hả, nương kêu hai đứa xào rau chứ đâu phải đốt bếp đâu. Đi gọi phụ thân chuẩn bị dùng thiện đi.
Ta nhìn mọi người ai nấy đều vui vẻ, cuộc sống như vậy…
Thật tốt.

——
2 ngày sau, Tang Ca Uyển Nghi hạ táng.
Tang Ca Gia Tộc thất thế.

THE END

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN