Hứa Tiên Chí
Chương 26: Hiệp khách hành
Hơn nữa, y đoán đại khái hai người kia câu dẫn nữ quyến phụ cận, sợ có ngoại nhân làm lộ chuyện nên mới lừa mình đi. Nếu quả thật là vậy, y không thể không kiếm một chén canh.
Buổi tối, hai người Hứa Tiên trở về Lan Nhược tự, mới biết được thư sinh đã chết rồi. Hứa Tiên nghe được tin tức đó cũng sửng sốt, sau đó thở dài một tiếng, mình chung quy lại vẫn không cứu được hắn. Nhưng đường cũng là do bản thân đi, những điều người khác có thể làm cũng chỉ là nhắc nhở giúp đỡ, mà không thể chọn lựa thay cho người đó.
Hai người cũng là can đảm hơn người thường, đến đông sương phòng xem thi thể, trên thi thể không có chút thương tích nào. Tên thư sinh đã chết còn mang theo nụ cười mê say trên mặt, chỉ có lòng bàn chân có một lỗ nhỏ, mơ hồ có máu chảy ra. Hiện trường quỷ dị như vậy, may là hai người đảm khí bất phàm, cũng hít vào một hơi lãnh khí.
Thư đồng kia còn đang khóc lóc với thi thể, chẳng qua là khóc than chính mình, chủ nhân chết đi không thể nào giải thích được, cho dù có thể làm rõ quan hệ, hắn cũng không thể đi tới đâu, tiếng khóc tỉ tê càng làm bầu không khí thêm âm lãnh.
Hứa Tiên cùng Ninh Thái Thần đốt một đống lửa trong Phật điện, càng lúc trời càng lạnh, hôm nay hai người mua một chút đồ định tối mời Yên Xích Hà cùng uống chung, coi như là đáp lại ơn chiêu đãi tối qua. Rượu đã hâm nóng trên lửa, thức ăn chín được bọc giấy để một bên, hai người đều có chút trầm mặc. Vốn là cũng muốn bảo thư đồng kia tới đây, nhưng hắn lại nói muốn thu thập chút đồ đạc rồi tới.
Hồi lâu sau, cũng vẫn không thấy tên thư đồng kia tới, Hứa Tiên không nhịn nữa đi tìm hắn, cũng lại phát hiện thi thể của tên thư đồng trong bụi cỏ giữa sân, trên ngực có một lỗ thủng, tim cũng chẳng biết đã đi đâu. Bên cạnh là một cái túi có chút bạc, nghĩ là tên thư đồng này muốn ôm tiền chạy trốn, lại không biết tà niệm nhất thanh, ác quỷ lâm môn.
Đống lửa hừng hực, phía sau chính là bức tượng Phật tổ trang nghiêm, là Phật pháp vô biên cũng không có cách nào khống chế lòng người? Hay ác quỷ giết người này cũng chính là một phần của Phật pháp? Nếu không thì vì sao lại có lục đạo luân hồi? Vì sao lại có Âm ti Địa ngục?
Hứa Tiên đang ngồi, suy nghĩ, hai người này chết đi vốn là tình tiết có trong sách, hắn đã tận tâm rồi, cũng tự không hổ thẹn với lương tâm. Đối với hành vi tham tiền háo sắc của bọn hắn cũng chẳng có chút thương cảm gì, nhưng luôn luôn có chút phiền nhiễu dây dưa tới hắn. Người đang yên lành, cứ như vậy liền chết đi sao? Tham tiền cũng được, háo sắc cũng được, chẳng qua cũng là nhân thế thường tình, tựa như con người đi câu, thả mồi xuống, con cá tham ăn cắn vào, cũng là đáng đời sao?
Yến Xích Hà trở lại mới làm cho chút không khí vốn đang lắng đọng lại lay chuyển, hắn vung tay đi vào trong điện, ha ha cười nói:
– Ta mới vào cửa chùa đã ngửi được hương vị của rượu rồi.
Rồi lại chú ý tới thần sắc khác thường của hai người:
– Sao thế? Sao cả hai đều mặt như đưa đám thế?
Hứa Tiên nhìn hán tử hào phòng, cảm thấy cũng có thêm chút an toàn, kể lại chuyện ngày hôm nay.
Yến Xích Hà cau mày, hai hàng lông mày rậm ríu chặt lại cùng với nhau:
– Sợ là dùng yêu mỵ hại người sao! Nhưng mà lòng người nếu không dời, thì yêu mỵ sao có thể xâm hại.
Trong giọng nói có vẻ khinh miệt, nhưng không biết là khinh miệt người hay quỷ, cũng có lẽ là cả hai!
Ninh Thái Thần cao giọng nói:
– Chính là đạo lý này, không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gọi cửa. Yến huynh, vì những lời nay của huynh, ta mời huynh một chén.
Hứa Tiên âm thầm cau mày, vẫn không thể hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của cổ nhân, nhưng Yến Xích Hà lớn lên ở đây, mặc dù mỗi ngày đều đi sớm về trễ, vốn dĩ với năng lực của hắn, nên biết nơi này có quỷ mị, vì sao không quan tâm chứ?
Thử nghĩ tới phương pháp giết người của yêu mỵ, Hứa Tiên cảm thán. Vị này đại khái chính là cảm thấy người chết cũng là vì gieo gió gặt bão sao! Chẳng là tham tiền háo sắc coi như đang chết, cũng không nên chết trong cảnh bị bẫy như thế. Mạng do trời định, đường đi lại là của mình, Hứa Tiên không muốn chất vấn lựa chọn của người khác, nhưng quyết định loại trừ quỷ mị quỷ quái ở Lan Nhược tự này. Thanh Hồng kiếm vẫn nằm ở bên người, nhưng lại cần mượn lực lượng của một người.
Ba người uống rượu ăn thịt, ba người đều là hạng người chính trực hào sảng gặp nhau đúng thật là có cảm giác gặp tri kỷ ngàn chén còn thiếu, trong đại điện tối giăng giăng, đủ loại thiên địa hào khí, hiệp khí, chánh khí tràn ngập cả đền.
Bên ngoài đại điện trong bóng tối sâu thăm thẳm, vô số ánh mắt sâu kín nhìn trộm, nhưng lại bị khí thế này làm kinh sợ, nào dám nhích tới gần.
Rượu vào, Hứa Tiên cười hỏi mục đích trong đời của Yến Xích Hà.
Yến Xích Hà chẳng qua cũng chỉ lược lược nói qua, cũng không khoe khoang chút nào, Ninh Thái Thần thế mới biết nam tử trước mặt này là một kiếm hiệp, nhất thời hứng thú, cũng liên tục hỏi. Yến Xích Hà không có chỗ nào mơ hồ, nói mọi điều một cách thản nhiên. Cũng không ra vẻ khiêm nhường, cũng không khoe khoang quá lời.
Con đường giết chóc, giết những hạng người bất nghĩa, tứ cố sát nhân, mười bước không lưu nhân.
Đủ loại như thế, nghe thấy hai người cũng là tâm trí hòa hợp, hận bản thân mình không thể là người dùng kiếm, Ninh Thái Thần lập tức muốn bái thầy học đạo này.
Yến Xích Hà nói:
– Quân tính cương trực, có thể học được đạo này, nhưng ở nhà cao đường còn tại, có thể nào không lấy công danh phụng dưỡng mẹ già.
Ninh Thái Thần lập tức nghiêm mặt nói:
– Yến huynh nói có lý, là ta đường đột, trăm thiện hiếu làm đầu, vậy chưa nói tới cái gì hiệp nghĩa.
Nói chuyện, thịt cũng đã ăn hết, rượu lại vẫn còn, Hứa Tiên lại cảm thấy hai người này cần gì đồ nhắm rượu, tự nhiên nâng rượu lên uống. Nghe những chuyện kia của Yến Xích Hà, lại càng uống cạn một chén lớn không đủ thể hiện tấm lòng.
– Ta nghe một bài thơ, chính là vi quân sở tố.
Hứa Tiên nói xong liền cao giọng ngâm:
Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh.
Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh.
Nhàn quá tín lăng ẩm, thoát kiếm tất tiền hoành. Tương chích đạm chu hợi, trì thương khuyến hầu doanh.
Tam bôi thổ nhiên nặc, ngũ nhạc đảo vi khinh. Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu, ý khí tố nghê sinh.
Cứu triệu huy kim chuy, hàm đan tiên chấn kinh. Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách đại lương thành.
Túng tử hiệp cốt hương, bất tàm thế thượng anh. Thùy năng thư các hạ, bạch thủ thái huyền kinh.”
Yến Xích Hà lẩm bẩm:
– Túng tử hiệp cốt hương, bất tàm thế thượng anh.
Ánh mắt càng ngày càng sáng, cười to nói:
– Ta tuy cũng là người trong giới tu hành, nhưng số tuổi cũng chưa được trăm năm, cũng chẳng khác gì thường nhân, sở cầu là gì, không cầu trường sinh bất lão, chỉ cần chết cũng không tiếc.
Uống rượu nóng trong lòng khó chịu, lại dâng cao ý chí trong lòng. Thế tục này mặc dù không phân rõ sáng tối, nhưng tự có một người trường kiếm độc hành.
Hứa Tiên thở mạnh ra mùi rượu, cao giọng nói:
– Xin mượn kiếm đánh giá!
Yến Xích Hà xúc động đưa tay ra, một tiêểu kiếm dài không quá một thước, lấp lánh, Hứa Tiên mắt thấy, mày rậm, đôi mắt sáng như tuyết, hắc bạch phân minh.
Hứa Tiên lại nói:
– Xin mượn kiếm dùng một chút.
Ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn thẳng về Yến Xích Hà, bởi vì vô tư, cho nên kiên cường.
Nhìn nhau một lúc lâu, Yến Xích Hà ầm ĩ cười to:
– Được được được, hôm nay Yến mỗ sẽ vì người mà ra tay, xoay chuyển càn khôn.
Dứt lời liền buông bao kiếm, cầm tiểu kiếm trong tay đứng lên cao, huýt sáo một tiếng, tiểu kiếm đón gió mà dài ra, hóa thành một đạo kiếm quang bay ra theo. Yến Xích Hà nhảy ra khỏi điện, Hứa Tiên cũng cầm Thanh Hồng kiếm theo sát phía sau.
Trong bóng tối truyền tới vô số âm thanh hoảng sợ cũng phẫn hận, nơi nào kiếm quang chiếu rọi, ở đó lập tức yên lặng. Yến Xích Hà cười to, kiếm quang càng thêm chói mắt.
Trong chùa quỷ hại người, người bị hại lại hóa quỷ, ác quỷ dạ xoa đếm không hết, giờ phút này lại gặp đại nạn, nghiến răng nghiến lợi, chen chúc chạy chốn.
Từ trong hồ sen dưới bậc có mấy hình như quỷ vật leo ra, đánh về phía Yến Xích Hà, trên không trung kiếm quang chợt lóe thành một vòng, xuyên thủng qua. Quỷ vật xụi lơ hóa thành một bãi nước bùn tanh hôi. Một con quỷ Dạ Xoa mắt đầy máu, lưỡi dài tru lên bay tới, Yến Xích Hà cũng chỉ đưa kiếm chỉ vào hư không, Dạ Xoa lập tức rơi xuống đất.
Bước nhanh vượt qua hành lang, từ đúng khúc quanh lại có một bàn tay không lồ trống rỗng vươn tới, xem sức mạnh của nó thì cho dù là kim thạch bị nó nắm được cũng phải vỡ vụn, nhưng tóm vào Yến Xích Hà lại như bị châm đâm, nhất thời rụt trở về.
Hứa Tiên không ngờ rằng nơi đây thậm chí có nhiều yêu ma quỷ quái tới thế, nghĩ tới mình thế nhưng lại ở trong một ổ quỷ, cũng toát mồ hôi lạnh. Nhưng nhìn sắc mặt của Yến Xích Hà như sắt, không đổi sắc, tửu sĩ hào tình, Hứa Tiên cao giọng nói:
– Yến huynh, ta tới giúp huynh một tay.
Lúc này một bóng đen như thực như ảo đánh về phía Hứa Tiên, Hứa Tiên trở tay đánh ra một kiếm, bóng đen kia nhe răng cười nói:
– Phàm kiếm cũng muốn giết ta.
Thanh âm vô cùng thê lương, cũng không cả thèm tránh.
Hứa Tiên chỉ thấy một kiếm chém xuống, bóng đen kia nhất thời hóa thánh hai luôn, phát ra một tiếng thét kinh hãi:
– Làm sao có thể?
Rồi vặn vẹo lên còn muốn tụ họp lại một chỗ. Hứa Tiên lại chém xuống vào nhát, lập tức hóa thành khói xanh bay đi, oán độc nguyền rủa mà Hứa Tiên mắt điếc tai ngơ. Trên người hắn bắt đầu lộ ra kim quang nhàn nhạt, Thanh Hồng kiếm trong tay cũng được truyền một tầng ánh sáng màu vàng.
Một đôi con ngươi màu vàng dần dần lộ ra vẻ vô tình, đi nhanh hai bước tiến về phía Yến Xích Hà. Yến Xích Hà đang chịu công kích cũng được giảm một nửa, cảm thụ được một cỗ ấm áp nhàn nhạt. Hứa Tiên đứng sau, kim quang trên người càng ngày càng mãnh liệt, chiếu rọi vào trên người đám quỷ cũng phát ra một trận tiếng kêu đau, như bị thiêu đốt.
Hứa Tiên lạnh một tiếng, cái bàn tay khổng lồ kia lại chộp tới một lần nữa, lần này lại nhắm vào Hứa Tiên. Kiếm quang của Yến Xích Hà đang ở ngoài ba trượng, gấp rút quay về tiếp viện cũng không kịp. Hứa Tiên tuy có tu hành, nhưng hắn lại là thân thể phàm nhân, làm sao chịu nổi một trảo này.
Hứa Tiên huy kiếm chém xuống một nhát, tia lửa tóe ra, nhưng cũng không thể chém phá. Lúc này bàn tay khổng lồ kia đã bắt được Hứa Tiên, chỉ cần dùng lực thì Hứa Tiên cũng nát bấy.
Hứa Tiên cũng biết sống chết trước mặt, mạnh mẽ tăng chủ tinh tới mực tận cùng. Trong nháy mắt, quang mang dường như trong viện có một mặt trời nho nhỏ. Màu vàng quang mang đã hóa thành những tia sáng hoàng kim, bàn tay khổng lồ thu lại còn nhanh hơn cả khi nắm về phía Yến Xích Hà. Trên tay đã bị bốc lửa.
Ngọn lửa lừng lẫy mang theo khí thế thiêu đốt tất thảy mọi thứ. Ánh mắt Yến Xích Hà thi lại, bật thốt lên:
– Thái dương chân hỏa!
Một góc khuất của Lan Nhược tự, một vị phụ nhân liều mạng đập cánh tay, nhưng ngọn lửa màu vàng chẳng những không có tiêu giảm, mà còn lan lên trên. Phụ nhân cắn răng một cái, hung hăng chém đứt cả cánh tay, miệng vết thương chảy ra máu màu xanh lá. Cánh tay bị chém xuống trên mặt đất cũng không trở lại được hình dạng ban đầu, biến thành cánh tay quỷ luôn luôn giãy dụa với ngọn lửa, cho tới lúc cháy tàn.
Phụ nhân nhìn cảnh này vừa hốt hoảng vừa sợ hãi, trên mặt oán độc lại càng thêm khắc sâu, cho dù là có khuôn mặt của con người cũng hằn lên vẻ dữ tợn của ác quỷ.:
– Tiểu đế tử không cần phải vội, không ngăn được Yến Xích Hà kia thì mọi người cũng nhau xong đời, không ngờ trong chùa lại còn có một nhân vật lợi hại như vậy.
Bên cạnh một cô gái tuổi còn trẻ nhìn màn này, trong mắt tựa hồ cũng có ngọn lửa đang cháy. Chính là Niếp Tiểu Thiến, trong lòng nàng cũng là khổ sở, nàng vốn định tối nay đi tìm Hứa Tiên nhờ hắn đưa nàng đi khỏi Lan Nhược tự này, lại không ngờ buổi tối lại có động tĩnh lớn như thế.
– Vâng, di nương.
Tiểu Thiến thấp giọng đáp một tiếng, liền xoay người đi về phía đánh nhau, lại không nhìn thấy ánh mắt của phụ nhân kia nhìn nàng biết bao cay nghiệt, cánh tay trái còn sót lại kia cũng chầm chậm vươn ra, hướng về phía Tiểu Thiến đánh tới.
Tiểu Thiến giống như không biết gì, phụ nhân kiên định sát niệm, lúc đang muốn động thủ, Tiểu Thiến lại đột nhiên quay đầu lại, nghích ngợm cười một tiếng, nụ cười giống như cô bé giảo hoạt tìm được kẹo mà mẫu thân cất giấu, mang theo nho nhỏ đắc ý cùng thỏa mãn.
Phụ nhân bao nhiêu năm, chưa từng thấy cô bé này có nụ cười như vậy, trong mắt phụ nhân, nàng luôn là nhu nhược ai oán, đa sầu đa cảm. Đặc biệt là chân mày của nàng, liếc qua mang lại cảm giác mỹ lệ như Tây Thi, càng làm cho phụ nhân ghen ghét không dứt. Chẳng qua là ả chưa bao giờ nghĩ tới, một nữ tử nhu nhược như vậy làm sao có thể sống sót bao nhiêu năm giữa bầy quỷ quái mà vẫn giữ một thân mình trong sạch, chẳng lẽ chỉ là vì được bà ngoại sủng ái thôi sao?
Tiểu Thiến tóc đen xóa tung, khẽ tung bay trong gió đêm, cây trâm gỗ gài tóc không biết đã bị gỡ xuống từ khi nào, cầm trong tay, một tay khác cầm lấy một con búp bê màu đen. Trâm gỗ đâm thật sâu vào trong con búp bê, phụ nhân cả người cứng đờ, cổ họng khó khăn rung động:
– Sao, làm sao có thể? Truyện được copy tại Truyện FULL
Phụ nhân không thể tin được, chính là vu cổ oa oa lại có thể đối phó được mình. Cho dù là tiểu Thiến ẩn dấu thực lực, cũng tuyệt đối không thể mạnh hơn mình, số năm tu hành của mình tính ra hơn hẳn nó, nhưng thân thể đang chết lặng lại nhắc nhở nàng thất bại.
Tiểu Thiến một tay che miệng khẽ cười, một tay còn lại nắm chặt con búp bê, dùng ngón cái ấn trâm cài tóc từ từ sâu xuống:
– Di nương, mùi vị của thanh ti chú kết này cũng không tệ lắm phải không!
Phụ nhân nỗ lực nhìn lại, con búp bê kia dĩ nhiên là dùng sợi tóc tạo thành, không thể nghi ngờ tóc đó chính là của mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!