Hứa Tiên Chí
Chương 18: Huyền cơ
Nông dân kia van xin:
– Van cầu hai vị đại nhân đại phát thiện tâm, ngài nhìn ta tóc trên đầu đã rụng cả rồi, hôm nay đã xem hai quẻ, không biết ta còn có thể đợi đến mai không nữa. Cho dù ta có thể, hài tử trong nhà cũng không thể…
Phan Ngọc nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng thở dài nói với Hứa Tiên:
– Cái này gọi là lực bất tòng tâm.
– Chẳng qua là có bệnh nên cần trị bệnh, trị không hết cũng là thầy thuốc sách thuốc ngươi tìm không đúng, tới đây chính là đơm đó ngọn tre rồi. (vô dụng)
Hứa Tiên đứng bên cạnh nghe vậy, trong lòng vừa động, nghĩ đến một khả năng, hỏi dò:
– Bệnh của ngươi có phải là rụng hết lông tóc, răng cũng lung lay không?
– Ôi chao, làm sao ngài biết?
Hứa Tiên càng thêm tin chắc vào phán đoán của mình, nói tiếp:
– Gần đây ngươi có nhặt cái gì về không? Như các loại đá..
Sắc mặt hương nhân nọ càng căng thẳng, lộ ra thần sắc đề phòng, miệng lại nói:
– Không có, ngài muốn nói đến cái gì?
Hứa Tiên cau mày nói:
– Ngươi có muốn cứu lại tính mạng cả nhà ngươi không? Muốn thì nói cho rõ.
Ép hỏi một hồi, hương nhân kia cuối cùng cũng nói thật, trước đó vài ngày, y có mò được một thứ từ trong ruộng, một con ve bằng đá, trong suốt sáng long lanh, ngọc cũng không phải ngọc, thoạt nhìn giá trị cũng không rẻ.
– Chẳng lẽ là Cổ Băng Thiền đó? (con ve)
Phan Ngọc chen lời.
– Cổ Băng Thiền?
Phan Ngọc giải thích:
– Ta đã từng đọc được trong một cuốn sách, Cổ Băng Thiền, nghe nói là kỳ thạch của trời, trong nhuận ngoài mỹ, có điều người phàm ai có được vật này đều gặp đại nạn, truyền thuyết là do cổ thuật của Vu sư Nam Cương ếm trên đó. Bất quá đã sớm thất lạc, không nghĩ tới lại bị vứt bỏ ở nơi thủy điền này.
Hứa Tiên nghe vậy im lặng, sau mới nói:
– Ngươi không có gì không biết sao?
– Chỉ biết những gì mình biết thôi!
Sắc mặt Phan Ngọc giãn ra, cười nói:
– Ta chỉ là ngẫu nhiên, làm sao ngươi biết y nhặt được thứ này về?
– Đợi ngươi giải thích. Mà, vị huynh đài này, bệnh của ngươi đại khái là do họa của Băng Thiền đó.
Thấy hương nhân kia bán tín bán nghi, sợ hai người này hợp lại lừa gạt mình, Hứa Tiên nói:
– Có phải ra khỏi nhà rồi ngươi cảm thấy khá hơn, mà ở nhà lại không dễ chịu?
– Đúng vậy. Đúng vậy. Ta đi hơn mười dặm đường đến đây lại cảm thấy khá hơn.
– Có thế chứ, nhanh đi về đi, người nhà ngươi còn đang chịu độc của băng thiền đó, về muộn một khắc lại thêm một phần nguy hiểm.
Hương nhân nọ liên tục nói cám ơn không ngừng, vội vàng rời đi.
Nhìn ngoài hiên trống không, hai người rốt cuộc thở phào một hơi, hai con mắt đen như sơn của Phan Ngọc nhìn Hứa Tiên làm cho hắn không được tự nhiên:
– Trên mặt ta có hoa sao?
– Được rồi, ta nói, ta nói. Ta cũng đã từng nghe nói qua về bệnh của người kia, có một tảng đá tản mát ra ánh sáng không nhìn thấy được, tựa như ánh mặt trời, có điều ánh sáng này rất có hại với con người. Chứng bệnh rất giống với người nọ miêu tả, chỉ là ta ngẫu nhiên nghe nói thấy mà thôi.
Phan Ngọc suy tư:
– Chuyện này thật sự mới nghe lần đầu, bất quá vừa có tình vừa có lý, ta chỉ tò mò, làm sao Hứa huynh biết được? Từ nhỏ đến lớn ta đọc bao nhiêu sách cũng không biết như thế.
Ánh mắt trong sáng nhìn Hứa Tiên.
Hắn cảm thấy bất đắc dĩ: tại sao người ta xuyên qua đều có thể vận dụng kiến thức hiện đại thoải mái, mà mình lại bị nghi ngờ thế này. Đối mặt với sự tự tin “Sách ngươi đã đọc nhất định ta đã xem” của Phan Ngọc, hơn nữa với thiếu niên IQ cực cao thấy mầm biết cây này, thật sự lý do gì cũng trăm ngàn lỗ hổng.
Được rồi được rồi, Hứa Tiên bất đắc dĩ nói:
– Đúng là khi còn bé, có một đạo sĩ đi qua nhà nói cho ta biết.
Phan Ngọc trừng mắt nhìn hắn, hai hàng lông mi dài chớp chớp vài cái, sau đó “A” một tiếng, tựa hồ như có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Lúc này Hứa Tiên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Kẹt” một tiếng, khi hai người đang nói chuyện, cửa mở ra, một lão viên ngoại vừa thở dài vừa nghiêng nghiêng người lách ra ngoài, sắc mặt ửng hồng, miệng thiên ân vạn tạ, tựa hồ như đã thực hiện được mục đích của mình, vừa đóng cửa lại vừa nói vọng vào qua khe cửa:
– Cám ơn!
Hứa Tiên không nhịn được tiến lên hỏi thăm vị lão viên ngoại này:
– Lão trượng, ngài xong chưa?
– Ngươi mới xong đó! Hôm nay ta rất vui, rất rất vui.
Tuy lão viên ngoại khiển trách nhưng sắc mặt chẳng có lấy nửa phần bực mình, vẫn tràn đầy ý mừng, Hứa Tiên thức thời hổi:
– Không biết chuyện vui ra sao?
Lão viên ngoại giống như đang mệt có người đưa vào giường, đang khát có người đưa nước, đúng là chỉ đợi lời này, không cần hắn hỏi thêm, lập tức thao thao bất tuyệt. Thì ra lão có một tiểu thiếp, gần đây đã lớn bụng, đối với một người chưa con cái gì như lão là một chuyện tốt, nhưng lão đầu tự biết tuổi mình như vậy khả năng cũng không cao, nên đặc biệt tới bói một quả, xem thử xem có phải con mình không, và là trai hay gái. Kết quả cả hai chuyện đều như ý, lão còn mừng tới chết đi được!
Hứa Tiên vô lực gục đầu vào ván cửa, chuyện coi bói này chẳng những có thể xem được khí tượng trăng sao, còn kiêm thêm chức năng định đoạt hôn nhân, soi X-Quang, thật sự là cư gia lữ hành, tất bị lương phẩm! (rời nhà đi đường phải chuẩn bị đồ ăn)
– Nhìn đạo trưởng đạo cốt tiên phong, hạc phát đồng nhan, chính là một cao nhân đắc đạo, ngài tính toán như vậy quả nhiên là một lão thần tiên.
Lão viên ngoại nói tới tận hứng, tán dương tài xem bói, sau đó lại mừng rỡ rời đi.
Hứa Tiên huých Phan Ngọc bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
– Ai, ngươi nói xem, đứa bé kia là của lão sao? Lão đã thế này.
Hứa Tiên khoa tay múa chân tả lại lão.
Phan Ngọc nhún nhún vai nói:
– Làm sao ta biết?
Phan Ngọc không thèm để ý tới Bát Quái Chi Hồng Giác Tỉnh Hứa Tiên, vòng ra mở cửa, nhưng tay còn chưa đụng vào, cửa đã tự mở, một tiểu cô nương mặc đạo bào đầu búi hai trái đào cười hì hì nói:
– Hai người chính là tú tài của học viện Cận Thiên tới sao? Sư phó sai ta tới đón hai người.
Tiểu cô nương thanh tú khả ái, đôi mắt to đen như mực chớp động không ngừng. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Hứa Tiên thở dài:
– Có thể có được đồ đệ như vậy, không phải nam nhân cũng là nữ nhân.
Phan Ngọc bật cười nói:
– Ngoài hai dạng đó ra còn có thể là dạng nào nữa?
Hứa Tiên xem thường:
– Đây là Minh Ngọc ngươi cô lậu quả văn rồi. Ở đất Nam Man có một quốc gia có thể biến nam thành nữ, nhưng không hoàn toàn, trở thành bất nam bất nữ, gọi là yêu nhân.
Mặc dù thuật nữ cải nam trang cực kỳ tinh diệu, nhưng bản thân mình vẫn là nữ nhi, bốn chữ “bất nam bất nữ” không khỏi khiến cho nội tâm “nàng” sụp đổ.
Bước chân của nàng hơi chậm lại, cười nói:
– Khoác lác, ngươi lớn bằng này, sợ là ngay cả Giang Chiết cũng chưa từng đi hết. Làm sao biết được!
– Vẫn là hồi bé đạo sĩ đi ngang qua nhà nói cho ta biết.
Phương pháp giải thích siêu sao của Hứa Tiên lại một lần nữa lập kỳ công, cũng không tỏ vẻ nữa.
Phan Ngọc cười nói:
– Nhà ngươi là đạo quán sao? Ngày nào cũng có đạo sĩ đi ngang qua, hơn nữa ai nấy đều giỏi thơ tài văn, tinh thông đủ loại sách.
Hai người cười đùa đi theo tiểu cô nương vào trong đạo quan, cô bé xoay người đóng cửa, trong nháy mắt tất cả tiếng ồn ào đều bị nhốt ở ngoài, trong đình viện nho nhỏ thanh u yên tĩnh như trong núi sâu. Trúc xanh rừng sâu, đá lớn núi giả, một bầu không khí mát lành lan tỏa, khiến cho Hứa Tiên loáng thoáng có cảm giác đã từng quen biết, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.
Đi qua một đôi giả sơn, dọc theo đường đá xuyên qua một phiến rừng trúc, tiểu cô nương hăng hái đi trước, miệng ngâm nga một bài đồng dao không biết tên, hòa chung vơi tiếng gió vi vu trong rừng trúc, phảng phất như sóng biển dập dìu.
Phan Ngọc khẽ nhíu mày nói với Hứa Tiên:
– Sân này không thể lớn như vậy.
Vừa rồi ở ngoài cửa nhìn vào có thể thấy góc tường rào, chỉ là một đạo quan nho nhỏ thôi. Nhưng hai người đi khoảng một chén trà thời gian rồi, vẫn chưa tới nơi.
Hứa Tiên vẫn chìm trong cảm nhận thường ngày, đáp theo bản năng:
– Không thật tức là ảo!
Khi hắn mơ hồ nói câu kia không biết xúc động cái gì, trong nháy mắt, ánh mặt trời trong hồi phách đột nhiên sáng rực lên, vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng cô bé dẫn đường kêu lên vui mừng:
– Đến rồi, đến rồi!
Tiếng hô thanh thúy của co bé cắt đứt dòng suy tư của hai người, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên đã đến chính sảnh.
– Sư phụ, sư phụ, bọn họ tới rồi.
Tiểu đạo sĩ chạy chậm chậm vào trong thông truyền, trước khi vào quay đầu cẩn thận nhìn Hứa Tiên một cái.
Hứa Tiên cùng Phan Ngọc nhìn nhau cười một tiếng, cảm giác chuyến đi này không tệ.
Bước vào trong nhà, không có lão thần tiên hạc phát đồng nhan gì, ngược lại chỉ có một nữ đạo nhân chừng trên dưới hai mươi tuổi, chân mang giày vải, mặc áo màu vàng hơi đỏ, dùng tơ xanh búi tóc, cắm một cây trâm gỗ mộc, trang phục đơn giản lại có khí thế xuất trần, lại thêm dung nhan tuyệt mỹ, thật có mấy phần phong phạm tiên tử hạ phàm.
Hứa Tiên thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ đây là Tiểu Bí trong truyền thuyết?
Nữ đạo nhân mỉm cười ôn hòa hành lễ:
– Bần đạo Ngư Huyền Cơ, chào hai vị đạo hữu. Đạo hiệu của ta là Thiên Cơ tử.
Không biết có phải Hứa Tiên cảm thấy nhầm không, hắn cảm thấy Ngư Huyền Cơ kia mặc dù hành lễ với hai người, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn mình. Nhưng lại tự cười mình, có tuyệt thế mỹ nam tử Phan Ngọc trước mắt, nữ nhân kia sẽ chú ý tới nam nhân khác sao?
Ngư Huyền Cơ báo ra đạo hiệu của mình, cũng không thấy Hứa Tiên phản ứng gì, chỉ là nhếch mép cười cười, lại cảm thấy hắn thêm bí hiểm.
– Đạo trưởng đây là quan chủ nơi này sao?
Phan Ngọc hỏi.
Hứa Tiên kỳ quái hỏi:
– Không phải lão trượng kia nói chủ nhân nơi này là một lão giả sao?
Ngư Huyền Cơ tán thán:
– Nhãn lực của Phan công tử thật tốt.
Rồi nói với Hứa Tiên:
– Hứa công tử, không phải ngài vừa nói “không phải thật tức là ảo” đó sao? Thực thực ảo ảo này, ai có thể nói là mình hiểu được.
Một đôi mắt như nước hồ thu cười ôn hòa nhìn Hứa Tiên, khiến cho hắn cảm thấy như gió xuân đang vờn trên mặt, nhưng trong cảm giác ôn hòa còn có chút gì đó khiến cho người ta cảm giác thân cận hơn. Chút gì đó này không phải là sự cao ngạo lạnh lùng, cũng không phải thâm trầm khó đoán, chỉ là tư thái kỳ diệu hạc giữa bầy gà.
Hứa Tiên đã từng có cảm giác đó từ trên người Phan Ngọc, nhưng tuyệt không giống nhau, đôi mắt của Phan Ngọc phảng phất như một hồ nước sâu, rõ ràng trong vắt, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy được thứ gì trong hồ.
Có điều Hứa Tiên đã hiểu được, Ngư Huyền Cơ này tất sẽ có một chút chướng nhãn pháp, bất quá hắn vẫn có thể hiểu, dung nhan như thế ở nơi phố xá sầm uất này cũng chọc không biết bao nhiêu thị phi, chính là hồng nhan họa thủy, khuynh quốc khuynh thành.
Phan Ngọc lại một lần nữa nói rõ ý đến, Hứa Tiên thầm nghĩ: loại chuyện giao tiếp này nên giao cho người có mị lực. Còn hắn vẫn nhàn nhã ngồi một bên uống trà, vừa xem bày biện trong sảnh, bàn trà cũng không có gì đặc biệt, chỉ là sắp xếp rất trật tự, quả nhiên có phần tao nhã.
Trong sảnh tối, đập vào mắt là một chữ “Đạo” tật lớn, bình thường chỗ này nên thờ phụng mấy thần tiên đạo giáo tam thanh tứ ngự, hiện chỉ có một chữ, không biết có ý gì.
Phan Ngọc vẫn tiếp tục nói chuyện cùng Ngư Huyền Cơ, đã sớm chệch khỏi chủ đề, miên miên man man trời nam đất bắc không gì không nói, từ điển tịch Đạo gia đến đồ cổ tranh chữ. Từ khi chào đời tới giờ Phan Ngọc mới lần đầu tiên cảm thấy có người có thể phân cao thấp sở học với mình.
Không tự chủ được liếc mắt nhìn Hứa Tiên bên cạnh, có lẽ chỉ có người này là lạ. Rõ ràng chỉ là một người đọc sách rất bình thường, nhưng lại có thể nói ra một chút chuyện kỳ lạ.
Mà bây giờ hắn vẫn còn thiếu “nàng” một chuyện.
Ngư Huyền Cơ chú ý tới ánh mắt của Phan Ngọc, nhưng chỉ bất động khẽ nhấp một ngụm nước trà, cúi đầu lộ ra cái cổ trắng nõn như thiên nga, thái độ dịu dàng ưu nhã.
Hứa Tiên nhìn “hai” mỹ nhân cấp bậc họa thủy nói chuyện với nhau, người cười e lệ, người khen ngợi. Không biết còn tưởng tình chàng ý thiếp, hắn lại cảm thấy hơi mất tự nhiên, phảng phất sau mỗi nụ cười đều là đao là kiếm, lắc lắc đầu một cái, chỉ là ảo giác.
Phan Ngọc dùng đủ đề tài dò xét, gợi mở nữ đạo nhân, “Quỷ cốc tử” nàng cực kỳ am hiểu, tất cả kỹ xảo đều được phát huy nguyên vẹn. Hoặc là tán dương gia tăng hảo cảm, hoặc là bác bỏ khiến cho người ta dao dộng, có lúc là thâm thúy nghiêm túc nói điều kinh nghĩa, có lúc lại phù hoa kể chuyện chim cá côn trùng.
Nhưng nàng thất vọng phát hiện không có chút tác dụng. Đôi mắt đối phương vẫn trong suốt, hơi thở vẫn trầm ổn, hiển nhiên không thể dùng lời mà đổi người.
Cho nên cuối cùng cũng thu liễm tâm tình, phục hồi tinh thần, thấy Hứa Tiên đã ăn hết một nửa số điểm tâm trên bàn, ngay cả nước trà cũng uống hết nửa bình.
Trong lòng thầm cười khổ, đây cũng không phải người có thể dùng lời nói mà thay dổi được đâu. Hơn nữa, còn thẳng thắn khiến cho người ta không tử chủ được mà bỏ đi tính toán, dùng hết thành ý mà kết giao với hắn.
Ngư Huyền Cơ dịu dàng nói:
– Xem ra Hứa công tử rất thích trà bánh ta làm?
Nàng tự xưng mình là “ta” chứ không phải là “bần đạo” như các đạo sĩ khác.
Hứa Tiên vội vàng nuốt xuống miếng điểm tâm trong miệng, khen một tiếng:
– Ăn thật ngon! Người nào cưới được nàng thì thật hạnh phúc!
Buổi trưa hắn chỉ lo nói chuyện với Lý Tư Minh, bụng đói cồn cào, điểm tâm trên bàn thơm ngát ăn không chán, thật vừa miệng, xứng danh với thanh hương đạm nhã, lại thêm trà hoa cúc, bát giác khẩu vị đại khai.
Nhưng một lời khen ở thời hiện đại thì cực kỳ bình thường này, lại để tán dương một cổ nhân, lại là một người xuất gia, là rất không nên. Hứa Tiên vừa nói ra miệng đã cảm thấy lỡ lời, nhưng may sao Ngư Huyền Cơ cũng không có vẻ tức giận, ngược lại còn nói:
– Vậy thì tốt rồi, nếu ngươi thích, có thể thường đến đây ngồi một chút.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!