Hứa Tiên Chí
Chương 9: Học phủ
Thời thái bình thịnh thế, phong trào học tập rầm rộ, đặc biệt là ở Giang Nam nơi tài tử tụ hội lại càng như thế. Đủ loại thư viện nhiều đếm không xuể, còn phân quan học, tư học.
Tư học là thư viện các thân sĩ nổi tiếng bỏ vốn xây. Mà quan học là do triều đình xây. Vương học chính nói rằng để cho Hứa Tiên đến quý phủ của mình đọc sách cũng chỉ là lời nói, thực ra là muốn an bài hắn vào một thư viện thượng hạng, an tâm đi học.
Hứa Tiên cũng hiểu, mặc dù khảo trúng tú tài vào học phủ, nhưng trên con đường khoa cử cũng chỉ xem như mới nhập môn. Con đường dài sau này mỗi một bước cũng đều khó khăn hiểm trở, cho dù có lão sư chiếu ứng, cũng không biết có thể đi tới đâu. Nhưng tâm tính hắn tùy ngộ nhi an, cũng không lo lắng cho tương lai lắm.
Hiện tại điều hắn lo lắng nhất là rốt cuộc khi nào Bạch nương tử mới tới, trong nội dung kịch bản cũng không có thời gian cụ thể, chỉ có địa điểm cụ thể. Khi đó hình như Hứa Tiên rất vất vả, chỉ là một tiểu nhị, nhưng tuổi thì vẫn chưa nhìn ra.
– Chẳng lẽ mình phải ở mãi Tây Hồ đợi sao?
Hứa Tiên lắc đầu cười khổ. Mặc dù với tình trạng hiện tại của hắn, cưới một nương tử xinh đẹp cũng không thành vấn đề, nếu còn trúng cử nhân nữa, thì nạp thiếp cũng không phải chỉ nói đùa.
Hiện tại có rất nhiều bà mai đến cửa, bất quá cũng bị Hứa Tiên lấy lý do muốn an tâm lo bài vở và tạo danh tiếng mà đuổi đi. Lúc đó, chuyện Vương học chính lại đặc biệt gửi thư tán thành, nói rất nhiều đại loại như “Đại trượng phu không nên sa vào nữ sắc”. Truyện được copy tại Truyện FULL
Hứa Tiên chỉ có thể thầm cười khổ trong lòng, chấp niệm của hắn đối với Bạch nương tử phi thường sâu, nếu như ngày mai Bạch Tố Trinh xuất hiện trên Đoạn Kiều, chỉ sợ Hứa Tiên sẽ cưới nhanh như điện. Khi đó không biết sắc mặt Vương Học chính sẽ thế nào.
Bất quá, có lẽ là chuyện tốt, nữ tử trong mộng kia vẫn chưa đến. Hứa Tiên thu thập hành lý đến Hàng Châu, cửa lớn của Cận Thiên thư viện Hàng Châu đã mở lớn đón hắn.
Cận Thiên thư viện có thể coi như thư viện nổi danh nhất khu vực Giang Chiết, là nơi các tú tài trúng tuyển đến học. Có thể nói là nơi này nhân tài như mây, tú tài, cử nhân từ đây ra đếm không hết, Trạng nguyên cũng có hai người.
Trong phố truyền nhau, vào Cận Thiên thư viện chẳng khác nào đã bước một chân vào cửa quan, chỉ cần bước nốt chân kia vào là được. Mặc dù thực tế cũng không nhẹ nhàng như thế, nhưng sự bất phàm của thư viện cũng có thể thấy được phần nào. Mất chốt nhất là, người đứng đầu thư viện là Học chính châu phủ, có thể tạo dựng được mối quan hệ tốt, đương nhiên sau này cũng có chút tiện lợi.
Trong Cận Thiên thư viện, trên một khoảnh đất trống lát đá xanh, mười mấy người trẻ tuổi tập trung lại, đều là tú tài trẻ tuổi từ các huyện tới. Đương nhiên không tránh được bàn luận cổ kim, nói chuyện trời đất. Hoặc là đồng hương, hoặc là cùng sở thích, tụm năm tụm ba lại, tiếng bàn luận râm ran không dứt.
Nhưng vẫn có một mình Hứa Tiên đứng lạc lõng ở đó. Từ khi hắn xuyên qua đến nay, cũng vẫn sống trong một huyện thành nho nhỏ, chỉ thấy cầu nhỏ nước trôi. Hôm nay nhìn thấy chu môn đại hộ (cửa lớn sơn son) cũng cảm thấy lạ lẫm, đi loanh quanh nhìn ngắm, có vài người nhìn hắn cười thầm đúng là nhà quê.
– Hứa Tiên, Hứa Tiên.
Một giọng nói vang lên từ sau lưng hắn.
Hứa Tiên còn đang nhìn đôi câu đối trên cánh cửa, quay đầu nhìn lại:
– A, Vương An, có chuyện gì vậy?
Vương An vốn có đôi mắt sắc bén, Hứa Tiên ngẩn ra một lúc mới nhận ra những ánh mắt như có như không đó, không khỏi cười nói:
– Quan tâm nhìn bọn họ làm cái khỉ gì, ngươi nhìn bức câu đối này đi, cũng khá đáng xem.
Vương An kia là một thanh niên gầy gầy, là đồng hương với Hứa Tiên, không đến từ thôn trấn, gia cảnh còn bần hàn hơn hắn một chút. Giao thông thời cổ đại bất tiện, quan niệm quê cha đất tổ vẫn sâu sắc, hai người đương nhiên đến cùng nhau. Vương An thấy Hứa Tiên bị người ta chê cười, mình đi theo cũng mất mặt, mới vội vàng nhắc nhở hắn, nhưng cũng không nghĩ tới hắn chẳng để tâm.
Bọn họ cười Hứa Tiên không từng trải, nhưng không biết những gì Hứa Tiên trải qua bọn họ không thể tưởng tượng được, mà với tính cách của hắn, làm gì có chuyện quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Vương An bị Hứa Tiên kéo đi, cũng chỉ thầm than một tiếng, cũng nhìn đôi câu đối kia.
Một người trong số họ chỉ hai người Hứa Tiên, cười nói:
– Phan công tử, ngài nhìn hai tên nghèo kiết xác kia, chưa từng thấy cửa nào lớn như thế sao?
Vốn y có bộ dáng thanh tú, lại thêm bản lĩnh nịnh hót.
Một người bên cạnh tiếp lời:
– Điền huynh không nên giễu cợt, chỉ là người ở quê chưa từng trải thôi, dáng vẻ này so với khi Phan huynh từ Giang Bắc thăm người thân quay lại, chúng ta cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Lời nói này rất có hỏa hầu, vẫn là nịnh bợ, nhưng cũng không lộ liễu, hơn nữa cũng khiến cho người ta không xem thường mình.
Nhưng khiến cho hai người thất vọng là, Phan công tử kia cũng chỉ mỉm cười không nói, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc hơi suy tư, nhìn Hứa Tiên, thầm đánh giá trong lòng, lúc nào sẽ đi kết giao với hắn.
Y là cháu của Tổng đốc Giang Chiết, tin tức linh thông, sớm đã biết Hứa Tiên được Học chính thu làm môn sinh, tiền đồ vô lượng, không thể so với hai người trước mặt. Bất quá y luôn luôn không bỏ qua bất kỳ kẻ nào trước mặt, chỉ nhẹ nhàng gạt đề tài này, cười nói một chút chuyện lý thú khi đi thăm người thân. Chỉ một lúc sau, đã có một đám người vây quanh hắn.
Không bao lâu sau có một tiếng la vang lên, các tú tài đều tự giác đứng lên, một người mặc quan bào đứng trên bậc thang nói vài câu động viên.
Ngay sau đó là một cuộc thi nhỏ, một gian tĩnh thất, mười mấy chiếc bàn thấp, bày đủ văn phong tứ bảo.
Mơ hồ Hứa Tiên tìm lại được chút cảm giác khi mới đi học, thi hết lần này đến lần khác, nhưng lúc đó, cho dù thi có nặng cũng không thể hoàn toàn quyết định vận mệnh của một người. Mà hiện tại, trên con đường khoa cử này, qua hay trượt, thật khác nhau một trời một vực. Cho dù người cuồng ngạo nữa đến đây cũng chỉ đành thật cẩn thận, không dám có chút sơ sót.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!